Không Ngừng Tìm Đường Chết, Ta Bị Cố Nhị Gia Làm Hư

Chương 23: 23: Cố Gia Thiếu Phu Nhân




Sắc mặt nhân viên cửa hàng biến đổi trong nháy mắt, vội nói: “Xin lỗi, tôi sẽ đuổi bọn họ ra ngoài ngay, là sơ sót của chúng tôi.”

Cô rảo bước nhanh đi đến bên cạnh hai người suýt nữa thì hại mình bị phê bình, giọng nói không thân thiện: “Ngài tốt, xin hỏi hai vị có thẻ hội viên hay không, nếu như không có vậy chúng tôi chỉ có thể mời hai vị ra ngoài.”

“Bây giờ chúng tôi muốn làm một tấm thẻ.” Dì Trang cố gắng nhẫn nhịn.

Nếu không phải Thiếu phu nhân thích quần áo ở đây thì cô đã rời đi từ lâu rồi.

“Xin lỗi.” Nhân viên cửa hàng không kiên nhẫn mở miệng, “Thẻ chỉ làm theo yêu cầu, không thể làm ở đây do đó mời hai vị rời khỏi đây.”

Triệu Dĩnh nhìn chằm chằm vào bên này, khuôn mặt trang điểm lớp phấn dày đặc lộ ra một nụ cười.

Từ trước đến nay cô luôn chán ghét loại này người không tự biết thân phận như thế này: “Xử lý nhanh lên để còn gọi người mẫu thử đồ, thời gian của tôi rất quý.”
“Vâng, vâng.” Nhân viên cửa hàng không dám làm trái ý khách quý, quay đầu lại nhỏ giọng uy hϊếp: “Nếu hai người không chịu đi đừng trách tôi gọi bảo vệ.”

Lâm Kiều Kiều vẫn giữ im lặng từ đầu đến cuối, sâu trong mắt dần dần sinh ra sự lạnh lẽo.

Dì Trang hoàn toàn nổi giận: “Cô có biết đây là ai không?”

“Cô ta?” Nhân viên cửa hàng nhìn lướt qua người ngồi trên xe lăn.

Khuôn mặt này không quen thuộc, nếu như có vị tiểu thư nhà tài phiệt nào đã từng vào trung tâm thương mại này thì chắc chắn các nhân viên đều nhớ kỹ mặt mũi của họ.

Nghĩ thế nên nhịn không được chế giễu: “Mặc kệ đây là ai, cho dù là con cháu chủ tịch, cũng cần có thẻ hội viên mới được vào đây mua đồ.”

Giám đốc của trung tâm đang vội vội vàng vàng chạy tới, vừa vặn nghe được lời nói của mấy người, khuôn mặt trong nháy mắt tái xanh, tức điên gầm lên.
“Ngậm miệng!”

Nhân viên cửa hàng bị dọa sợ, lắp ba lắp bắp chỉ về phía Lâm Kiều Kiều: “Giám đốc, bọn họ không có thẻ hội viên, sờ mó lung tung ở trong cửa hàng gây ảnh hưởng đến Triệu tiểu thư.”

“Triệu tiểu thư cái chó gì! Đuổi ra ngoài cho tôi!” Giám đốc đau đầu muốn ngất đi, tức giận trừng mắt: “Cô bị sa thải, cút.”

Triệu Dĩnh nghe xong liền biến sắc mặt.

Cô ở trung tâm thương mại Hoa Thịnh cũng được xem là khách hàng cao cấp - VIP, Triệu gia càng là nhà giàu có tiếng ở thành phố này.

Tên giám đốc này điên rồi phải không?

Cô tiến lên hai bước, đỡ lấy nhân viên cửa hàng đang choáng váng sắp ngã, nhìn về phía giám đốc, vẻ mặt tỏ ra bình tĩnh: “Tôi là Triệu Dĩnh, có phải ông đang hiểu lầm gì không?”

“Không có điều gì hiểu lầm ở đây cả!” So với việc làm mất lòng Triệu gia, giám đốc tất nhiên biết được bên nào nặng bên nào nhẹ, làm mặt lạnh nói, “Triệu tiểu thư không tôn trọng Thiếu phu nhân của chúng tôi, cho nên ở đây cũng không tiếp đón ngài đến mua sắm, mời Triệu tiểu thư ra ngoài ngay lập tức, từ nay về sau cũng không cần đến Hoa Thịnh .”
“Thiếu, Thiếu phu nhân?” Không nghĩ tới giám đốc lại không cho mình mặt mũi, Triệu Dĩnh cắn cắn môi, ánh mắt nhìn đi nhìn lại Lâm Kiều Kiều, mang theo vẻ nghi ngờ, “Thiếu phu nhân cái gì?”

“Còn cái gì ở đây nữa!” Giám đốc cười lạnh một tiếng, “Đương nhiên là Cố gia thiếu phu nhân, vợ của Cố nhị gia.”

Lời nói giống như gai nhọn, trong nháy mắt đâm vào trái tim Triệu Dĩnh, màu hồng hào của da thịt đột nhiên biến mất trên khuôn mặt cô, lắc lắc đầu không thể tin tưởng nhìn Lâm Kiều Kiều.

Cô ta là Cố gia Thiếu phu nhân?

Sao có thể như vậy được chứ?

Cố nhị gia không phải là chưa lập gia đình sao, vài tuần trước mẹ của mình từng sang cửa làm mai mối, đáng tiếc bị bên đó cự tuyệt.

Triệu Dĩnh cứng đơ như tượng.

Nếu vậy thì những lời nói vừa nãy, chẳng phải là xúc phạm đến Cố nhị gia rồi!
Nhân viên cửa hàng càng khϊếp sợ hơn so với cô, lảo đảo lùi lại hai bước, bước vào khoảng không ngã ầm trên đất.

Ai có thể nghĩ đến cô gái tàn phế trước mặt là người nhà Cố gia, là lãnh đạo trực tiếp của mình.

Cô biết nếu như bị Cố gia phong sát thì có bao nhiêu đáng sợ, từ đây đến cuối đời cũng đừng hòng tìm được việc làm ở thành phố này nữa.

Giám đốc nhanh chóng tiến về phía trước, thân thể mập mạp đứng xoay lưng che đi tầm mắt của Triệu Dĩnh.

Hắn chổng mông 90 độ về phía Tiêu Dĩnh, cúi đầu về phía Lâm Kiều Kiều nói: “Thiếu phu nhân, xin ngài đừng tức giận mà ảnh hưởng thân thể, do nhân viên chúng tôi chưa được đào tạo đến nơi đến chốn, chúng tôi sẽ rà soát lại toàn bộ trung tâm, không để sót một người nào có tư cách kém cỏi còn tồn tại trong đội ngũ.”