Cô Kim vừa nói ra lời này, Cảnh Vân Chiêu vội vàng gật gật đầu, chỉ là còn chưa đi ra khỏi văn phòng, điện thoại trên bàn cô Kim lại vang lên.
Nghe thấy giọng nói trong điện thoại, sắc mặt cô Kim trầm xuống.
Một lát sau, nói: "Cảnh Vân Chiêu, cuộc thi lần này em không cần tham gia,đi gọi em gái em cùng đi bệnh viện trên huyện thành đi, tình huống hiện tại của mẹ em không tốt......"
Cảnh Vân Chiêu cũng sửng sốt, cũng không nghĩ tới Diệp Cầm sớm như vậy đã xảy ra chuyện.
Kiếp trước cô không thể đi học, tự nhiên chỉ thông báo cho một mình Kiều Hồng Diệp, mà cô ở nhà phát sốt đến mơ hồ, thậm chí cũng không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, vốn dĩ cho rằng phải qua một ngày nữa, hiện tại xem ra, sau khi Diệp Cầm bệnh nặng vào bệnh viện cũng không phải qua đời ngay lập tức.
Nhớ tới Diệp Cầm, trong lòng Cảnh Vân Chiêu cũng là ngổn ngang trăm mối cảm xúc.
Bất luận Diệp Cầm là bởi vì cái gì thu nhận cô, dù sao cũng đã nuôi cô nhiều năm như vậy, hơn nữa trước kia cô vẫn luôn cho rằng Diệp Cầm là mẹ ruột của cô, cho nên tình cảm mẹ con vẫn phải có.
Toàn bộ nhà họ Kiều, cũng chỉ có Diệp Cầm, cô chỉ có oán không có hận.
Cảnh Vân Chiêu cũng không dám dừng lại, vội vàng đến lớp bên cạnh gọi Kiều Hồng Diệp.
Nhìn thấy cô ta như vậy, cũng nhịn không được nhớ tới kiếp trước sau khi bà sinh bệnh, Kiều Hồng Diệp hứng thú bừng bừng đi tham gia cuộc thi, còn tưởng rằng lần này có thể thi được hạng nhất, lại không nghĩ rằng vẫn là không có cái mệnh kia, chính cô cũng không được như nguyện tham gia cuộc thi, cái loại cảm giác người tính không bằng trời tính này có lẽ đã làm Kiều Hồng Diệp tức giận một thời gian dài.
Bệnh viện trên huyện thành cách trường học cũng không xa, thời điểm hai người Cảnh Vân Chiêu tới nơi, Diệp Cầm sắc mặt nặng nề nằm ở trên giường bệnh, giống như có thể qua đời bất cứ lúc nào.
Kiều Úy Dân khuôn mặt u ám, lúc nhìn thấy Cảnh Vân Chiêu, trong mắt xẹt qua một tia thâm ý, rồi biến mất.
"Hồng Diệp, mẹ con lần này sợ là không qua nổi......" Kiều Úy Dân nhỏ giọng nói.
Cảnh Vân Chiêu trong lòng là có chút trào phúng, thời gian Diệp Cầm bị bệnh cũng không ngắn, hao phí trong nhà không ít tiền, lại đem già trẻ trong nhà lăn lộn một phen, còn thương tâm, thời điểm mấy tháng trước chẩn đoán mắc bệnh đã thương tâm xong rồi.
Hiện giờ trong lòng ba cha con họ sợ là còn thở phào nhẹ nhõm một hơi ước gì Diệp Cầm sớm chết đi?
"Ba...... Con có biết một phương thuốc, thử uống thuốc này mẹ có lẽ có thể khôi phục một chút khí sắc......" Cảnh Vân Chiêu nghĩ nghĩ một lúc rồi nói.
Ở trong không gian một thời gian, cô đã dành rất nhiều thời gian để tìm kiếm phương thuốc, chỉ là bên trong phiến ngọc thứ nhất căn bản không tìm thấy phương pháp trị liệu tận gốc, cô chỉ có thể đại khái hiểu nguyên nhân bệnh, nhiều nhất cũng là điều chỉnh một chút cơ chế, để bà không đi nhanh như vậy.
Tuy rằng không thể trị tận gốc, nhưng với tốc độ học tập hiện tại của cô mà nói, chỉ cần cho cô thêm thời gian, có lẽ vẫn còn cơ hội chữa khỏi hoàn toàn cho Diệp Cầm.
Dù sao lão tổ tông kia không chỉ có 300 năm kinh nghiệm làm nghề y, lại còn đến từ dị thế, cô từ đồ vật bên trong linh ngọc có thể nhìn ra, phương pháp của lão chỉ sợ kỳ diệu hơn nhiều so với các bác sĩ thông thường!
"Mày thì biết cái gì! Tao thấy mày chính là thiếu đánh!" Kiều Úy Dân làm sao nghe được những lời này, giơ tay liền muốn đánh.
"Dừng tay!" Cửa phòng bệnh vang lên một thanh âm quen thuộc, chỉ thấy cô Kim vội vàng kéo Cảnh Vân Chiêu ra:"Anh Kiều, anh là trưởng bối,sao có thể động một chút là muốn đánh người!?"
Vừa rồi cô thấy lo lắng, cho nên đi theo phía sau, không nghĩ tới Kiều Úy Dân này đúng là như vậy, một lời không hợp liền động thủ!
Tuy rằng lời nói của Cảnh Vân Chiêu có chút không thể tin, nhưng mẹ của cô đang bệnh nặng, chỉ sợ khi tuyệt vọng cái gì cũng dám thử, rõ ràng là lòng hiếu thảo đáng khen, nhưng lại bị đánh là cái đạo lý gì?
Kiều Úy Dân cũng là người thích sĩ diện, nhìn cô Kim liếc mắt một cái rồi rút tay về, "Cô Kim, một tiểu nha đầu luôn thích nói hươu nói vượn, nếu là không đánh nó sẽ không nhận được giáo huấn!"