1. Thuở nhỏ, Hà Tỉnh và Trình Triều Lạc từng ăn chung một bát cơm, ngủ chung một chiếc giường, thân thuộc đến nỗi chẳng hề có những rung động yêu thích với nhau.
Thế nhưng, người thân bạn bè lại không ngừng gán ghép hai người họ.
Để chặn miệng tất cả, hai người tuyên bố rằng họ không phải gu của nhau, dù cho tận thế thì cả hai cũng sẽ không yêu nhau.
Hà Tỉnh nói: “Trình Triều Lạc vừa lạnh lùng vừa kiêu ngạo, không mê nổi.”
Trình Triều Lạc bảo: “Chỉ coi Hà Tỉnh như đám anh em bạn bè, không có cảm giác.”
Lũ bạn không tin, bèn đánh cược với Trình Triều Lạc, “Nếu ông mà thích Tỉnh Tỉnh, sau này phải gọi bọn tôi là bố.”
Sau này, trong danh bạ của Trình Triều Lạc có đến tận mấy ông bố.
2. Hà Tỉnh coi Trình Triều Lạc là người bạn thân nhất, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng đều tâm sự với cậu.
Xe bị thủng săm, cô mếu máo bảo: “Không biết đứa mất dạy nào chọc thủng săm xe của tôi.”
Trình Triều Lạc: “Lên xe, tôi đèo cậu.”
Mất chìa khóa, cô nói: “Tối nay chắc tôi phải ngủ đầu đường xó chợ rồi, có thể sang nhà cậu ở tạm một đêm không?”
Trình Triều Lạc: “Sang đi.”
Hà Tỉnh hiểu Trình Triều Lạc, biết cậu là thánh kiêu ngạo, cực khinh mấy trò hao tổn tâm sức để theo đuổi con gái, cũng chẳng quan tâm mấy chuyện vặt vãnh này.
Một hôm, Hà Tỉnh hớn hở kể cho Trình Triều Lạc nghe chuyện mình sắp đi xem mắt.
Trình Triều Lạc: “Đi đi, chúc cậu sớm thoát ế.”
Hà Tỉnh trang điểm thật xinh đẹp đến nơi hẹn, vậy nhưng lại thấy Trình Triều Lạc ngồi đó, cô đi tới hỏi: “Cậu đến đây làm gì?”
Trình Triều Lạc: “Xem mắt.”
Hà Tỉnh: “…”
Đợi đến khi cô phát hiện ra sự bất thường thì đã muộn, hóa ra đã từng bước từng bước rơi vào cái bẫy của cậu ta từ lâu rồi.