Không Ngừng Tìm Đường Chết, Ta Bị Cố Nhị Gia Làm Hư

Chương 25: 25: Đưa Đi Đút Sói




Ngay khi hình bóng hai người kia biến mất ở trong thang máy, biểu hiện ôn hòa trên mặt Cố Đông Quân lập tức tiêu tan, nơ lên một nụ cười nghiền ngẫm, đưa tay đem xe lăn xoay một vòng 180 độ, để cô gái nhỏ đối diện với mình.

Tâm Lâm Kiều Kiều réo lên sợ hãi, nhưng mặt tỏ ra dữ dằn: “Anh, anh muốn làm cái gì?”

Cố Đông Quân nhéo nhéo mặt của cô, giãn lông mày ra cười nói: “Bình thường không phải rất chảnh sao, vừa rồi tại sao không mắng lại?”

“Đó là tôi người lớn không chấp trẻ con!” Lâm Kiều Kiều hừ nhẹ một tiếng, hai cánh tay trắng noãn ôm ở trước ngực.

“Phải không? Miệng vẫn cứng lắm, vậy hôm nay tôi cho cô biết thế nào là bạo hành gia đình.”

...

Sau khi ăn tối ở ngay trong trung tâm thương mại, Lâm Kiều Kiều bị hai vệ sĩ dáng người lực lưỡng mặc đồ tây màu đen bế lên chiếc xe việt dã đã độ gần như toàn bộ từ trong ra ngoài.
Trông cực kỳ bắt mắt.

Lâm Kiều Kiều rất hoảng sợ.

Cô há to mồm: “Cố Đông Quân, anh làm gì!”

Cố Đông Quân cười lớn sờ sờ đầu của cô: “Không phải rất thích sói sao? Đưa cô đi đút sói.”

Lâm Kiều Kiều: “......”

Ai mà thích sói chứ!

Mặc dù cô phản kháng kịch liệt nhưng đương nhiên không có tác dụng gì, chuyện nhìn chó sói này là Cố Niên sắp xếp từ trước.

Hắn dựa theo ý tưởng của ông cụ Cố, muốn để người trẻ tuổi đi chơi một chút, cho nên dẫn người một nhà đi ra ngoài du lịch hai ngày.

Ở dưới chân núi có một làng du lịch của Cố gia tên là làng Giả Độ, có đầy đủ từ sân đua ngưa, sân golf, tất cả mọi thứ đều có đủ cả.

Nhưng mà khi Cố Niên vừa mới lên xe của mình đã ngay lập tức hối hận, bởi vì chiếc xe này có đến 3 người phụ nữ trong gia đình.
Dọc theo đường đi này không chen mồm được nửa câu, địa vị trong gia đình có thể thấy được lốm đốm.

Lúc Cố Đông Quân cùng Lâm Kiều Kiều chạy đến làng du lịch thì đã quá nửa đêm, dì Trang còn chưa ngủ, lo lắng đứng chờ ở ngoài trang viên, thấy hai người đã đến, nhỏ giọng nói: “Phu nhân cùng Cố lão gia đều ngủ rồi, hai người cũng nhanh nghỉ ngơi đi.”

Lâm Kiều Kiều đã ngủ trên xe được một giấc, lắc lư cánh tay giơ lên nói: “Cháu muốn ở một phòng riêng.”

“Không được.” Dì Trang cự tuyệt ngay lập tức, gặp Lâm Kiều Kiều nhìn mình bằng đôi mắt đáng thương, đành phải nói bù vào thêm một câu “Không còn phòng nào trống.”

Ông cụ đã nói rồi, để cho hai người nhanh chóng sinh đứa chắt trai chắt gái .

Tuyệt đối phải ngăn chặn việc ngủ riêng.

“Dì Trang, vậy cháu ngủ với dì.” Lâm Kiều Kiều dẩu lên cái miệng nhỏ nhắn.
“Dì, dì ngủ với người khác rồi.” nói xong liền quay người rời đi “Hai người nhớ về phòng sớm một chút.”

Ở bên ngoài chỉ còn lại hai người bốn mắt nhìn nhau.

Đêm đen như mực, gió lạnh gào thét từ trên đỉnh núi.

Cố Đông Quân sắc mặt chìm xuống, bóp lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Sao nào, ngủ cùng tôi để cô thấy ấm ức?”

“Đương nhiên không có rồi.” Lâm Kiều Kiều cười mà như khóc “Chúng ta nhanh về ngủ thôi.”

Sau lưng chính là núi cao rừng sâu, tiếng sói hú từng trận trong bóng đêm lộ ra vừa quỷ dị vừa kinh khủng.

“Kiều Kiều, cô có biết không?” Cố Đông Quân nửa ngồi xuống trước mặt xe lăn, vẻ mặt rất nhu hòa, “thật ra sói ở trên núi rất hay xuống đây kiếm ăn.”

Lâm Kiều Kiều run lên, cảm thấy có cơn gió thổi qua.

“Đặc biệt là làng Độ Giả này, hàng năm đều sẽ có người mất tích.” Giọng điệu người đàn ông trầm trầm, tiếng nói nặng nề, nguy hiểm lại mị hoặc.
Lâm Kiều Kiều vốn là sợ sói, run lên không nói lưu loát được: “Cho, cho nên?”

“Không có việc gì, tôi đi trước ngủ đây.” Cố Đông Quân xoa xoa đầu của cô, nở nụ cười ma quỷ, quay người tiến vào trong nhà, để lại Lâm Kiều Kiều một người nhốn nha nhốn nháo ở bên ngoài cùng gió lạnh rít gào.

“Cố Đông Quân!” Cô hốt hoảng di chuyển xe lăn, đáng tiếc không hiểu sao xe lăn không nhúc nhích được, cắm rễ tại chỗ.

Bên tai vừa vặn truyền đến tiếng sói hú rõ ràng, giống như ở đỉnh núi cách rất xa, lại giống như chỉ còn gần cách mấy bước chân.

Cô đơ người, vừa lạnh vừa sợ, cố gắng đem chính mình cuộn tròn lại.

Bóng tối như muốn nuốt chửng cô gái bé nhỏ, gió lạnh gào thét cào vào khuôn mặt đau nhức.

Nước mắt tự động rơi xuống.

Lâm Kiều Kiều lần đầu tiên cảm nhận được mình ở thế giới này không có ai để nương tựa,
Một giây sau, cửa phòng liền mở ra, người đàn ông vọt nhanh đến bế ngang cô lên từ xe lăn, dùng sức ôm vào trong ngực, giọng nói vừa hoang mang vừa dụ dỗ: “Xin lỗi, không nên dọa cô.”