Không Ngờ Lấy Phải Tổng Tài

Chương 142: Mẹ nối liền khúc ruột




Mấy ngày này, cô vẫn luôn suy nghĩ nên làm như thế nào để Lục Thừa Tiêu không sa thải các chú các bác, nhưng nghĩ tới nghĩ lui... hình như chỉ có một phương pháp mà thôi!

Kết thúc cuộc phẫu thuật tháo chỉ, cô liền được tài xế đón đến chỗ bà nội Lục, nhìn thấy khí sắc của Diệp Vấn Ninh đã hơi khôi phục, bà nội Lục lập tức thân thiết kéo tay cô. “Bây giờ sức khỏe thế nào rồi? Dì Trương, nhanh đắp thêm tấm chăn cho thiếu phu nhân, dạo này trời chuyển lạnh rồi.” “Vâng” Dì Trương lập tức đi lấy chăn đến, đắp lên người Diệp Vãn Ninh, “Thiếu phu nhân, cô phải giữ gìn sức khỏe. “Bà nội, dì Trương, cháu không sao! Cháu có thể chạy có thể nhảy, cũng ăn được nghỉ được... không cần lo cho chấu đầu, mọi người thế này... làm cháu không quen!” Diệp Văn Ninh tạm thời vứt hết mọi u sầu và lo lắng sang một bên, lộ ra nụ cười ngọt ngào với bà nội và dì Trương, hy vọng có thể khiến mọi người yên tâm. “Bà nội, cháu nhớ bé con quá, từ lúc bé được sinh ra đến giờ, cháu chỉ được nhìn qua hình, còn chưa được bế con tử tế. "Được, được, đừng gấp đừng gấp, bây giờ sẽ đi thăm con của con!”

Diệp Vãn Ninh nở nụ cười, đi theo bà nội và dì Trương vào phòng dành cho bé sơ sinh được bài trí rất tuấn mỹ, đúng lúc này đứa bé đang khóc nhảo không ngừng! “Sao thế này?” Diệp Vãn Ninh lần đầu làm mẹ, tỏ ra có chút hoảng loạn lại nôn nóng, “Bé con... mẹ ôm, mẹ ôm được không? Đừng khóc, ngoan nào...

Bà vú lập tức biết cô gái xinh đẹp này là ai, cung kính lễ độ lên tiếng: “Lục lão phu nhân, thiếu phu nhân, hôm nay dỗ dành bé thế nào cũng không được, khóc mãi không ngừng, chúng tôi cũng rất phiền muộn không biết nên làm thế nào!” “Ừ... ngoan nào... đừng khóc nữa nhé... Diệp Vãn Ninh thấp giọng nhỏ nhẹ dỗ dành con của cô, “Không khóc nữa... mẹ yêu con nhất mà.” Nói xong cô ngâm nga một khúc ca dao dễ nghe, đứa bé dần dần ngủ thiếp đi trong lòng cô

Cho dù là bà nội hay là vú em và dì Trương, đều tỏ ra rất kinh ngạc! Thì ra đây chính là sức mạnh của mẹ con như liền khúc ruột! Bà nội Lục không kiềm được nở nụ cười, đứa bé này vẫn nên là giao cho mẹ nó chăm sóc mới thỏa đáng nhất, tình yêu của ai cũng không thể thay thế được bằng tình yêu của mẹ dành cho con

Diệp Văn Ninh cuối cùng cũng thở phào một hơi, đặt đứa bé vào lại nôi, nhớ lại tiếng khóc nỉ non của bé vừa nấy, cô không kìm được lộ ra nụ cười. Thật là một đứa nhóc khỏe mạnh! “Văn Ninh, để bé con lại cho vú em, cháu về lại phòng nghỉ ngơi đi, ở cữ thì không được đi lại lung tung và bế con đầu? Nhanh lên giường nằm nghỉ, để dì Trương hầm canh gà và đồ bổ cho cháu ăn “Dạ." Hồn bé con một cái, rồi cẩn thận giao bé lại cho bà vú, "Cám ơn dì, làm phiền dì chăm sóc bé “Giao cho tôi cô cứ yên tâm đi, thiếu phu nhân, tôi nhất định sẽ chăm sóc tiểu thiếu gia thật tốt”

Diệp Vãn Ninh mỉm cười khẽ gật đầu, được dì Trương dìu đi về phòng ngủ, thực ra một tháng này cô căn bản chưa hề ổn định được, cuối cùng cô cũng đã có thể được nghỉ ngơi rồi, cô thực sự rất mệt mỏi... vừa mới ngã xuống gối, liền lập tức chìm vào giấc ngủ mê man...

Dì Trương đắp chăn ho Diệp Vãn Ninh, đóng cửa sổ lại tránh để cô cảm lạnh, sau đó rón ra rón rén rời khỏi phòng ngủ. “Nhanh đi chuẩn bị đồ bổ, dạo này dì cũng thấy Văn

Ninh rồi đó, luôn mệt mỏi quá độ, ở cữ là phải có người chăm sóc, đi gọi chuyên gia dinh dưỡng đến đây, lập chế độ ăn uống cho Vãn Ninh. “Vâng, lão phu nhân.” Dì Trương lập tức gật đầu, sau đó nhanh chóng đi phân phó từng chuyện một “Vãn Ninh tỉnh lại thì báo cho tôi.” Bà có việc muốn tìm

Văn Ninh bàn bạc. “Vâng ạ, lão phu nhân, phu nhân cũng đi nghỉ một lát đi, mấy ngày này phu nhân cũng không được nghỉ ngơi tử tế."

Lục lão phu nhân khẽ gật đầu, dì Trương liền đưa bà đi vào phòng ngủ,