Không Gian Trọng Sinh: Thịnh Sủng Thần Y Thương Nữ

Chương 10: Bị ai đánh?




Lúc trước Kiều Úy Dân ra tay dùng sức rất lớn, nếu không phải từ nhỏ đến lớn cô bị đánh không ít lần, lúc đó sợ là chịu không nổi, mà cô ở nhà hai ngày này cũng không xử lý gì, mục đính chính là để giáo viên trong trường nhìn thấy gương mặt này của cô.

Hơn nữa ở trong không gian, đau đớn trên người sẽ giảm bớt, nhưng vết thương trên người vẫn giữ nguyên trạng, cho nên lúc này mới bắt mắt như thế.

"Thưa cô, buổi tối thứ sáu em vừa tan học ra khỏi trường liền bị một đám côn đồ chặn lại, mấy tên kia cứ vây quanh em không cho em đi, cố tình giả vờ bộ dáng rất thân quen, sau đó còn túm em vào trong ngõ nhỏ, cũng may có mấy cảnh sát đi ngang qua, bằng không em thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì, bất quá đây là do vận khí em không tốt nên bị người ta theo dõi, trừ bỏ mấy tên côn đồ kia em cũng không trách ai, nhưng em cũng không biết là ai ở trong trường học tung tin đồn lung tung, nói em cùng với đám lưu manh kia thông đồng ở bên nhau......"

"Vậy vết thương trên mặt em là bị những người đó đánh?" Cô Kim cau mày hỏi.

Vết thương này không nhẹ, đã qua hai ba ngày, không chỉ sưng đỏ mà còn có chút bầm tím, có thể thấy được người kia xuống tay có bao nhiêu tàn nhẫn.

"Không phải...... Lúc ấy những người đó làm em quá sợ hãi, cuối cùng em ngất xỉu......Vết thương này......" Cảnh Vân Chiêu trên mặt lộ ra thần sắc bi thương, tiếp tục nói: "Là ba em đánh......"

Lời này vừa nói, các giáo viên ở đây tức khắc hít vào một ngụm khí lạnh.

Cảnh Vân Chiêu là học sinh có thành tích tốt nhất trong trường Nhất Trung, gia cảnh của cô cũng rất được mọi người qua tâm, tất cả các giáo viên đều biết, cô có một người cha dượng là Kiều Úy Dân!

Nếu là cha con ruột, sao có thể ra tay tàn nhẫn như vậy?!

Cô Kim đột nhiên đứng lên: "Ông ta đánh? Ông ta vì sao đánh em? Cảnh Vân Chiêu, em hãy nói cho cô biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, có phải em làm sai chuyện gì chọc ba em tức giận hay không?"

"Cũng không có gì, chỉ là nguyên nhân do một chén cháo, chén cháo đó đã nguội em sợ uống vào bụng sẽ không thoải mái, ảnh hưởng đến cuộc thi hôm nay, cho nên đi múc chén khác, ba em nhất thời sinh khí liền tát em một bạt tai, bắt em phải đem chén cháo kia uống sạch sẽ." Cảnh Vân Chiêu thuận miệng nói, dường như chuyện này ở trong mắt cô chỉ là một chuyện bé nhỏ không đáng kể.

Nhưng nghe vào tai các thầy cô lại hoàn toàn khác.

Nào có đạo lý làm trưởng bối lại bắt đứa nhỏ uống cháo nguội? Cảnh Vân Chiêu này ở nhà phải chịu đãi ngộ kém như vậy sao? Đến một chén cháo nóng cũng không được uống?

"Cái kia...... Cảnh, Cảnh Vân Chiêu...... Mẹ em cũng không ngăn cản hắn sao? Còn có em trai em gái của em......" Cô Kim bán tín bán nghi hỏi.

Cảnh Vân Chiêu hít hít mũi, "Thân thể mẹ em luôn không tốt, không quản được nhiều như vậy, hơn nữa chuyện nhỏ như vậy, uống một chén cháo cũng không chết người, mẹ em dù có biết cũng sẽ không nói gì...... Cô Kim, những việc thế này trong nhà em đã quen rồi, nhưng mà không sao cả, chỉ là những tên lưu manh đó...... Em không muốn sau này lại xảy ra chuyện tương tự, trường học có thể giúp em báo án không?"

Cô năm nay mới mười lăm tuổi, trừ bỏ người nhà, cũng chỉ có thể dựa vào trường học, nếu mà cô cứ ngây ngốc tự mình đi báo án, cuối cùng cũng chỉ bị người khác cười nhạo mà thôi.

Nhìn Cảnh Vân Chiêu trong mắt ánh lên tia sáng lạnh, Cô Kim đột nhiên run lên.

Đứa nhỏ này từ trước đến nay ở trong trường học không thích nói chuyện, cũng không biết là vì nguyên nhân gì, những học sinh khác nghị luận về em ấy rất nhiều, phần lớn đều là nói em ấy tính cách cao ngạo linh tinh.

Nhưng mà kỳ quái chính là, các thầy cô trong trường học lại rất thích cô.

An tĩnh, nỗ lực, cũng chưa từng thấy cô khi dễ ai hoặc là khinh bỉ ai, nếu không phải thành tích tốt, e rằng cũng sẽ không khiến người khác có cảm giác tồn tại.

"Em yên tâm đi, chuyện lớn như vậy trường học sẽ không ngồi yên không quản, em đi về trước chuẩn bị thi đi, cô sẽ cùng chủ nhiệm nghiên cứu một chút, chắc chắn phải báo án, những chuyện tương tự như vậy tuyệt đối không thể xảy ra lần nữa!"