Không Gian Trọng Sinh: Thịnh Sủng Thần Y Thương Nữ

Chương 9: Con chồng trước




Y thuật nhập môn này đối với người mới vào nghề như Cảnh Vân Chiêu mà nói có chút khó khăn, may mà những thứ này đã khắc sâu trong tâm trí cô, phàm là có chỗ nào không hiểu, chỉ cần suy nghĩ kỹ lại, trong đầu liền tự động hiện ra giải thích.

Bên ngoài đã qua một ngày một đêm, trong không gian cũng đã qua thời gian năm ngày, Cảnh Vân Chiêu cảm thấy sau khi hấp thu linh ngọc, năng lực lý giải đều tiến bộ không ít, cho nên tiến độ này cũng đã gọi là thần tốc, đối với một số dược liệu đơn giản cũng không còn hoàn toàn không biết gì cả.

Thứ hai là ngày đi học trở lại.

Cảnh Vân Chiêu cùng hai chị em nhà họ Kiều học cùng trường, mà trường học này là những trường tốt nhất ở huyện Hoa Ninh.

Thị trấn Ninh Hương mà Mà Cảnh Vân Chiêu sinh sống, học sinh dựa vào bản lĩnh thi đậu trường học này ít đến đáng thương, mà Cảnh Vân Chiêu lại dựa vào điểm cao thi đậu vào, không chỉ được miễn toàn bộ học phí phụ phí, mà còn được nhận một khoản học bổng hậu hĩnh, tên tuổi cũng thập phần vang dội.

Từ thị trấn đến huyện thành, đi xe hơn một tiếng đồng hồ, dọc theo đường đi Cảnh Vân Chiêu đều mang theo khẩu trang, tóc dài có chút hỗn độn.

Quần áo trên người cô vĩnh viễn đều là thứ Kiều Hồng Diệp không cần, căn bản không cần cô đặc biệt ăn diện.

Vừa vào trường học, liền có người chỉ chỉ trỏ trỏ.

Chỉ là trong lòng Cảnh Vân Chiêu rõ ràng, phản ứng của những người này cũng không phải bởi vì cách ăn mặc của cô lúc này, mà là vì chuyện cô đã cùng đám côn đồ ở chung một chỗ vào buổi tối tan học hai ngày trước.

"Cảnh Vân Chiêu! Giáo viên kêu mày trước khi thi lên văn phòng một chuyến!" Vừa vào lớp, liền có người trào phúng nói.

Cảnh Vân Chiêu trong lòng đã sớm đoán ra, kiếp trước bởi vì cô bị tiêu chảy, sau đó Diệp Cầm qua đời cô lại bất đắc dĩ phải thôi học, kết quả là chuyện này vẫn luôn trở thành vết nhơ trong lòng của cô, không có bất cứ cơ hội giải thích nào.

Thực ra giáo viên chủ nhiệm của cô vẫn luôn quan tâm đến cô, vẫn luôn không tin cô là người như vậy, chỉ tiếc rằng sau khi thôi học thời điểm đó giáo viên có đến khuyên nhủ, chỉ là trong thị trấn lời đồn đãi quá nhiều, làm mọi người không thể không tin.

Cảnh Vân Chiêu cũng không dừng lại, xoay người liền đi.

Phía sau, tức khắc vang lên thanh âm châm chọc mỉa mai của các bạn học.

"Cắt, giả bộ kiêu ngạo gì chứ! Mọi người không thấy đâu, thứ sáu hôm đó mấy tên lưu manh với cô ta bộ dáng rất thân mật! Hơn nữa tao còn nghe nói cô ta ngày thường không ít lần dựa vào những tên lưu manh đó khi dễ em gái mình đâu!"

"Không phải hai người họ là chị em sao? Không có khả năng đâu......"

"Mày biết cái gì, Cảnh Vân Chiêu là con chồng trước mà mẹ cô ta mang theo khi gả qua đây, không phải cùng một cha! Hơn nữa mày nhìn xem cô ta nào có bộ dáng của người làm chị? Mỗi lần thi cử phải đem Kiều Hồng Diệp ném cách xa vạn dặm mới vui! Chưa ai thấy qua người mặt dày vô sỉ hơn cô ta......"

......

Những lời nói như vậy trước kia nghe được không ít lần, Cảnh Vân Chiêu chỉ làm như không nghe thấy.

Bởi vì hôm nay là kỳ thi tháng, trong văn phòng chất đầy sách của học sinh, các thầy cô cũng đều thập phần an tĩnh.

Cảnh Vân Chiêu vừa bước vào cửa, liền có mấy thầy cô nhìn qua.

Cảnh Vân Chiêu học ban nhất, chủ nhiệm lớp là cô Kim, đeo kính cận, một đầu tóc ngắn giỏi giang, tuổi không lớn, chỉ hai mươi tám hoặc hai mươi chín tuổi.

Vừa thấy Cảnh Vân Chiêu, cô giáo Kim cũng lộ ra một ánh mắt phức tạp,, đẩy đẩy mắt kính, hướng về phía cô vẫy vẫy tay, ý bảo cô đi qua.

"Cô Kim." Cảnh Vân Chiêu lễ phép kêu một tiếng.

Cô Kim thở dài, "Cảnh Vân Chiêu, em có biết cô tìm em là vì chuyện gì không?"

"Em đại khái có thể đoán được, nhưng mà cô Kim, em cũng có việc muốn tìm cô." Cảnh Vân Chiêu nói, đem khẩu trang trên mặt bỏ xuống.

Chỉ thấy nửa khuôn mặt vẫn còn hơi sưng đỏ, vừa thấy chính là do bị đánh.

Cô Kim trong lòng cả kinh, "Mặt em làm sao vậy!?"

Một học sinh giỏi lại bị đánh? Ai làm? Không thể nào!