“Các bác hy vọng... Vãn Ninh cháu có thể khuyên Lục Thừa Tiêu đừng sa thải các bác, dẫu sao cháu cũng là Lục phu nhân, cháu là vợ nó, lời của cháu chắc phải có chút ít hiệu quả!”
Làm Lục phu nhân như cô còn không bằng không làm, không có địa vị, lời nói cũng không được xem trọng... làm gì có chỗ cho cô nói chuyện?
Diệp Vãn Ninh chỉ khẽ gục gặc, cô không nhẫn tâm từ chối lời khẩn cầu của các bác, nhìn dáng vẻ chân thành khẩn cầu của họ, Diệp Vãn Ninh biết mình bắt buộc phải thử “Văn Ninh, cháu giúp các chủ đi, các chủ đều nhìn cháu trưởng thành, mặc dù không được tính là đối với cháu rất tốt, nhưng nói cho cùng cũng không tồi...
Diệp Vãn Ninh nghe thấy lời của chú, lời chú nói đúng là sự thực, bọn họ đối với cô quả thực không tồi... ngay cả các thím cũng như thế... đối với cô đúng là thật bụng quan tâm! “Văn Ninh, bình thường chú không cầu xin cháu cái gì, nhưng lần này, thực sự cầu xin cháu “Chú... bác." Diệp Vãn Ninh hơi thất thần, đây chính là bị hiện thực đánh bại, bị cuộc sống ép buộc sao? Cô vốn không muốn có bất kỳ giao thiệp gì với anh, không muốn có bất kỳ dính dáng hay tiếp xúc nào, nhưng bây giờ xem ra... cô dường như không còn lựa chọn nào khác? “Những nhân viên luôn cần cù chăm chỉ... hy vọng Vãn Ninh cháu cũng có thể xin cho họ, làm việc ở đâu cũng không bằng làm ở tập đoàn, mặc dù tập đoàn đã không còn thuộc về Diệp Thị, nhưng rốt cuộc cũng là nơi họ đã công việc hơn mười năm. “Đúng là như thế. Chủ đồng ý với lời của bác cả, lập tức gật đầu, “Chú biết, dạo gần đây cháu và Lục Thừa Tiêu hình như có chút mâu thuẫn, nhưng dù sao các cháu cũng là vợ chồng, đầu giường cãi nhau cuối giường đã làm lành! Chẳng có gì to tát... chỉ cần một bên hơi nhượng bộ, thì không có chuyện gì nữa!”
Nhượng bộ? Lần này, cô sẽ không nhượng bộ... bởi vì anh đã sớm làm cô thương tích đầy mình, đối diện với một người như con cưng của trời lạnh nhạt đến cực độ như anh, cô lựa chọn im lặng... lựa chọn rời đi... “Cháu biết rồi ạ.” Diệp Văn Ninh gật đầu đồng ý với lời khẩn cầu của các bác các chú, “Đợi cháu ở cữ xong, cháu sẽ đi tìm anh ấy thương lượng chuyện này. “Được... được! Đúng là tốt quá rồi!” Các chú và bác đều thở phào một hơi, dấy lên chút ít niềm hy vọng không bị sa thải
Đợi bọn họ rời đi xong, Diệp Vãn Ninh lộ rõ vẻ lo ngay ngáy, phải đối mặt với anh như thế nào đây? Nên dùng tâm thái gì để đối diện với anh? Cô không biết... bây giờ cô đang rất rối bời...
Kéo ngăn kéo ở một bên ra, nhìn đơn ly hôn đặt ở trong, trước đây Nghi Tâm tự mình đưa đến cho cô, ba bản cùng một loại...
Cô cầm lấy bút, đầu ngón tay khẽ run rẩy, cắn chặt môi dưới hít sâu một hơi, mới có thể liền mạch ký thẳng tên của mình... rồi đặt nó vào lại trong ngăn kéo.
Cô choàng áo khoác đi đến bên cạnh cửa sổ nhìn ra ngoài bầu trời một mảnh đen kịt, chỉ có vài ngôi sao đang tỏa ra những tia sáng nhàn nhạt, nhưng cho dù như thế, nó vẫn đang chiếu rọi những tia sáng thuộc về riêng mình, đang vì vũ trụ bát ngát tăng thêm sức mạnh của chính nó, cho dù sức mạnh này chỉ rất nhỏ bé... rất mỏng manh...
Nhưng cô thì sao? Đến ngay cả dũng khí đối mặt với Lục Thừa Tiêu cô cũng không có, đừng nói đến sức mạnh đơn bạc, nhỏ bé gì! “Haiz.” Cô thầm thở dài một hơi, lộ rõ vẻ phiền muộn muôn phần.