Không Để Ta Chết Nữa Ta Vô Địch Thật Đấy

Chương 1144: Giang hồ xa xôi (Đại kết cục) 3




“Đại lão gia nói đúng, phòng còn hơn chữa, nếu chỉ là đơn thuần tiêu diệt thế giới hắc ám, chỉ trị được ngọn không trị được gốc, nếu như muốn loại bỏ hoàn toàn hậu hoạn, còn cần phải nắm được nguồn gốc, nghĩ cách hóa giải ác niệm, khiến cho nó có thể tự mình biến mất, không đến mức làm ô nhiễm mảnh đất trời này.”

Phía sau Diệp Ninh, truyền đến một giọng nói.

Nếu như có người Hạ Giới ở đây, nhất định sẽ vô cùng kinh ngạc. Bởi vì người nói chuyện, chính là con khỉ!

Nhưng so với quá khứ, rõ ràng thay đổi của con khỉ rất lớn, đã không còn mặc kim giáp, trong đôi mắt cũng gần như không nhìn thấy lệ khí gì nữa, đôi mắt của nó rất bình tĩnh, bộ lông mềm mượt, trên người mặc Nho sam văn sĩ, mỗi một hành động, thế mà lại có mấy phần nho nhã.

Diệp Ninh quay đầu lại, cười nói.

“Ba năm rồi, mài rũa ba năm, cuối cùng cũng biết nói chuyện rồi.”

Hai tay con khỉ chắp lại, nhẹ giọng nói.

“Ba năm rèn luyện, cuối cùng cũng thành công, còn phải cảm ơn đại lão gia đã mang đến tạo hóa cho ta.”

Trong lời nói của con khỉ, có ý cảm kích nồng đậm.

Điều này không hề quá đáng.

Bởi vì sinh mệnh của nó, đúng là do Diệp Ninh ban cho.

Không có Diệp Ninh, cũng không có nó.

“Ngươi có thể có được ngày hôm nay, cũng không phải chỉ là công lao của ta, mà là sức mạnh Nhân đạo ngưng tụ lại, mới khiến cho người có được cơ hội từ hư cấu chuyển thành hiện thực, từ nhân vật hư cấu ở trong sách, trở thành sinh linh có sinh mệnh.”

Ánh mắt của Diệp Ninh nhiệt liệt, nói.

“Bây giờ ngươi đã hoàn toàn là một sinh linh chân chính, ngươi có thể hiểu sứ mệnh của mình không?”

Con khỉ cười nhẹ một tiếng, nói.

“Đương nhiên là hiểu, chúng sinh gian khổ, ác niệm hồi sinh, ý nguyện của ta, chính là tiêu diệt tất cả ác niệm của thế gian.”

Nó đi về phía trước mấy bước, đi đến bên bờ, nhẹ nhàng phất tay, đã nhìn thấy trong dòng nước, nhiều thêm mấy phần tức giận. Diệp Ninh thấy vậy, âm thầm gật đầu.

Hắn không cần nói nhiều thêm cái gì.

Lúc trước hắn vẫn luôn nghĩ, rốt cuộc nên xử lý những ác niệm này như thế nào? Vẫn luôn trấn áp, cũng không phải cách.

Dùng chính khí cuồn cuộn độ hóa?

Đúng là một cách, nhưng rất ngu ngốc.

Hơn nữa chỉ có thể cả đời ở lại nơi này, đây chắc chắn không phải là điều hắn muốn. Vì thế hắn nghĩ đến con khỉ.

Tuy ở trong mắt của rất nhiều người, con khỉ đã không khác gì với vật sống, nhưng trên thực tế Diệp Ninh biết, về bản chất nó chỉ là nhân vật ở trong sách, sở dĩ có thể sống động như vậy, hoàn toàn là bời vì sức mạnh Nhân đạo và ý niệm của chúng sinh.

Nhưng nếu con khỉ muốn chuyển hóa từ hư vô thành hiện thực, trở thành sinh linh có sinh mệnh chân chính, tuyệt đối không thể vẫn luôn dùng loại phương thức này để tồn tại. Vì thế, Diệp Ninh đã giao cho nó một sứ mệnh.

Sứ mệnh này, đương nhiên là ở lại đây, độ hóa cái ác của thế gian.

Sứ mệnh này, trong thiên hạ, ngoại trừ con khỉ, cũng chỉ có người tạo ra con khỉ là Diệp Ninh có thể hoàn thành. Điều này dường như là một loại định mệnh.

Con khỉ được sinh ra, vốn dĩ chính là bởi vì chính khí cuồn cuộn.

Vậy thì có thể nói rằng nó sinh ra từ chính khí cuộn cuộn, độ hóa ở đây, tuyệt đối không cần lo lắng bị ác ý ăn mòn tâm trí. Mà bản thân việc độ hóa này, cũng là một loại tu hành.

Chuyện này có công đức vô tận.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, tích lũy công đức, e rằng tiền đồ vô lượng.

“Những gì nên nói, ta cũng đã nói rồi, ngươi có thể hiểu được sứ mệnh của mình thì tốt, bắt đầu từ ngày hôm nay, ngươi chính là người nắm giữa khu vực hắc ám, ở đây, giao lại cho ngươi…”

Diệp Ninh đứng dậy, giao cần câu ở trong tay lại cho con khỉ.

Câu ba năm không câu được cá, lúc này con khỉ mới phát hiện thế mà lại không có mồi câu. Đương nhiên, trong biển cũng không có cá.

“Cung tiễn đại lão gia.”

Con khỉ giữ chặt cần câu, cung kính nói. Diệp Ninh cười nhẹ một tiếng.

Quay người biến mất không thấy bóng dáng.

Ba năm rồi, đến lúc đòi nàng ấy một lời giải thích rồi.

Hạ Giới.

Kinh… Không đúng, bây giờ nên gọi là thành Trường An. Bệ hạ đích thân đề chữ, đổi tên, viết ra hai chữ Trường An. Bình yên lâu dài, vĩnh viễn thái bình.

Đây chính là ước nguyện lớn nhất của vạn dân thiên hạ. Trong thành Trường An, bên trên hoàng thành.

Một đứa trẻ, phớt lờ sự ngăn cản của vô số thái giám cung nữ, tươi cười chạy đi, chân nhỏ tay nhỏ, nhưng vô cùng nhanh nhạy, chân nhảy một cái, thế mà lại rơi vào bên trên hoàng thành.

“Hây hây, các ngươi đều không đuổi được ta!”

Đứa trè lè lè lưỡi. Muốn tiêu sái rời đi.

Nhưng vừa mới quay đầu, lại phát hiện không biết từ lúc nào, thế mà trước mặt lại xuất hiện một nam tử bạch y. Khóe miệng nam tử bạch y tràn đầy ý cười, hỏi.

“Mẹ của con đâu?”