Một làn gió lạnh khẽ lướt qua, cuộn tung một lớp tuyết mỏng, táp lên hai người. Sau một thoáng lặng thinh, Trình Triều Lạc thì thầm hỏi: “Được không?”
“Không được.”, Hà Tỉnh quay người bỏ đi.
Trình Triều Lạc thoáng sững sờ, vứt bỏ cả đống sao còn chưa kịp cho hết vào chai, sải bước đuổi theo, rồi tóm chặt lấy cổ tay Hà Tỉnh, “Tôi không tin cậu không có cảm giác với tôi.”
“Bỏ ra.”, Hà Tỉnh không quay đầu, quay lưng lại với Trình Triều Lạc, giãy khỏi tay anh.
“Nói cho tôi biết, tại sao?”, Trình Triều Lạc nắm thật chặt, như thể chỉ hơi nới lỏng ra thôi là sẽ lại không thể tìm thấy Hà Tỉnh được nữa. Anh hạ thấp giọng điệu, “Nếu như cậu sợ, hoặc là khó chấp nhận được sự thay đổi quan hệ giữa bọn mình, tôi có thể đợi, bao lâu cũng được.”
Hà Tỉnh vẫn quay lưng lại với anh, không nói gì, cũng không ngoảnh đầu.
“Hà Tỉnh.”, Trình Triều Lạc thấp giọng gọi tên cô, “Tôi thích…”, mới nói được nửa câu, đột nhiên Hà Tỉnh quay phắt lại, kiễng chân, ngẩng đầu, chặn môi Trình Triều Lạc lại.
Xúc cảm mềm mại ập tới, đầu óc Trình Triều Lạc trống rỗng trong giây lát, lúc anh hoàn hồn, định phản ứng lại, thì môi Hà Tỉnh đã dời đi. Cô cười bảo: “Ban nãy đùa anh thôi, Trình Tinh Tinh, bọn mình yêu nhau đi.”
Khi suy nghĩ còn chưa vững vàng, Hà Tỉnh hoang mang, rối rắm, nhưng một khi đã xác định rồi thì chẳng có gì phải sợ nữa. Trình Triều Lạc vẫn còn đang ngơ ngác, thì Hà Tỉnh lại ôm cổ anh, hôn lên trán anh một cái, “Trên dưới trái phải đều hôn rồi, huề rồi nhé.”
Nhìn đống sao giấy dưới nền tuyết, Hà Tỉnh buông Trình Triều Lạc ra, “Sao anh lại vứt hết chỗ sao đi rồi?”, cô tiếc rẻ, xoay người quay lại, ngồi xổm xuống nhặt từng ngôi sao dưới đất lên.
“Đừng nhặt nữa, cóng tay.”, Trình Triều Lạc kéo cô dậy, Hà Tỉnh không chịu, “Không được.”
“Thích thì anh gấp cho em.”
“Không giống.”, Hà Tỉnh cương quyết nhặt hết đống sao lên, bỏ vào trong chai thủy tinh, rồi cẩn thận đóng nút chai, đút vào túi áo khoác. Cô nhìn lỗ hổng trên bụng người tuyết, “Làm thế nào với nó đây?”
Trình Triều Lạc kéo cô dậy, dắt sang một bên, “Đứng đây chờ.”, anh ngồi xổm xuống, đắp lại lỗ hổng trên bụng người tuyết, “Xong rồi, lại đây chụp ảnh nào.”
Hà Tỉnh khom người ngồi xuống cạnh người tuyết, Trình Triều Lạc cầm điện thoại ra chụp cho cô một bức ảnh, xong xuôi, Hà Tỉnh lại gọi anh, “Anh cũng ngồi xuống đây.”, cô giơ điện thoại lên cao, tự chụp một bức ảnh chung của họ và người tuyết.
Về tới phòng, Hà Tỉnh cầm điện thoại xem ảnh. Trình Triều Lạc ngồi bên trái người tuyết, đuôi mắt cong tít. Cô gửi ảnh cho Trình Triều Lạc, gõ một hàng chữ rồi lại xóa đi, cuối cùng chỉ gửi mỗi bức ảnh mà thôi.
Trang cá nhân trống trơn của Trình Triều Lạc, giữa đêm đông sương tuyết lạnh giá, lại xuất hiện một dòng trạng thái.
Ngày 17 tháng 1, tôi bớt đi một người bạn, bên dưới là ảnh chụp chung của họ và con người tuyết.
Mạnh Thiên Sơn nhanh chóng nhảy ra bình luận:
[Thêm một cô bạn gái.]Châu Từ Dữ:
[Thành công rồi?]Đọc được câu này của Châu Từ Dữ, mới nghĩ ra hành trình này hình như chẳng giống một chuyến công tác chút nào, Hà Tỉnh đoán đây chỉ là cái cớ vì sợ cô sẽ không đi, căn bản chẳng có cuộc họp nào hết, cũng chẳng có dự án nào liên quan đến du lịch cần làm. Cô gửi tin nhắn cho Trình Triều Lạc:
[Lừa em đi họp, còn lừa mất nụ hôn đầu của người ta], kèm theo là một cái icon giận dữ.
Trình Triều Lạc:
[Đấy mà gọi là hôn à?]Hà Tỉnh:
[…]Cô đang nghĩ cách phản kích, thì điện thoại lại có tin nhắn nhảy ra.
Trình Triều Lạc:
[Mở cửa.]Hà Tỉnh ra mở cửa trong sự nghi hoặc, “Muộn thế này còn sang đây làm gì?”
Trình Triều Lạc duỗi tay ngoắc lấy eo Hà Tỉnh, kéo tọt cô vào lòng, ôm cô từ phía sau, cúi đầu khẽ khàng cắn vào vành tai Hà Tỉnh, “Đến cho em biết thế nào mới là hôn.”
Hơi thở của anh quấn bện quanh tai, vành tai dưới hàm răng anh vừa tê dại vừa ngứa ngáy, Hà Tỉnh xoay người, mặt đối mặt đẩy Trình Triều Lạc ra, “Không cần anh bảo.”. Chút cự ly mới bị nới ra lại bị Trình Triều Lạc kéo về, Hà Tỉnh dán chặt vào người anh, không còn khoảng cách.
Nhiệt độ trong không khí đột nhiên tăng cao, có thứ gì đó dần thức tỉnh, Hà Tỉnh nín thở, chầm chậm ngẩng đầu lên. Trình Triều Lạc rút một tay ra đè gáy cô, rồi cúi đầu hôn. Cảm giác động chạm mềm mại, ấm nóng, môi lưỡi triền miên, khiến hơi thở Hà Tỉnh như bị chiếm đoạt, hai chân mềm nhũn.
Trình Triều Lạc dẫn cô ra mép tường, để cô dựa vào. Nụ hôn trúc trắc không theo quy luật, nhưng lại mang theo nỗi khát khao bỏng cháy và cuồng nhiệt của tuổi trẻ, sự tiếp xúc mềm mại khiến nhịp tim cả hai cùng tăng tốc, cơ thể nóng rực, như tan ra rồi hòa làm một.
Từ bị động đón nhận, Hà Tỉnh dần không kìm lòng được mà đáp lại, cả hai đều không thuần thục, song chẳng ai muốn dừng lại cả.
Không biết hôn bao lâu, đến khi sắp đứt hơi, Hà Tỉnh mới đẩy Trình Triều Lạc ra. Hai đôi môi tách rời, nhưng tư thế đứng vẫn vậy, cả hai nhìn nhau thở hổn hển, lồng ngực phập phồng. Trình Triều Lạc khẽ hôn lên trán cô, một nụ hôn không hàm chứa dục vọng, anh cười bảo: “Đây mới là hôn này.”
Đèn trong phòng sáng trưng, soi sáng suốt cả quá trình, Hà Tỉnh xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu, đành gục đầu vào ngực anh, không cho anh nhìn vào mắt mình nữa, “Anh học ở đâu mấy thứ này thế?”
“Chẳng cần học cũng tự biết.”, Trình Triều Lạc không ép cô phải ngẩng đầu, cứ ôm như vậy và xoa đầu vỗ về cô.
“Điêu.”, Hà Tỉnh ngẩng đầu phản bác, “Hồi nghỉ hè năm lớp Mười, anh chả hay xem phim không phù hợp cho trẻ con chung với hội Mạnh Thiên Sơn, Châu Từ Dữ còn gì.”
“Xem mấy đâu, có ba bốn lần.”, Trình Triều Lạc giải thích.
“Ba bốn lần mà còn ít à?”
Trình Triều Lạc cười, “Học lý thuyết thì thế thôi là đủ rồi, còn thực hành thì… chưa thử bao giờ.”
Cái đầu nhỏ đang ngước lên trước ngực anh bỗng cúi gằm xuống, cô im bặt, Trình Triều Lạc ép Hà Tỉnh phải ngẩng lên, “Trốn cái gì? Không động vào em đâu.”
“Lừa đảo.”, Hà Tỉnh lại cúi xuống, không nhìn Trình Triều Lạc nữa, “Lần trước anh chả…”
“Không ngủ chung với em thì không có đâu.”
Hà Tỉnh đẩy anh ra ngoài, “Thế thôi anh về đi.”
Trình Triều Lạc: “Ôm thêm lúc nữa.”
Đôi tình nhân nhỏ vừa mới chính thức yêu nhau, cảm giác chỉ xa nhau một phút thôi cũng thật lãng phí. Trình Triều Lạc ôm rịt không buông tay, sau bị Hà Tỉnh đẩy mới chịu ra về.
***
Với sự hỗ trợ của phía cảnh sát, con của Hà Khánh Nghiên đã được đưa đến chỗ bố nó. Mặc dù Hà Khánh Lâm và Tô Minh Tâm không nỡ xa đứa trẻ mình đã chăm sóc hơn nửa năm trời, nhưng bởi tình hình kinh tế trong nhà, nên vẫn đành phải dứt ruột đưa nó đi.
Không còn sự ồn ào của đứa trẻ, những ngày tháng yên bình một nhà bốn người lại quay trở về. Đã hơn một năm Hà Tỉnh không gặp Đổng Liên, vừa gặp lại liền kích động reo hò. Gặp lại cô, Đổng Liên cũng rất vui. Tranh thủ nghỉ hè, hai gia đình lại tụ tập ăn cơm chung.
Trong bữa, khi đang hàn huyên về chuyện của nửa năm trước, Hà Tỉnh bâng quơ hỏi: “Mẹ nuôi, hồi đấy sao lại đột ngột quyết định quay về thế ạ?”
Đổng Liên cười đáp: “Có đứa sợ học đại học ở nước ngoài, Tỉnh Tỉnh sẽ là của người khác mất.”
Trình Triều Lạc cúi đầu ăn cơm, giả vờ không nghe, không nhìn thấy gì hết.
Hà Lai phồng má hỏi: “Có đứa là đứa nào ạ?”
Mấy vị phụ huynh đều cười, biết thừa nhưng không nói, tầm mắt Hà Lai lượn một vòng rồi đặt trên người Trình Triều Lạc, “Anh Triều Lạc ạ?”
Trình Triều Lạc đặt bát đũa xuống, khẽ gật đầu, thẳng thắn thừa nhận.
“Sao anh lại sợ chị em là của người khác?”
Trình Triều Lạc định trả lời, nhưng Hà Tỉnh bỗng ho một tiếng, anh vội nuốt ngược trở về, đổi thành câu: “Vì bọn anh là bạn thân.”, nói xong liền cúi đầu khẽ cười, rõ là đang giấu đầu hở đuôi.
Hà Lai: “À, em lại cứ tưởng anh chị yêu nhau.”
Hà Tỉnh không muốn báo cho bố mẹ sớm như vậy, nghe thấy mấy từ “yêu nhau”, cô chột dạ sặc một ngụm nước bọt, không ngừng húng hắng ho. Tầm mắt mọi người dồn hết về mình càng khiến cô hoảng hơn, cô vội đứng dậy chạy ra ngoài, “Con đi vệ sinh cái.”
Đứng bên bồn rửa tay, tình cờ lại gặp được Nam Tiêu. Hai cô nàng đã không gặp nhau cả học kỳ rồi, vừa gặp lại liền ríu ra ríu rít, còn hẹn nhau sau bữa cơm sẽ đi dạo phố.
…
Đi trên đường, Hà Tỉnh kể về chuyện cô và Trình Triều Lạc chính thức yêu nhau, Nam Tiêu cảm thán, “Không ngờ trai IT thẳng tuồn tuột thế mà cũng lãng mạn gớm nhỉ.”
“Lãng mạn chỗ nào?”, Hà Tỉnh quá thân thiết với Trình Triều Lạc, chưa từng dùng góc độ người khác giới để quan sát anh.
“Pháo hoa giả là một kiểu lãng mạn của trai thẳng IT đấy thôi, sao ghi nợ cũng đặc biệt.”, Nam Tiêu thở dài, “Trước giờ Mạnh Thiên Sơn chưa từng chuẩn bị mấy thứ đấy cho tớ, chuyện lãng mạn nhất hắn làm là học kỳ trước bay sang gặp tớ, nhưng chuyện cỏn con này làm sao mà bì được với vụ Trình Triều Lạc bay từ nước ngoài về với cậu, đúng là không đáng nhắc đến luôn. Haiz! Bạn trai tốt là của người ta hết rồi.”
Hà Tỉnh nghe thấy vậy thì bối rối, “Mạnh Thiên Sơn hài hước, phóng khoáng, còn biết dỗ cho người ta vui, ở cạnh cậu ấy thú vị mà.”, cô kéo cánh tay Nam Tiêu, “Mạnh Thiên Sơn có một mặt độc đáo riêng của cậu ấy, nếu không cậu thích làm gì? Bọn cậu đấy, cách xa nhau quá, nếu mà học chung một trường có khi lại chán ngấy ra ý. Nghỉ hè về rồi đã gặp nhau chưa?”
“Gặp rồi.”
“Không cãi nhau đấy chứ?”
“Ừm.”
Hà Tỉnh cười, “Gặp được người ta rồi còn thấy nhọc lòng nữa không?”
Nam Tiêu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, ngại nhìn vào mắt Hà Tỉnh, “Không nhọc lòng nữa.”
Hà Tỉnh cười hớn hở, rồi an ủi cô nàng: “Tốt nghiệp đại học xong về làm chung một nơi đi, giữa bọn cậu có vấn đề gì cũng đều có thể giải quyết được.”
“Bọn tớ về làm chung một nơi được không đây?”, yêu xa nửa năm, Nam Tiêu lo sợ, chẳng dám đặt lòng tin vào tương lai chòng chành bất định.
“Chỉ cần muốn là được.”, Hà Tỉnh và Trình Triều Lạc mới yêu nhau, chưa nghĩ đến chuyện xa xôi sau khi tốt nghiệp đại học, những vẫn đầy tin tưởng vào tương lai.
“Mong là thế.”, Nam Tiêu nói.
Nửa năm không gặp, giữa họ có vô vàn những chủ đề mà nói mãi chẳng hết, đi dạo ở bên ngoài đến tận hơn chín giờ tối mới về. Trên đường, Hà Tỉnh nhận được tin nhắn Trình Triều Lạc gửi,
[Sang nhà anh đi, bố mẹ anh không có nhà]Câu “Bố mẹ anh không có nhà” này, khiến dòng suy nghĩ của Hà Tỉnh bỗng lộn về cái đêm trong khách sạn, về chuyện thân mật đã xảy ra giữa họ. Sau này, khi chỉ có hai người ở cạnh nhau, rồi sẽ lại có những chuyện như thế nữa, nghĩ đến đó, mặt Hà Tỉnh nóng bừng lên, cô trả lời Trình Triều Lạc,
[Không sang]Trình Triều Lạc:
[Có thứ muốn cho em xem]Hà Tỉnh về đến cửa nhà, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn mở cửa nhà Trình Triều Lạc, vì muốn biết thứ anh bảo sẽ cho cô xem là gì, và cũng vì nhớ anh.
Căn phòng quen thuộc, Trình Triều Lạc ngồi trước bàn gõ bàn phím, Hà Tỉnh đứng bên cạnh chìa tay ra, “Đâu? Cái gì?”
Trình Triều Lạc kéo cô vào lòng, “Vội cái gì, ngồi với anh một lúc đã.”
Hà Tỉnh nghiêng người ngồi trên đùi anh, duỗi một tay ra ôm cổ Trình Triều Lạc, dựa vào người anh rồi bảo: “Mấy thứ anh viết em có xem cũng chả hiểu.”
Trình Triều Lạc gập máy tính lại, không làm nữa, anh giang hai tay ôm Hà Tỉnh, “Đổi sang thứ khác Tỉnh Tỉnh xem hiểu nhé, xem phim không?”
“Loại phim nào?”
Trình Triều Lạc thầm nhếch môi, “Cái đầu này đang nghĩ gì thế hả?”
Hà Tỉnh thanh minh: “Em hỏi là thể loại phim gì? Suy nghĩ của anh không đàng hoàng thì có.”
Trình Triều Lạc: “Không có sẵn, xem tạm phim bình thường vậy.”
Hà Tỉnh: “…”
Trình Triều Lạc tìm phim, sau đó luồn cánh tay qua khuỷu chân Hà Tỉnh, bế bổng cô lên giường. Anh kéo kín rèm cửa sổ, trong phòng chỉ còn lại ánh sáng phát ra từ bộ phim, cả hai sóng vai ngồi trên giường cùng xem.
Trên tường chiếu một bộ phim tình cảm, được nửa phim, nam nữ chính bắt đầu quấn quýt. Không nhìn cảnh tượng ấy, Hà Tỉnh nghiêng đầu nhìn Trình Triều Lạc, “Sắp đến rồi.”
Ánh sáng lập lòe từ bộ phim hắt lên người anh, khi tỏ khi mờ, trong đôi mắt đen láy như ẩn hiện ý cười, đặc vẻ nghiền ngẫm dò xét, Trình Triều Lạc trêu cô, “Hôn cũng hôn rồi, em sợ cái gì?”
“Không giống.”, Hà Tỉnh lí nhí nói.
“Không giống chỗ nào? Anh hôn không tốt bằng anh ta à?”
Cảnh tượng thân mật trong phim châm ngòi cho sự mập mờ len lỏi trong bầu không khí, Hà Tỉnh không muốn bầu không khí ấy tràn lan, lại chẳng biết phải diễn đạt thế nào, đột nhiên nghe thấy câu nói của Trình Triều Lạc, như vớ được cây cọc cứu mạng, cô lập tức hùa theo ý anh: “Đúng, kỹ thuật hôn của anh quá kém.”
Tức thì Trình Triều Lạc bổ nhào sang, nhìn xoáy vào mắt Hà Tỉnh, “Thế để anh thử lại.”