Không Để Ta Chết Nữa Ta Vô Địch Thật Đấy

Chương 1143: Giang hồ xa xôi (Đại kết cục) 2




Nàng để tóc dài, phong thái vô song, mỗi một hành động đều tràn ngập vẻ ưu nhã, xinh đẹp như hóa, kinh diễm chúng sinh. Từng có người nói, Cơ Minh Nguyệt là đệ nhất mỹ nhân của thiên hạ.

Mọi người không hề biết cách nói này.

Nhưng nhìn Cơ Minh Nguyệt, nhất thời, mọi người cũng không nghĩ ra được còn có ai có thể tranh đấu được với nàng?

“Bệ hạ, ngài, ngài, tại sao ngài…”

Nhưng cũng có người rất nhanh đã tỉnh lại. Chính là Thái Hướng Cao.

Hắn ta mở to mắt nhìn Cơ Minh Nguyệt, trong lòng có thể nói là vô cùng hỗn loạn. Tại sao bệ hạ lại biến thành nữ nhân?

Chuyện này làm sao có thể?

Cảm giác trùng kích mạnh mẽ, khiến cho bi thương và lo lắng trong lòng Thái Hướng Cao, thật sự tan biến đi không ít.

“Trẫm vốn dĩ đã là nữ nhân?”

Cơ Minh Nguyệt mỉm cười, mái tóc tung bay trong gió, đôi môi đỏ mọng hé mở, xung quanh tỏa sáng.

“Đại Chu, nữ chủ thiên hạ.”

“Đứa trẻ này, là con của trẫm và Diệp Ninh.”

“Các vị, có gì không phục?”

Nàng bình tĩnh hỏi.

Thật ra nàng đã sớm không chỉ có một lần sinh ra suy nghĩ tiết lộ thân phận, nhưng cuối cùng đều bởi vì các loại nguyên nhân mà dừng lại. Nhưng ngày hôm nay, rõ ràng đã đến thời điểm rồi.

Nàng đã không muốn che giấu cái gì nữa. Mọi người trầm mặc một lúc.

Mọi người vẫn còn đang cố gắng chấp nhận tin tức kinh người được truyền đạt ra từ trong lời nói của Cơ Minh Nguyệt. Một lúc sau.

Thái Hướng Cao cúi người bái thật sâu, nói.

“Thần, bái kiến bệ hạ!”

Lời nói vừa dứt, lập tức có rất nhiều người làm theo. Phàm là những người thuộc Đại Chu, lần lượt cúi người bái.

Cho dù là Tiên Môn và các thế lực lớn, cũng hành lễ, thể hiện sự công nhận. Cơ Minh Nguyệt thấy vậy, trong lòng vô cùng cảm khái.

Diệp Ninh nói đúng.

Nữ chủ thiên hạ, cũng không phải không được, người ngồi ở trên hoàng vị trên cao đó, không phải là nhìn giới tính nam nữ, mà là xem họ đã làm cái gì. Nàng có công tích, ai dám không phục chứ?

Hơn nữa, quan trọng nhất là, đứng phía sau nàng còn có Diệp Ninh.

“Đồ xấu xa, ngươi phải mau trở về đó.”

Ánh mắt của Cơ Minh Nguyệt nhìn về phía bầu trời xa xa, lẩm bẩm trong lòng.

Thời gian trôi nhanh, giống như bóng câu qua cửa.

Trong chớp mắt, đã qua ba năm.

Thời gian ba năm, đủ để cho rất nhiều chuyện xảy ra.

Thiên đạo của Hạ Giới, đã tụ mình hoàn thành hồi phục, những vết thương mà hắc ám xâm nhập để lại, về cơ bản đều đã được bù đắp. Đại Chu lại lần nữa tràn đầy sức sống, Cửu Châu trở thành vùng đất trù phú nhất của Hạ Giới.

Bốn biển phục khách, thiên hạ thống nhất.

Một vương triều đại thống nhất trước nay chưa từng có, đang bước vào giai đoạn mới.

Bách tính an cư lạc nghiệt, trên mặt tất cả mọi người đều mang theo nụ cười, mọi người đều đã quên đi những vết thương mà thế giới hắc ám đem lại.

Nhưng bình an vui vẻ, vẫn không thể nào ngăn cản ác niệm sinh ra.

Ác niệm đến từ sinh linh của vạn giới, vẫn như trước không ngừng sinh ra, hướng về một phương hướng nào đó trong hư vô, ngưng tụ lại rồi tan biến không một tiếng động.

Đây là một thế giới mới được sinh ra.

Thế giới này không có dấu vết của Nguyên Giới.

Có thể chắc chắn rằng, thế giới này không phải do Nguyên Giới tạo thành.

Trong thế giới này, vô cùng đơn điệu, nhìn khắp một lượt, đều là nước.

Nhìn khắp thế giới, chỉ có một hòn đảo biệt lập không đến mười mét vuông, bên trong có thảm thực vật xanh tươi, mà một nam tử bạch y, đang ngồi ở bên rìa hòn đảo nhỏ, hai chân ngâm vào trong nước lạnh lẽo, trong tay cầm một chiếc cần câu, ngồi ở tư thế câu cá.

Ác ý đến từ vạn giới đó, tất cả đều dung nhập vào trong nước, sau đó trở thành một bộ phận của nước.

“Quả nhiên, ác ý không hề biến mất, tiêu diệt một thế giới hắc ám, sẽ còn có thế giới hắc ám thứ hai xuất hiện.”

Bạch y nam tử đang ngồi câu cá, nhẹ nhàng nói.

Người nào, chính là Diệp Ninh.

Hắn ngồi ở đây câu cá ba năm, mới bắt đầu, bên ngoài hòn đảo cô lập mười mét vuông, chỉ có một con sông nhỏ. Ba năm trôi qua, con sông nhỏ đã trở thành biển lớn, mà hòn đảo cô độc vẫn chỉ có mười mét vuông.

Mỗi một giọt nước, đều là do ác ý ngưng tụ thành.

Nếu như không phải Diệp Ninh ở đây trấn áp, nhất định sẽ không yên bình hài hòa như vậy.

Ba năm trước, sau khi hủy diệt thế giới hắc ám, Diệp Ninh không hề xem thường, mà đuổi theo ác ý tiêu tán ra, đến một vùng đất thần bí.

Nơi này, chính là bản nguyên sinh ra thế giới hắc ám.

Diệp Ninh phát hiện, tuy thế giới hắc ám đã bị hủy diệt, nhưng không đại biểu có thể một lần hành động nhàn rỗi suốt dời, ác ý vẫn như trước lúc nào cũng được sinh ra. Tuy trước mắt mà nói, căn bản không có vấn đề gì, nhưng nếu như qua ngàn năm, vạn năm, mười vạn năm, trăm vạn năm thì sao? Rồi sẽ có một ngày, nó vẫn sẽ biến thành thế giới hắc ám rồi giáng xuống.