“Giám đốc, ông có phải đang nhận lầm người hay không......” Triệu dĩnh vẫn không thể tin tưởng.
Cô gái què quặt này làm gì có bộ dạng của phu nhân cao quý, xem tuổi tác rõ ràng còn rất nhỏ.
Vừa dứt lời, một bóng người rất cao, dáng vẻ lạnh lùng khí phách, ánh mắt trầm tĩnh thâm sâu, người đàn ông từng bước đi đến kèm theo tiếng nói khàn khàn lạnh lẽo: “quản lý ở Hoa Thịnh càng ngày càng lỏng lẻo, đồ vật không sạch sẽ cũng bò được vào đây.”
Cố Đông Quân xuất hiện đã phá vỡ tia hy vọng may mắn cuối cùng của Triệu Dĩnh.
Cô ngã xuống ngồi bệt dưới nền gạch.
Nếu như người trong nhà biết mình đắc tội ( làm mất lòng ) nhị gia, nói không chừng còn phải chịu hình phạt nặng nề.
Lâm Kiều Kiều quay đầu nhìn lại.
Lần đầu tiên cảm thấy Cố Đông Quân đẹp trai phong độ như vậy.
Chẳng trách những người phụ nữ trong tiểu thuyết đều yêu hắn, yêu phát cuồng.
“Đông Quân!” Ninh Tình cũng vội vàng đuổi theo sau, đứng bên cạnh Cố Đông Quân, đảo qua mấy người đang đứng bên trọng, nhìn thấy nhân viên cửa hàng, đầu óc nhanh chóng xoay chuyển, đại khái đã hiểu rõ tình huống lúc này.
Cô đứng rất gần Cố Đông Quân, người bình thường nhìn vào từ bên ngoài sẽ đoán ngay hai người là một đôi.
Triệu Dĩnh như bắt được cây cỏ cứu mạng, ngạc nhiên vui mừng hô: “Tình Tình, em trở về nước?”
Nhận thấy cô ta và Cố Đông Quân có mối quan hệ không tầm thường, nếu có thể giúp đỡ nói hai câu hữu ích, nói không chừng Cố Đông Quân sẽ không truy cứu chuyện này.
Ninh Tình không cười nổi.
Đồ ngu đều có thể nhìn ra được tình huống bây giờ, muốn kéo mình chết chung?
Cô nhíu nhíu lông mày mở miệng: “Triệu Dĩnh, chị quá đáng lắm rồi, người nhà Cố gia mà cũng dám ức hϊếp.”
Rất rõ ràng Ninh Tình cũng không muốn dính dáng quan hệ gì với cô ta, một câu nói liền phủi sạch sành sanh.
Triệu Dĩnh tuyệt vọng nhìn chằm chằm Ninh Tình.
Nếu như bị con cái nhà quyền quý biết chuyện hôm nay, chính mình nhất định sẽ bị cô lập xa lánh.
Ninh Tình đi đến bên cạnh Lâm Kiều Kiều, nửa ngồi xuống, dịu dàng nói: “Kiều Kiều, cô vẫn nên theo sát chúng tôi, nếu không lại xảy ra chuyện, Đông Quân sẽ lo lắng.”
Giọng điệu giống như đang nói chuyện cùng với cô em gái bé nhỏ.
Dì Trang lộ ra một ánh mắt sáng tỏ.
Cô tiểu thư Ninh Tình này cũng không hề ngốc, biết nhị gia không thích loại phụ nữ tranh giành đấu đá, liền đổi sang biện pháp khác.
Vừa tỏ ra mình là người ôn hòa dễ thân, lại ám chỉ Kiều Kiều là dạng người phiền phức.
Lâm Kiều Kiều không biết trong lời nói kia có ý gì khác, ngoan ngoãn cẩn thận từng li từng tí hỏi giám đốc: “Vậy cháu có thể mua quần áo được không?”
Dì Trang cực kỳ đau đầu.
Người ta sắp cướp chồng đến nơi rồi mà Thiếu phu nhân vẫn không hay biết gì.
Giám đốc cúi đầu khom lưng: “Đương nhiên có thể, Thiếu phu nhân thích kiểu mẫu như thế nào?”
Cố Đông Quân cầm lấy tay đẩy xe lăn từ dì Trang, bàn tay đặt ở trên đầu Lâm Kiều Kiều: “Lấy số đo của cô, ở đây tất cả những bộ nào vừa đưa hết đến Cố gia.”
Lâm Kiều Kiều đột nhiên quay đầu lại.
Sùng bái mà liếc nhìn Cố Đông Quân.
Thật có tiền, mình rất thích.
Ánh mắt Ninh Tình sáng lên, bước nhanh đuổi theo, che miệng cười nói: “Thật hâm mộ Kiều Kiều.”
Lâm Kiều Kiều vội mở miệng: “Không cần hâm mộ em đâu chị Ninh Tình, chị cũng sẽ có mà......”
“Hâm mộ cũng không có đâu.” Cố Đông Quân mỉm cười, giọng điệu xấu xa “Lâm Kiều Kiều, tôi là người có tiền nhất, nhưng chỉ thích dùng trên người vợ mình thôi.”
Ninh Tình: “......”
Lâm Kiều Kiều: “......”
Ô ô! Biết ngay Cố Đông Quân không có ý gì tốt mà, chính là một vũ khí thu hút cừu hận cho mình.
Quả nhiên, chân Ninh Tình dừng một chút, có chút không được tự nhiên nói: “Thân thể tôi cảm thấy không thoải mái, tôi đi về nhà trước, hai người cứ đi dạo đi.”
Dì Trang nhận thấy đây là cơ hội để hai vợ chồng ở chung, cũng vội vàng nói: “Nếu vậy để tôi đưa Ninh tiểu thư trở về.”
Cố Đông Quân gật gật đầu: “Được, Dì Trang”
Lâm Kiều Kiều duỗi ra cánh tay, giương đôi mắt tha thiết chờ mong: “Dì Trang, cháu cũng muốn về.”
Ở bên ngoài một mình cùng với Cố Đông Quân, bị đưa đi đút sói cũng không ai biết mà cứu.
Cố Đông Quân mỉm cười đem cô đè trở về xe lăn: “Dì Trang yên tâm, có tôi ở đây rồi.”