Không Đời Nào Hai Đứa Tôi Yêu Nhau - Dữu Hủ

Chương 50




Hà Tỉnh lập tức che môi Trình Triều Lạc lại, “Không được.”, nói xong liền đẩy anh ra rồi bỏ chạy.

Trình Triều Lạc nhếch môi, chỉ hai ba bước chân đã tóm được cô, anh ngồi xổm xuống ôm hai chân cô rồi vác cả người lên. Nửa người Hà Tỉnh vắt ngang trên vai anh, cô đưa tay đánh anh thùm thụp, “Trình Tinh Tinh, anh khốn kiếp.”

“Giờ mới phát hiện ra à? Muộn rồi.”, Trình Triều Lạc khiêng cô đi về phía trước, đến dưới gốc cây cạnh sân tập thì đặt Hà Tỉnh xuống, chống tay lên thân cây, giam cô trong vòng tay rồi ngang ngược nói: “Em không chạy thoát đâu.”

“Thì thôi không chạy nữa, thỏa mãn ước mơ thời trẻ trâu của anh vậy.”, Hà Tỉnh choàng lấy cổ Trình Triều Lạc, nhón chân kiễng lên, chủ động hôn anh.

Gió đưa qua tán cây xào xạc, hai cái bóng ôm hôn dưới gốc cây chốc tỏ chốc mờ. Trình Triều Lạc áp tay kê sau gáy Hà Tỉnh, đôi môi lành lạnh in lên trán, rồi xuống tới chóp mũi cô, động tác dịu dàng như nâng niu món bảo bối trân quý, một đường đi xuống, rồi lại quay về bờ môi Hà Tỉnh.

Hai đôi môi ghìm lấy nhau, nhẹ nhàng, triền miên, nụ hôn của Trình Triều Lạc trằn trọc, quyến luyến, dịu dàng hơn bao giờ hết.

Họ từng hôn nhau không biết bao nhiêu lần, nhưng tim Hà Tỉnh vẫn đập thùm thụp thùm thụp, như xuyên qua không gian và thời gian mà quay trở về những năm Trung học, cùng anh ra sân tập lén lút ôm hôn. Cô đáp lại nhiệt tình hơn, Trình Triều Lạc mới dần dần thăm dò sâu, cạy mở hàm răng, tiến thẳng vào mà chiếm đoạt.

Gió đêm thổi bay đi những tiếng hôn nhỏ vụn.

Khi có vẻ dần đi đến bước không kiềm chế nổi, họ mới dừng lại.

Vầng dương đã lặn khuất, đôi mắt Trình Triều Lạc trở nên nóng bỏng, Hà Tỉnh cũng thoáng thở gấp. Dưới ánh trăng bàng bạc, họ nhìn vào ánh mắt mới rút bỏ dục vọng của nhau, bất giác cùng bật cười. Trình Triều Lạc chống một tay lên thân cây, một tay vuốt lại mái tóc lộn xộn của Hà Tỉnh, rồi nỉ non: “Viên mãn rồi.”

Hà Tỉnh ngước lên nhìn vào mắt anh, “Gì cơ?”

Trình Triều Lạc: “Ước mơ tuổi thiếu niên.”

“Sao lại là em?”, cô hỏi ra câu mà cô gái nào cũng sẽ hỏi khi yêu.

Tình yêu tuổi niên thiếu nào có nguyên nhân, đều là những đấu tranh mơ hồ, loạn xạ, chẳng hiểu bắt đầu thế nào, cũng không màng kết quả ra sao. Trước khi lên cấp Ba, Trình Triều Lạc thật sự chỉ coi Hà Tỉnh là bạn thân, không hề có suy nghĩ gì khác, cho đến một ngày đột nhiên phát hiện ra mình có cảm giác khác lạ với người bạn thân này, tiếp xúc thân mật với cô sẽ căng thẳng, sẽ có phản ứng sinh lý, thấy cô qua lại với người khác giới sẽ bực bội không vui.

Tất cả đều là gần nhau lâu ngày nên nảy sinh tình cảm, giữa bạn bè thân thiết mới có sự biến chuyển lặng thầm như vậy, không nồng nhiệt như kiểu vừa gặp đã yêu, nhưng lại kéo dài, bền vững.

Trình Triều Lạc nắm tay Hà Tỉnh đi về phía trước, “Chỉ biết là em thôi, anh chưa từng nghĩ đến người khác, cũng sẽ không có ai khác cả.”

***

Thời gian lững lờ trôi, tốt nghiệp nghiên cứu sinh, Hà Tỉnh thi vào làm giáo viên Ngữ Văn cho một trường cấp Một trọng điểm. Chịu ảnh hưởng từ Tô Minh Tâm, từ nhỏ cô đã thích nghề giáo viên này. Trình Triều Lạc cũng thích làm giáo dục, nhưng trong hai năm học nghiên cứu sinh, Trình Khiêm từng bước giao công ty cho anh quản lý, anh dần trở thành nhân vật không thể thiếu trong công ty, không cách nào buông bỏ kỳ vọng của bố và những sản phẩm mình tham gia vào quá trình sản xuất, cuối cùng Trình Triều Lạc chọn tiếp quản công ty.

Rời khỏi trường, Hà Tỉnh về nhà sống. Thằng nhóc Hà Lai từng nghịch như quỷ sứ giờ đã là học sinh cấp Ba, cao gần một mét tám, nhưng tính tình thì chẳng khác trước là bao, suốt ngày ngứa tay ngứa mồm, hở ra là “Chị, em hết tiền.”

Mối quan hệ giữa hai chị em vẫn vậy. Học sinh cấp Ba bận rộn học hành, phần lớn thời gian đều ở trường, chẳng có chỗ để tiêu tiền, nên số tiền lẻ bố mẹ cho là đủ dùng, nhưng Hà Lai lại mê game, thường xuyên nạp tiền vào game nên mới suốt ngày than nghèo kể khổ. Hà Tỉnh rất không hài lòng với việc làm của em trai, mỗi lần nhận được tin nhắn xin tiền, cô đều chỉ gửi lại một chữ [Cút!]

Hà Lai da mặt dày như tường thành, còn vô tâm vô tư hơn cả Hà Tỉnh, bị chửi mấy câu cũng không hề biết giận. Mỗi lần Hà Tỉnh về nhà, nó vẫn gọi chị ngọt xớt, còn làm cái đuôi theo sau cô và Trình Triều Lạc, đôi tình nhân đi xem phim, đi hẹn hò, nó cũng đòi đi theo.

Về nhà sống, có bố mẹ hai bên, Hà Tỉnh và Trình Triều Lạc không thân mật như khi ở trường, cũng không thoải mái tự do như hồi cấp Ba, đặc biệt vì Hà Tỉnh da mặt mỏng nên không muốn phụ huynh nhìn thấy mình gần gũi Trình Triều Lạc. Lúc có Trình Khiêm và Đổng Liên ở nhà, Trình Triều Lạc gọi cô sang phòng cô cũng không sang.

Trừ phi có Hà Lai hoặc nhiều người thì cô mới sang.

“Anh Triều Lạc, anh siêu thật đấy.”, Hà Lai nhìn chằm chằm những cúp thưởng và huy chương trên tủ rồi bảo, “Uôi! Còn có cả giải quốc tế nữa này!”, Hà Lai xưa nay chưa bao giờ được giải thưởng nào, nó duỗi tay định mở cửa kính ra xem cái huy chương đó có phải được làm bằng vàng thật hay không, nhưng nửa chừng lại thu tay về. Những huy chương đó là vinh quang của Trình Triều Lạc từ nhỏ đến lớn, quá quý giá, không thể tùy tiện động vào được.

Trình Triều Lạc ngước mắt, cũng nhìn lên hàng cúp và huy chương, không tiếp lời mà hỏi ngược lại: “Thích không?”

“Thích chứ ạ, em thấy vinh quang của một người còn quan trọng hơn cả tiền bạc, nếu mà cho em được một lần làm quán quân, nửa đời sau em làm ma đói cũng đáng.”, ước mơ của Hà Lai là trở thành một tuyển thủ thể thao điện tử nổi tiếng, vô cùng có chấp niệm với hai chữ “quán quân”, “Anh mà cho em một cái, em lập tức mang về thờ luôn.”

Trình Triều Lạc: “…”

“Muốn thì tự đi mà phấn đấu.”, Hà Tỉnh chen ngang.

“Em muốn vào trung tâm huấn luyện thể thao điện tử, nhưng mà mẹ không cho, cứ bắt em phải học cấp Ba.”, Hà Lai hậm hực.

Về hướng đi cho tương lai của Hà Lai, Hà Tỉnh cũng rất đau đầu, không nghĩ ra cách giải quyết nào hay. Cùng là con do bố mẹ sinh ra, vậy mà chị thì có thể thi vào trường đại học top 1 top 2 cả nước, trong khi em thì chẳng có hứng thú học hành.

Hà Tỉnh đang định nói gì đó, thì vô tình chạm phải ánh mắt của Trình Triều Lạc, anh đang nhìn cô, không biết đang nghĩ gì mà khóe miệng cong lên, nom như con cáo già đa mưu túc trí, muốn gì là nhất định sẽ làm được vậy. Hà Lai đi ra, Hà Tỉnh liền cầm cái gối ôm đập anh, “Còn tâm trạng cười cợt à, em đang rầu chết đi được đây.”

Trình Triều Lạc ngồi xuống, quàng tay lên vai cô, Hà Tỉnh lập tức né tránh, lại đưa mắt nhìn ra cửa rồi cảnh cáo: “Mẹ nuôi đang ở nhà đấy, đừng động vào em.”

Cô không sợ bị Hà Lai nhìn thấy, chỉ sợ bố mẹ hai bên. Trước mặt người lớn hai nhà, đến nắm tay mà họ còn phải lén lút khi đi sau cả tốp người, chỉ cần bố mẹ quay đầu lại, là Hà Tỉnh sẽ lập tức buông tay ra. Bình thường Trình Triều Lạc có muốn làm chút chuyện gì đó, đều phải đợi khi phụ huynh không có nhà, hoặc đều đã đi ngủ, sau đó gọi cô ra cầu thang, y như đám học sinh yêu đương vụng trộm, vô cùng bất tiện.

Mặc dù người lớn hai bên đều là người từng trải, hiểu hết mọi chuyện, nhưng ôm ôm hôn hôn trước mặt những người đã nhìn mình trưởng thành, Hà Tỉnh vẫn rất ngại, cả người gò bó, khó chịu. Thế nên, cô đã thống nhất từ trước với Trình Triều Lạc, mấy năm nay, trước mặt bố mẹ, họ vẫn luôn giữ khoảng cách và kiểu tương tác như khi còn làm bạn, không hề có hành động thân mật.

Ra lối thang thoát hiểm chỉ có thể ôm hôn, không cách nào giải quyết được nhu cầu sâu hơn. Những ngày tốt nghiệp về nhà sống, Trình Triều Lạc chẳng khác gì hồi còn độc thân, thậm chí còn khó chịu hơn cả khi ấy. Ra ngoài hẹn hò, đến tối là Hà Tỉnh đòi về, nếu không nhờ khả năng kiềm chế cao thì Trình Triều Lạc đã phát điên lâu rồi.

Hôm nay Trình Triều Lạc vừa tan làm liền được Mạnh Thiên Sơn và Châu Từ Dữ hẹn đi uống rượu, coi như một chầu rượu mừng. Mạnh Thiên Sơn lì lợm đeo bám mấy năm, cuối cùng cũng làm lành lại được với Nam Tiêu. Ba người họ rất hay tụ tập, nhưng không mấy khi uống rượu, chỉ những lúc cực kỳ vui hoặc có chuyện buồn rầu thì mới đi nhậu mà thôi.

“Cuối cùng thì ông đây cũng hết khổ rồi, bữa này nhất định phải uống.”, cả người Mạnh Thiên Sơn toát lên vẻ nhẹ nhõm sung sướng, anh chàng chủ động rót rượu cho Trình Triều Lạc và Châu Từ Dữ, “Sức mạnh của tình đầu ghê thật đấy, mấy năm nay, những lúc mệt quá tôi cũng tính đến chuyện từ bỏ, nhưng trong lòng lại cứ thấy thiêu thiếu cái gì đấy, hễ nhớ đến cô ấy là lại thấy khó chịu, gặp người khác thì lại chẳng tìm được cảm giác kia. Lần này tôi định cầu hôn Nam Tiêu, không yêu đương suông nữa.”

“Định cưới sớm à?”, Châu Từ Dữ nhắc nhở anh chàng, “Cưới là phải mang trách nhiệm, cứ suy nghĩ kĩ đi rồi hẵng quyết định.”

Mạnh Thiên Sơn: “Ông đây là muốn dùng trách nhiệm để trói Nam Tiêu lại đấy, bằng không nhỡ hôm nào đấy giận dỗi gì lại đòi chia tay tôi thì làm sao? Cưới rồi, cô ấy phải có trách nhiệm với tôi.”

Châu Từ Dữ: “…”

Trình Triều Lạc: “…”

Sau mấy tuần rượu, Mạnh Thiên Sơn bắt đầu hỉ hả cà khịa Trình Triều Lạc, “Nghe nói, giờ ông cấm dục hả? À không đúng, phải là bị cấm dục chứ.”

“…”, bị bạn thân khịa, Trình Triều Lạc đưa mắt sang Châu Từ Dữ, nhấc chân đá vào ghế của anh ấy, “Tên này mới bị cấm dục chứ nhỉ.”

Mạnh Thiên Sơn bật cười ha hả, sáp đến ôm cổ Châu Từ Dữ, “Không phải là ông vẫn còn nguyên tem đấy chứ?”

Châu Từ Dữ trợn mắt lườm anh chàng, “Cút.”

Mạnh Thiên Sơn: “Với Thẩm Ức Đường rồi à?”

Trình Triều Lạc ngồi bên cạnh thêm dầu vào lửa, “Hơn sáu năm rồi, nhịn thêm mấy năm nữa thì xuất gia luôn đi.”

“…”

Thật ra hôm nay không chỉ mỗi Mạnh Thiên Sơn có chuyện vui, mà Châu Từ Dữ cũng có, anh mượn cơ hội bảo: “Hôm qua tôi nhìn thấy cô ấy rồi.”

Một người đã biến mất suốt năm năm ròng, giờ bỗng xuất hiện trở lại, Mạnh Thiên Sơn và Châu Từ Dữ đều ngạc nhiên, cả hai đồng thanh hỏi: “Ở đâu?”

“Trong một sự kiện.”, Châu Từ Dữ vừa xoay cái bật lửa trong tay vừa nói.

Mạnh Thiên Sơn: “Vãi đạn, hôm nay song hỷ lâm môn, không say không về.”

Không biết do bữa nhậu hay do câu hỏi của hai ông bạn trong lúc trò chuyện, tối nay Trình Triều Lạc nhớ Hà Tỉnh vô cùng, vừa về đến cửa khu nhà đã không chờ nổi mà phải gọi cô xuống.

Hà Tỉnh vừa mở cửa đã bị anh ôm chầm lấy, Trình Triều Lạc không say, chỉ trong trạng thái chuếnh choáng, vẫn hoàn toàn tỉnh táo trong cả suy nghĩ và hành động, “Nhớ em quá.”, cổ họng ngấm cồn trở nên khàn khàn.

“Sang bên kia đi.”, Hà Tỉnh tránh ra khỏi vòng tay anh, “Bố em cũng đi uống rượu, đừng để đến lúc bố về rồi lại trông thấy.”, cô tóm cánh tay Trình Triều Lạc kéo vào cầu thang.

Đèn cảm ứng sáng lên rồi lại phụt tắt, bóng tối bao trùm, môi Hà Tỉnh bị phủ kín.

Lúc tối Trình Triều Lạc uống mấy cốc rượu cocktail, không cay bằng rượu trắng, mùi không nồng bằng bia, chỉ thoang thoảng chút vị rượu xen lẫn với vị ngọt thanh, không hề khó ngửi.

Hai chân Hà Tỉnh mềm nhũn, không đứng vững nổi, bàn chân bất cẩn đá phải cái thùng sắt chẳng biết nhà nào để ở ngoài này, một tiếng “đoang” vang lên, cả hai đều đang chìm đắm trong nụ hôn đê mê, không hề chú ý đến.

Bỗng từ dưới lầu truyền đến một tiếng hô lè nhè, “Đứa nào ở đấy đấy?”

Là tiếng của Hà Khánh Lâm, Hà Tỉnh quá quen thuộc. Khoảnh khắc cánh cửa sắt ở đầu cầu thang bị đẩy ra, cô dùng sức đẩy Trình Triều Lạc ra, hai má đỏ ửng, cô chào người đứng ở cửa, “Bố.”

“Tối om om, hai đứa ở đây làm gì?”, Hà Khánh Lâm ngà ngà say nên đầu óc không tỉnh táo,  sẵn tâm lý bảo vệ con gái, ông xông lên kéo Hà Tỉnh ra sau lưng, đồng thời cảnh cáo Trình Triều Lạc, “Ranh con, dám bắt nạt Tỉnh Tỉnh, tao không tha cho mày đâu.”

Trình Triều Lạc: “…”

Hà Tỉnh càng xấu hổ hơn, cô kéo Hà Khánh Lâm đi về nhà, “Về nhà thôi.”

Trình Triều Lạc theo đến trước cửa nhà Hà Tỉnh, hai mắt ngóng theo chằm chặp. Đóng cửa lại, Hà Tỉnh không đành lòng nên phải nhắn tin cho anh: [Cuối tuần này bọn mình đi du lịch đi?]

ZL: [Được]

Hà Tỉnh muốn anh vui lên một chút, [Em cũng nhớ anh, nhưng mà tình huống kiểu như hôm nay xấu hổ lắm]

Trình Triều Lạc hiểu, không giận cũng chẳng buồn, chỉ đơn thuần là muốn quấn lấy cô sau khi uống rượu thôi.

Không đợi kế hoạch đi du lịch của Hà Tỉnh và Trình Triều Lạc thực hiện được, cả hai đã bị bố mẹ kéo đi tụ tập gia đình. Bố mẹ hai bên dẫn mấy đứa con cùng đến một thành phố khác gặp gỡ bạn bè thời đại học của họ.

Người lớn dẫn theo gia đình đến buổi tụ tập, so sánh ra thì lũ trẻ chẳng vui vẻ gì, vốn không quen biết lại bị ép phải làm quen, cũng chẳng tham gia được vào các hoạt động của đám người trung niên.

Gắng gượng cũng đến được buổi tối, cả đoàn cùng đi đến khu homestay ở vùng nông thôn, người lớn tập trung ra sân nướng thịt, hát hò, lũ trẻ tự do hoạt động chẳng ai để ý. Hà Lai và Trình Triều Lạc ngủ chung một phòng, Hà Tỉnh một mình một phòng, cả ngày chẳng có cơ hội riêng tư.

Cả khu homestay rất rộng, sân trước tập trung một nhóm người làm đồ nướng, có người nhảy nhót hát hò, vô cùng sôi động. Hà Tỉnh tắm xong đi ra, sấy khô tóc, định bụng mở cửa sổ cho thoáng, thế nhưng vừa hé cửa ra thì chỉ thấy mù mịt khói trắng, nên phải vội vàng đóng lại. Nhàm chán chẳng có gì làm, cô hỏi Trình Triều Lạc: [Đang làm gì đấy?]

ZL: [Ra sân sau đi]

Hà Tỉnh vòng ra sân sau của homestay. Không nhộn nhịp như ở sân trước, sân sau giáp với cánh đồng lúa, tiếng ếch kêu ộp oạp bốn phía, giữa khoảng trời đêm treo vầng trăng tròn vành vạnh, rải ánh sáng trong trẻo xuống mặt đất. Trong vầng sáng dịu, gió khẽ đưa, lay những bông lúa xanh non ngả nghiêng trái phải.

Bóng dáng cao lớn thẳng tắp đứng bên bờ ruột, quay lưng lại với tòa nhà, vầng trăng tròn treo ngay trên đỉnh đầu anh trông như bóng đèn chùm rực rỡ. Hà Tỉnh chạy tới, rón rén bước đến bờ ruộng hẹp, đứng cùng Trình Triều Lạc, lặng lẽ nắm tay anh rồi ngước mắt nhìn về phía xa. Chốc chốc lại có tiếng ếch hòa cùng tiếng ve, phong cảnh làng quê thanh bình và những âm thanh tự nhiên khiến cho chuyến du lịch nhàm chán này bỗng có thêm chút màu sắc sinh động.

Trình Triều Lạc chỉ về phía cánh đồng lúa, “Muốn ra đằng kia xem không?”

Hà Tỉnh nói liền một lúc mấy từ “có”. Bờ ruộng chỉ đủ cho một người đi, Hà Tỉnh đi trước, Trình Triều Lạc theo sau. Cô lớn lên ở thành phố, hiếm có khi được nhìn thấy phong cảnh đồng ruộng thôn quê, chầm chậm bước đi trong đó, cô phấn khích hệt như một đứa trẻ. Giữa đêm khuya thanh vắng, hai người đội ánh trăng, một trước một sau thong dong bước đi trong một biển xanh bát ngát.

Sâu trong ruộng có một con kênh ngập chừng nửa mét, dòng nước lững lờ trôi, hai bên bờ kênh cỏ mọc một nửa dưới nước, một nửa chồi lên trên. Hà Tỉnh ngồi xuống cạnh dòng kênh, vốc một ít nước để rửa tay, mà đột nhiên trong lòng bàn tay lại xuất hiện một con cá, cô kích động reo lên, “Có cá này.”

Trình Triều Lạc ngồi xổm xuống bên cạnh, liếc nhìn con cá trong tay cô, “Chắc là gần đây có hồ nước, con cá này trôi ra đây trong lúc xả nước đấy.”

“Đến mùa gặt là cá lớn, thế thì vừa được thu hoạch lương thực, vừa thu hoạch cá rồi.”, Hà Tỉnh không nỡ thả con cá đi, hai tay dìm xuống lấy thêm ít nước, đề phòng con cá chết ngạt.

Trình Triều Lạc nhếch môi cười, khẽ xoa đầu cô, “Ruộng lúa không phải lúc nào cũng cần có nước, đến khi cây lúa cao lên thì không cần xả nước vào nữa, sang mùa thu là đến mùa gặt, ruộng khô cong ấy.”, anh nói rất nhẹ, như gió đêm mùa hè, chầm chậm, khe khẽ, quá đỗi dịu dàng.

“Thế lũ cá này như nào?”, Hà Tỉnh chưa từng tiếp xúc với việc nhà nông, kiến thức về chuyện này cực ít, cô chỉ biết từ cây lúa làm ra hạt gạo, không biết quá trình cây lúa phát triển ra sao. Mà trước mặt Trình Triều Lạc, cô chẳng cần phải e dè, nghĩ gì nói nấy, không phải sợ sự ngờ nghệch của mình sẽ bị chê cười.

“Chắc là sẽ chết.”

Hà Tỉnh nhoẻn miệng cười, “Bọn mình mang nó về đi?”

Trình Triều Lạc đứng dậy nhìn một vòng xung quanh, rồi chạy ra chỗ cách đó không xa nhặt một cái vỏ chai rỗng, lấy đầy nước rồi để Hà Tỉnh thả con cá vào trong.

Ở riêng bên nhau, nhưng họ không làm chuyện thân mật quấn quýt, mà lại bắt cá giữa mênh mông đồng lúa, như được quay trở về hồi thơ ấu tò mò với mọi thứ, vui những niềm vui giản đơn. Nhiều năm sau, khi nhớ lại cảnh tượng này, Hà Tỉnh vẫn cảm thấy đây là một đêm thuần khiết vô cùng.

Hà Tỉnh cẩn thận giữ cái chai đựng con cá mang về, hình như Trình Triều Lạc hỏi mượn được chủ homestay một cái xô đỏ, đổi cho con cá một không gian rộng hơn. Sắp xếp cho con cá xong xuôi, Hà Tỉnh hỏi: “Cá gì đây?”

Trình Triều Lạc: “Hình như là cá diếc.”

Hà Tỉnh: “Nuôi to lên là nấu canh được đấy.”

Trình Triều Lạc: “…”

Hà Tỉnh ngáp dài, ôm chầm lấy Trình Triều Lạc, “Em buồn ngủ quá, anh về đi ngủ đi.”

Cả buổi tối lòng thanh tịnh không vẩn chút tạp niệm, vậy mà giờ Trình Triều Lạc lại bị cái ôm nhẹ nhàng này khuấy đảo tâm tư, anh cúi đầu ngậm lấy môi cô, “Không nhớ anh à?”

“Nhớ.”, Hà Tỉnh ậm ừ đáp lời anh.

Từ ngoài ruộng về tới phòng, hoàn cảnh xung quanh thay đổi, dục vọng dồn nén bao ngày lập tức tuôn ra ào ạt. Từ hôn khẽ đến gặm cắn, đèn phòng tắt ngấm, trong bóng đêm, cảm quan như bị phóng đại gấp bội, có thể cảm nhận rõ ràng từng chút biến đổi, từng nhịp thở hỗn loạn của nhau.

Chỉ còn đúng một bước cuối cùng, thì bỗng ngoài cửa vang lên tiếng “đùng đùng” dồn dập. Hà Tỉnh định ra mở cửa, nhưng Trình Triều Lạc lại ra dấu “suỵt” bên môi cô. Muộn thế này rồi, gõ cửa mà không mở thì chắc chắn là đã ngủ rồi, người ngoài cửa sẽ bỏ đi, giả vờ ngủ vẫn hơn là bị phụ huynh bắt tại trận trên giường.

Hà Tỉnh không dám thở mạnh, cả căn phòng im phăng phắc, ngoài cửa cũng im lìm. Hà Tỉnh thở phào, ham muốn tắt dụi, cô đẩy Trình Triều Lạc ra, “Về nhanh đi.”

“Tưởng là em ngủ rồi, không quay lại đâu.”, Trình Triều Lạc vừa nói dứt câu, thì điện thoại của Hà Tỉnh đổ chuông, là Tô Minh Tâm gọi, cô vội bắt máy, “Mẹ.”

Tô Minh Tâm: “Ngủ rồi à?”

“Vâng.”

“Áo ngủ của mẹ để trong vali của con rồi.”

Đột nhiên Trình Triều Lạc ác ý cắn lên đỉnh núi tuyết, như có hàng trăm dòng điện chạy xuyên qua các sợi thần kinh, Hà Tỉnh cắn chặt môi kiềm chế, “Vâng… đợi chút con mang sang cho.”

“Con ngủ rồi thì thôi, mẹ mặc tạm…”, không đợi Tô Minh Tâm nói hết câu, Hà Tỉnh đã cướp lời, “Chưa ngủ, con mang sang đây.”, sau đó dùng hết tốc độ mà cúp máy. Thần kinh căng thẳng được thả lỏng, cô buông tiếng rên khẽ không thể kìm được ra, rồi giơ tay đấm Trình Triều Lạc, “Đểu cáng.”

“Đểu cáng thế nào?”, Trình Triều Lạc được hời mà còn khoe mẽ.

Hà Tỉnh không nói ra được chuyện anh làm, chỉ biết cắn một nhát lên vai anh, “Dậy đi.”

Trình Triều Lạc nằm im bất động, bị cắn đau cũng không chịu dậy, anh nhếch khóe môi, vừa cười vừa bảo: “Đợt này về, hai bọn mình dọn ra ngoài sống chung đi?”