Máy bay rời khỏi mặt đất hòa vào tầng mây, đúng tầm hoàng hồn, trên những dải mây bồng bềnh, nối tiếp với viền trời xanh thẳm là một vầng sáng màu đỏ cam, mặt trời đang dần dần chìm xuống khỏi vầng đỏ cảm ấy.
Nam Tiêu sửng sốt thốt lên một tiếng “wow”, rồi kéo Hà Tỉnh nhìn ra cửa sổ, “Nhìn kìa, mặt trời lặn trông đẹp quá.”
Hà Tỉnh nghe vậy liền ngoảnh sang, khoảnh khắc trông thấy cảnh mặt trời lặn, cô lại nhớ đến Trình Triều Lạc. Cô chụp lại cảnh tượng bên ngoài cửa sổ, để lưu giữ mãi giây phút lãng mạn này.
Suốt hành trình bay mười tiếng đồng hồ, cô hồi tưởng lại biết bao chuyện cũ liên quan đến Trình Triều Lạc.
…
Từ nhỏ, Trình Triều Lạc đã rất khác biệt, không thích chơi đồ chơi ô tô hay máy bay gì cả, mà chỉ thích tháo đồ đạc, đồng hồ trong nhà, cái đài nghe kịch của bà, hễ là đồ điện thì không thể thoát nạn.
Mà cứ nghịch mấy thứ linh kiện lắt nhắt đó là cậu chàng có thể ngồi mấy tiếng liền, Hà Tỉnh ghét nhất là những lúc cậu tháo đồ đạc rồi không để ý đến ai nữa, bỏ mặc cho cô bé chơi một mình. Có lần cô bé tức quá, liền vơ hết đống linh kiện trong cái đồng hồ mà cậu mới tháo xong, đem quẳng cả vào thùng rác.
Trình Triều Lạc tức giận đến mức thở phì phò, vô thức giơ tay ra định đẩy Hà Tỉnh, nhưng vừa nhìn thấy cô bé rơi nước mắt là lại thu tay về.
“Trình Tinh Tinh, cậu bỏ mặc tớ hai tiếng rồi đấy.”, Hà Tỉnh năm tuổi ôm búp bê, vừa khóc vừa tố tội, “Cả ngày cậu chỉ ở nhà sửa đồng hồ, không đi làm kiếm tiền, con đói rồi đây này, huhu huhu huhu…”
Cô bé vừa khóc, Trình Triều Lạc không thể nào nổi giận được nữa, chỉ lẳng lặng cúi đầu bới đống linh kiện từ trong thùng rác ra, “Sửa đồng hồ cũng kiếm được tiền.”
“Tớ muốn ly hôn.”, cô nhóc Hà Tỉnh học được câu cửa miệng của bà, “Không thể sống qua mấy ngày này được nữa.”
Vừa nhặt xong đống linh kiện, Trình Triều Lạc lại bỏ chúng vào thùng rác, “Cậu nín đi, tớ không sửa nữa.”
Hà Tỉnh khịt mũi: “Thế cậu dỗ tớ đi.”
Trình Triều Lạc ra ngăn kéo lấy cái kẹo sữa Hà Tỉnh thích nhất, bóc vỏ, đút kẹo vào miệng cô bé, rồi lại lấy khăn tay lau nước mắt cho cô nhóc, “Trẻ con ăn kẹo rồi không được khóc nữa, tớ chơi trốn tìm với cậu.”
“Không.”, Hà Tỉnh lắc đầu, “Chơi trò gia đình, cậu là bố, tớ là mẹ.”, rồi cô bé giơ con búp bê trong tay ra, “Đây là con của bọn mình.”
“Giả mà.”, từ bé Trình Triều Lạc đã có suy nghĩ già dặn hơn bạn bè đồng trang lứa.
“Đợi cậu lớn lên rồi cưới tớ, bọn mình sẽ giống bố mẹ, ngủ chung một giường là sinh được em bé, đến lúc đấy là thành thật thôi.”, thấy Trình Triều Lạc nhíu mày, Hà Tỉnh liền mếu máo định khóc, “Cậu không muốn cưới tớ à?”
“Không phải.”
“Giờ bọn mình cưới đi?”, Hà Tỉnh chạy đi lấy quyển vở tập viết, xé một trang, vẽ hai đứa bé dắt tay nhau, ở dưới viết nguệch ngoạc tên Hà Tỉnh, rồi đẩy ra trước mặt Trình Triều Lạc, “Viết tên đi.”
Cũng ký tên rồi, Hà Tỉnh mãn nguyện gấp tờ giấy lại, bỏ vào trong áo của con búp bê, “Bọn mình cưới nhau rồi, cậu không được chơi với Lan Lan ở tầng dưới nữa.”
Trình Triều Lạc: “…”
…
Nhớ lại thuở bé, Hà Tỉnh bật cười, Nam Tiêu liền hỏi: “Cười cái gì đấy?”
Hà Tỉnh: “Nhớ lại chuyện hồi nhỏ tớ ép cưới Trình Triều Lạc.”
Nam Tiêu: “Bọn cậu cũng định giống bố mẹ, tốt nghiệp xong là cưới luôn à?”
“Tốt nghiệp đại học thì chắc chắn là không đâu, tớ muốn thi nghiên cứu sinh, không muốn cưới sớm như thế.”, Hà Tỉnh nhìn ra ngoài cửa sổ máy bay, thoáng có cảm giác hoang mang, nhưng nhanh chóng lấy lại tâm trạng, “Chuyện tương lai ai mà biết được, ngày xưa tớ chưa từng nghĩ cậu với Mạnh Thiên Sơn lại chia tay.”
“Có phải chuyện bọn tớ chia tay ảnh hưởng nhiều đến tâm lý của cậu không?”, Nam Tiêu nghiêng đầu tựa vào vai Hà Tỉnh, rồi kéo tay cô, “Trình Triều Lạc hiểu cậu như vậy, kể cả có phải chịu đựng nhớ nhung lúc yêu xa cũng vẫn ủng hộ ước mơ của cậu, Mạnh Thiên Sơn thì khác, hắn là cái kiểu bị tình yêu làm cho mụ mị, chỉ muốn ngày nào cũng ở bên nhau. Bọn tớ với bọn cậu không giống nhau, đừng sợ.”
“Hoàn cảnh gia đình Mạnh Thiên Sơn đặc biệt, cậu ấy khá là thiếu thốn tình cảm, thế nên mới dựa dẫm vào cậu nhiều.”, hành trình bay hơi tẻ nhạt, hai cô gái nhỏ giọng tâm sự, Hà Tỉnh nói: “Không định làm lành thật à? Cứ thế mà chia tay thì tiếc lắm.”
Nam Tiêu: “Về nước rồi tính sau, giờ cách xa nhau thế này, có làm lành thì vẫn thường xuyên mâu thuẫn thôi.”
Xuống máy bay, Hà Tỉnh đăng tấm ảnh mặt trời lặn lên trang cá nhân,
[Mặt trời mọc và mặt trời lặn là hai khoảnh khắc lãng mạn nhất trong ngày, mình thật may mắn vì có được gấp đôi.]Mạnh Thiên Sơn bình luận:
[Gấp đôi cái gì? Có dám nói rõ ràng ra không?]Châu Từ Dữ:
[@ZL Gấp đôi bạn trai chứ sao!]Hà Tỉnh cho Nam Tiêu xem điện thoại, “Hai ông này bình luận nhanh thế, nhàn quá hay gì?”
Nam Tiêu kéo vali đứng chờ Hà Tỉnh lấy hành lý, cô cười hỏi: “Trường các cậu có nhiều người theo đuổi Châu Từ Dữ không?”
“Nhiều dã man luôn.”, Hà Tỉnh tìm thấy hành lý, rồi cùng Nam Tiêu ra khỏi sân bay, “Châu Từ Dữ có khuôn mặt như trong truyện tranh, làm gì có chuyện không ai theo đuổi?”, cô cảm thán, “Có một con bé là hotgirl mạng, những mười mấy vạn fan, theo đuổi còn ác liệt hơn cả Thẩm Ngữ Đường.”
“Tán đổ không?”, Nam Tiêu hỏi với ánh mắt đầy vẻ hóng hớt, “Không biết người như thế nào mà lại có thể thay thế Thẩm Ức Đường hạ gục Châu Từ Dữ.”
Hà Tỉnh: “Không tán được, ví thử cuộc đời như một vở diễn, thì thứ tự ra sân khấu quan trọng lắm đấy, tình đầu khắc cốt ghi tâm như thế, khó đón nhận được người khác lắm.”
Nam Tiêu: “Hôm bọn mình tụ tập sau khi thi đại học, hai người đấy vẫn ổn, mấy hôm sau đùng một cái chia tay, Mạnh Thiên Sơn cũng không biết nguyên nhân chia tay là gì, Trình Triều Lạc có biết không?”
“Không biết, Châu Từ Dữ không kể với ai hết.”, Hà Tỉnh thở dài, “Chẳng biết Thẩm Ức Đường đi đâu nữa, dạo trước tớ gửi tin nhắn chúc mừng sinh nhật nhưng cậu ấy không trả lời, hơn hai năm rồi mà trang cá nhân chẳng có gì mới cả, chắc mấy số để liên lạc hồi cấp Ba đều không dùng nữa rồi.”
“Trang cá nhân của Châu Từ Dữ cũng im lìm từ hôm bọn mình ăn mừng thi cấp Ba xong đấy, cũng hơn hai năm rồi chưa đăng thêm gì.”, Nam Tiêu cũng thở dài, “Chắc chắn là có chuyện gì đấy cực kỳ đau lòng, thì mới cắt đứt sạch sẽ như thế chứ.”
Cả hai cùng ra khỏi sân bay, bước tới một thế giới rộng lớn.
…
Trong tuần đầu tiên, mọi thứ đều khiến họ cảm thấy mới mẻ, hai ba tháng sau thì đã dần quen. Mỗi ngày Trình Triều Lạc đều vượt chênh lệch thời gian để nói chuyện với Hà Tỉnh.
“Giờ trong nước đang là nửa đêm rồi, anh đi ngủ đi.”, Hà Tỉnh mới tắm xong, ngồi lên giường nói chuyện qua video call với Trình Triều Lạc.
Từ đầu thu đến đầu đông, họ đã xa nhau được gần bốn tháng, Trình Triều Lạc không nỡ ngắt máy, “Không buồn ngủ, nói chuyện thêm lúc nữa.”
Hà Tỉnh híp mắt lại, “Có phải là nhớ em không?”
Trình Triều Lạc đeo tai nghe, đang đứng cạnh khung cửa sổ trên cầu thang ở ký túc xá. Anh mặc chiếc áo khoác nỉ có mũ, dưới ngọn đèn, ánh mắt anh lặng như nước, giọng nói trầm trầm, nói rành rọt từng chữ một, “Nhớ lắm.”
Lòng Hà Tỉnh xốn xang không thôi, yêu nhau hai năm, đã sớm qua thời kỳ nồng nhiệt rồi, nhưng vẫn rung động y như hồi mới yêu, “Em cũng nhớ anh.”
Thấy đuôi mắt cô ửng đỏ, Trình Triều Lạc vội chuyển chủ đề, “Hôm nay ra ngoài chơi, có gặp chuyện gì vui không?”
“Có đấy.”, dòng suy nghĩ của Hà Tỉnh được Trình Triều Lạc dẫn qua nơi khác, “Có một anh chàng da trắng siêu đẹp trai đến bắt chuyện với em, bảo là có thể cho em gấp đôi lãng mạn, em bảo em không cần, em có một anh bạn trai cho em gấp đôi lãng mạn rồi, sau đấy anh ta lại nói là anh ta còn có thể cho em gấp đôi “sung sướng”… Bó tay!”
“Đáng ra phải đáp trả lại nó, bảo là bạn trai em có thể cho em gấp ba “sung sướng”.”
“Em nói mà.”, Hà Tỉnh thoáng khựng lại, “Nhưng mà anh ta bảo là đàn ông châu Á không làm được, không thể cho gấp ba lần được.”
“Phân biệt vùng miền, quá đáng.”, Trình Triều Lạc nói mà mặt không biến sắc, “Lần sau thử xem.”
Tiến độ yêu của họ không tính là nhanh, yêu nhau hơn một năm mới phát triển đến bước đó, mà chỉ được hai lần trước khi chia xa. Nhớ lại sự căng thẳng của đêm hôm ấy, nhớ đến những trải nghiệm khác lạ, mặt Hà Tỉnh bỗng nóng lên, “Ai thèm thử với anh.”
Trình Triều Lạc cười bảo: “Đến lúc đấy là em sẽ muốn thử thôi.”
Không biết thế nào mà chủ đề lại trôi đến đây, cách nhau cả nghìn cây số, nói những chuyện này qua màn hình điện thoại lại càng xấu hổ hơn, Hà Tỉnh ngăn anh lại, “Im mồm, không được nói nữa.”
Trình Triều Lạc không nói nữa thật, mà chuyển sang hỏi: “Dạo này Nam Tiêu thế nào?”
Hà Tỉnh: “Mạnh Thiên Sơn bảo anh hỏi hả? Cậu ta không có mồm à?”
“Cậu ta hỏi nhưng Nam Tiêu không trả lời.”. Con người Trình Triều Lạc một khi đã xác định chuyện gì là sẽ dốc hết lòng dạ. Khi xưa trong trường chẳng ai thèm để ý đến con của phạm nhân như Mạnh Thiên Sơn hay một đứa không nói chuyện được như Châu Từ Dữ, anh không chấp nhận được chuyện mọi người làm với Mạnh Thiên Sơn và Châu Từ Dữ, nên đã chọn làm bạn với họ, một khi bắt đầu thì sẽ là cả đời. Anh sẽ coi chuyện của bạn như chuyện của mình, Mạnh Thiên Sơn muốn làm lành với Nam Tiêu, anh sẽ cố hết sức hỏi thăm tình hình của Nam Tiêu.
Hà Tỉnh cũng đứng từ góc độ của bạn mình, “Nam Tiêu muốn Mạnh Thiên Sơn có thể chín chắn hơn, hiểu được những thứ cậu ấy muốn, anh không phải xen vào cho phí công.”
Trình Triều Lạc: “…”
“Nếu như… em nói là nếu như…”, Hà Tỉnh ấp úng nói, “Em muốn ở lại đây học nghiên cứu sinh… thì sao?”
“Thì học, anh nói rồi, anh ủng hộ mọi ước mơ của em.”, Trình Triều Lạc đáp một cách dứt khoát.
“Thế em muốn đổi bạn trai, anh có ủng hộ không?”, Hà Tỉnh hỏi.
“Nếu gặp được người khiến em rung động hơn anh thì cũng được, anh sẽ chúc phúc.”
Hà Tỉnh chỉ hỏi chơi chơi, nghe được đáp án của Trình Triều Lạc, cô phì cười: “Hơi khó đấy, thôi tạm chấp nhận một thời gian vậy.”
Trình Triều Lạc: “Chấp nhận cả đời đi.”
Hà Tỉnh: “Xem biểu hiện của anh đã.”
***
Sang tháng Một, Hà Tỉnh bắt đầu mong chờ, đại học B vừa có thông báo nghỉ, cô liền gấp gáp hỏi Trình Triều Lạc khi nào sẽ đến.
“Công ty có dự án mới cần anh tham gia, tạm thời không sang được, anh xin lỗi.”
Lời vừa dứt, qua màn hình, nụ cười của Hà Tỉnh tắt rụi. Cô hiểu Trình Triều Lạc có việc không đi được, nhưng vẫn cực kỳ thất vọng, không thể vui nổi, cứ thế chìm nghỉm trong sự ủ dột. Như biết cô đang buồn, tối hôm ấy, trời đổ tuyết, trên mặt đất và trên các mái nhà phủ dày một lớp tuyết trắng xóa.
Sáng sớm, tâm trạng Hà Tỉnh vẫn sa sút, đi tắm, thay đồ, ra ngoài, đến trường, đi từ dưới lầu lên lớp học một cách máy móc.
Tuyết ngừng rơi, gió vẫn lạnh tê tái, từng cơn gió lùa qua khiến người ta run cầm cập. Cô rảo bước vội vã, nhưng đang đi thì cổ tay bỗng bị nắm lấy, ngoảnh đầu lại thì nhất thời sững sờ. Cái tên hôm qua còn nói không thể sang được, hại cô chán chường cả đêm, lúc này lại đang đứng sau lưng cô.
Bàn tay nắm trên cổ tay cô lạnh buốt, trên cái mũ liền áo khoác của Trình Triều Lạc phủ một lớp tuyết, chẳng biết anh đã đứng đây từ bao giờ rồi, chóp mũi cũng đỏ bừng. Anh cong môi gượng cười, “Không quen biết à?”
Hà Tỉnh vừa mừng vừa giận, vung tay định đấm anh, “Khốn kiếp, dám lừa em!”
Trình Triều Lạc kéo cô vào lòng, “Không sang để phí công làm visa à, ngốc không thế?”
Hà Tỉnh vẫn hung hăng đá mấy phát lên chân anh mới hả giận, “Còn lừa em thì đừng hòng em nhìn anh nữa.”
“Rồi, từ giờ không đùa kiểu này nữa.”
Hơi thở lành lạnh luồn vào khoang mũi, Hà Tỉnh ngẩng đầu dậy khỏi lồng ngực Trình Triều Lạc rồi hỏi: “Đến được bao lâu rồi?”
“Hơn một tiếng.”
“Không biết gọi điện thoại à?”
“Sợ quấy rầy giấc ngủ của em.”
“Em bị anh làm cho bực bội cả đêm, có ngủ được mấy đâu.”
“Tối anh đền.”, ý của Trình Triều Lạc là đợi Hà Tỉnh tan học rồi đến tối sẽ dẫn cô đi chơi, nhưng qua tai Hà Tỉnh lại thành ý khác, cô đỏ mặt mắng anh, “Ai cần anh đền? Cái đầu toàn thứ đen tối thôi.”
Trình Triều Lạc dở khóc dở cười, “Ý anh là tối đi ăn với nhau thôi mà.”, anh khẽ vuốt dọc sống mũi Hà Tỉnh, “Rốt cuộc ai mới là người đầu óc đen tối?”
Hà Tỉnh: “…”
“Đi thôi, đưa em đi học nào.”, Trình Triều Lạc dắt tay Hà Tỉnh, mười ngón đan chặt cùng bỏ trong túi áo khoác, hai lòng bàn tay lạnh buốt áp sát nhau rồi cũng phải nóng bừng lên.
“Kia là thư viện này, nhà ăn này…”, khóe môi Hà Tỉnh không thôi mỉm cười, đi đến đâu cũng hào hứng giới thiệu với Trình Triều Lạc, đến trước tòa nhà dạy học mà vẫn bịn rịn không muốn rời. Hà Tỉnh lên lớp, còn Trình Triều Lạc thì tới một khách sạn gần trường để nghỉ ngơi.
Trình Triều Lạc đưa đón Hà Tỉnh đi học mấy hôm, tới kỳ nghỉ, cả hai lập tức bay sang Thụy Sĩ.
Đến khách sạn nằm ở lưng chừng núi, Trình Triều Lạc đi tắm, Hà Tỉnh gập khuỷu tay chống lên bệ cửa sổ, ngước mắt nhìn về phương xa. Dãy Alps trùng điệp dài bất tận, tuyết phủ mênh mang, đoàn tàu đỏ chạy xuyên qua hang núi, dần chìm hẳn vào một màu trắng xóa bát ngát, khung cảnh hệt như trong truyện cổ tích.
Khắp đất trời như chỉ còn lại sắc trắng tinh, khiến Hà Tỉnh mải mê đắm chìm. Ngắm nhìn một lát, cô nghịch ngợm hé mở cửa sổ, hít sâu một hơi khí trời lạnh giá, cái rét buốt vừa thấm vào ngũ tạng lập tức khiến đầu óc tỉnh táo hẳn, sau đó thở ra một hơi giữa thênh thang núi đồi, làn sương mờ tụ giữa hai cánh môi rồi lại tan bay, cứ thế lặp đi lặp lại mấy lần không biết mệt mỏi.
Sau lưng, hương bạc hà mát lạnh phả tới, cánh tay rắn rỏi vây lấy vòng eo thon thả của cô, giọng nói mê hoặc chờn vờn bên tai, “Trình Triều Lạc đẹp hơn tuyết nhiều, em có muốn quay đầu lại nhìn không?”
Hà Tỉnh đóng cửa sổ lại, cũng ôm lấy Trình Triều Lạc, “Thế này mà cũng ghen được, anh lớn lên trong lu giấm có phải không?”
Anh mới tắm xong, hương thơm quen thuộc khiến người ta thật sự an tâm, cô ngả nửa người trên về phía sau, thoáng kéo giãn khoảng cách với Trình Triều Lạc, rồi dí ngón tay lên trán anh, “Tự nhiên em nhớ ra vụ anh lừa em đi trượt tuyết, tình đầu bắt đầu từ một đêm lãng mạn như thế, đúng là may mắn, Trình Tinh Tinh, cảm ơn anh nhé.”
“Hà Tỉnh, phải là anh nên cảm ơn em chứ, cảm ơn em vẫn ở cạnh anh bao nhiêu năm nay, cảm ơn em đã yêu anh, cảm ơn em đã bằng lòng đi tiếp với anh, mỗi một chuyện đều đáng để cảm ơn, anh trân trọng mọi thứ khi ở bên em.”, Trình Triều Lạc đặt lên trán Hà Tỉnh một nụ hôn không mang chút dục vọng, “Anh muốn bọn mình đến năm tám mươi tuổi vẫn như lúc mới yêu.”
Hà Tỉnh tựa đầu vào lồng ngực Trình Triều Lạc, cô cười bảo: “Đến lúc đấy thì em muốn đi tìm mấy em giai trẻ trung cơ, chứ ai mà thèm ông già lụ khụ nhà anh.”
“Em dám!”, Trình Triều Lạc cúi đầu cắn lên gáy Hà Tỉnh.
“Buồn, buồn…”, Hà Tỉnh áp tay lên hai má Trình Triều Lạc để nâng mặt anh lên. Mắt chạm mắt, Trình Triều Lạc đã sắp hai mốt tuổi, vậy mà ánh mắt vẫn lạnh lùng hờ hững như hồi mười bảy.
Hai đôi môi không thể không chạm nhau. Từ cửa sổ vào đến nhà tắm, hơi nước vừa tan đi lại tỏa bay nghi ngút, tấm gương mờ đặc mơ hồ phản chiếu bóng lưng rắn chắc của Trình Triều Lạc. Anh chống tay lên tường, thoáng khom lưng, nụ hôn dừng lại, mà hàm răng lại nhấm nháp bờ môi cô, cảm giác tê dại xen lẫn chút đau đớn từ từ lan xuống đỉnh núi, ấm áp hơn nhiều đỉnh núi tuyết ngoài kia.
Hà Tỉnh ngửa đầu, thở không ra hơi.
Trình Triều Lạc sáp lại, cô liền đẩy anh, giơ tay chỉ ra bên ngoài phòng tắm, “Ra ngoài đi, thế này không được đâu.”
“Sao không được?”, đôi mắt Trình Triều Lạc như nhuộm kín hơi nước, mơ hồ không rõ đáy, cô như bị thứ gì đó ghìm chân, chạy không nổi, đi không xong, chỉ có thể chết chìm trong đó.
“Thế này… sao được?”, Hà Tỉnh không làm được như anh, không thể thong dong nói ra những lời lộ liễu trắng trợn.
Trình Triều Lạc ôm eo cô, khẽ xoay người cô lại, Hà Tỉnh áp lưng vào tường, anh nhào tới, ghé vào tai cô thì thầm: “Thế này là được.”
Xong xuôi, lúc xoay người lại, Hà Tỉnh vô tình nhìn thấy, liền vội vàng nhắm tịt mắt lại, mà sau mấy giây lại mở choàng hai mắt ra. Trên làn da trắng bóc là một ngôi sao màu xanh đen, xuyên qua ngôi sao là một hàng chữ phiên âm, bên dưới là dòng chữ Hán.
HeXingHà TỉnhHình xăm mang tên cô, không nằm trên ngực, chẳng phải trên eo, mà lại ở vị trí chếch dưới bụng, gọn gàng, kín đáo.
Cô còn nhớ rõ, vào kỳ nghỉ đông hồi mới yêu nhau, họ cùng chui trong phòng Trình Triều Lạc xem phim, rồi lơ đễnh thảo luận về chi tiết nam chính xăm tên nữ chính lên người. Khi ấy Trình Triều Lạc nói:
“Anh thấy là ngu dốt quá mới đúng, ngộ nhỡ chia tay thật, người sau mà nhìn thấy lại chả tức chết à.”Hà Tỉnh duỗi tay ra, bụng ngón tay khẽ vuốt trên vùng da có tên cô, “Anh… sao lại… Xăm từ bao giờ thế?”, quá sửng sốt, cô lắp bắp không nói lưu loát nổi.
“Sau khi em đi.”, Trình Triều Lạc nói thật.
“Đau không?”
“Đau chết mất.”
Hà Tỉnh xót ruột, khẽ xoa xoa lên đó, “Khờ khạo.”
Trình Triều Lạc cúi đầu, “Em hôn lên là không đau nữa.”
Vị trí mờ ám như thế mà bảo cô hôn?
Hà Tỉnh nhìn thấu âm mưu của anh, liền mắng anh là đồ lưu manh.
Trình Triều Lạc rút khăn tắm lau khô người cho cô, bế cô về giường rồi cười bảo: “Trêu em thôi, không đau.”
Vừa nằm lên giường, Hà Tỉnh liền ôm ghì cổ Trình Triều Lạc, bắt anh phải nằm xuống cùng, nắm tay nhau trong lớp chăn ấm áp, cô nói: “Ngày trước anh chả bảo, xăm tên người yêu lên người là ngu ngốc còn gì.”
“Đúng là ngu thật.”, hình xăm trên người sẽ trở thành kí ức vĩnh viễn, thành dấu vết khó mà xóa bỏ, khi yêu là ấn ký khắc cốt ghi tâm, tới lúc chia tay sẽ biến thành bằng chứng phạm tội không gột đi được. Trình Triều Lạc vẫn cảm thấy đây là hành động không đáng để học hỏi, nhưng chẳng ảnh hưởng gì đến việc anh làm.
Hà Tỉnh: “Ngu mà còn xăm?”
“Bằng lòng chịu ngu.”, chỉ cần xác định, thì dù biết thừa là ngu ngốc nhưng vẫn sẽ làm, đấy mới là Trình Triều Lạc, lý trí và lãng mạn cùng tồn tại song song.
“Sao lại xăm ở đấy?”, Hà Tỉnh giơ ngón tay chọc chọc.
“Tại vì ở đấy thì chỉ có em mới nhìn được.”
Vào một đêm tuyết rơi ngợp trời, nơi nơi bị bao phủ bởi một màu trắng lạnh buốt, hàng chữ xanh đen ấy lại trở thành món quà độc nhất vô nhị của Hà Tỉnh.
Tên cô, sẽ theo anh đi đến muôn nẻo.