Không Để Ta Chết Nữa Ta Vô Địch Thật Đấy

Chương 1145: Giang hồ xa xôi (Đại kết cục) 4




Đứa trẻ đứng ngây ra, không biết vì sao, nam tử trước mắt này, thế mà lại khiến cậu bé có một loại cảm giác vô cùng quen thuộc, cùng với nghiêm khắc khó hiểu. Dáng vẻ nghịch ngợm của đứa trẻ bớt đi không ít, hiếm khi thấy thành thật nói.

“Có lẽ mẹ đang ở trong thư phòng xử lý công vụ.”

Nam tử bạch y đưa tay ra, nói.

“Vậy chúng ta cùng đi đợi nàng ấy đi.”

Đứa trẻ nắm lấy tay của hắn, ngoan ngoãn đi xuống dưới hoàng thành.

Một lúc sau.

Cơ Minh Nguyệt hùng hùng hổ hổ đi đến.

“Diệp Quân, con lại nghịch ngợm rồi, thật sự cho rằng trẫm không dạy dỗ được con sao?”

Đứa trẻ rụt cổ lại, bất giác trốn đằng sau người nam tử bạch y. Cơ Minh Nguyệt thấy vậy, con ngươi bất ngờ co rút.

Người này là ai?

Thân là mẹ, đầu tiên là xuất hiện vẻ cảnh giác. Sau đó khoảnh khắc tiếp theo, nàng ngây ngốc đứng nguyên tại chỗ.

Đợi đến khi nam tử bạch y quay người lại, những giọt nước mắt lớn như hạt châu liên tục rơi xuống. Nhất thời, không nói nên lời. Diệp Ninh nhìn Cơ Minh Nguyệt rơi nước mắt, nhưng lại mỉm cười, nói.

“Bệ hạ, đều tiên đừng khóc, lần này thần đến đây, là muốn lời giải thích từ bệ hạ… Đêm hôm đó, rốt cuộc người đã làm gì với thần?”

Cơ Minh Nguyệt vẫn còn đang khóc, trong chớp mắt ngây ra.

Sau đó một vệt đỏ bừng, xuất hiện trên gò má trắng tuyết.

Đêm hôm đó… thật sự khó mà nói nên lời.

Có điều khi nàng nhìn thấy Diệp Quân đang nhìn mình chằm chằm, trong đôi mắt to tròn tràn ngập vẻ hiếu kì, Cơ Minh Nguyệt bất ngờ bình tĩnh lại, hằn học nói.

“Không sai, đêm hôm đó, trẫm đã sinh con với ngươi, vậy thì làm sao?”

Lần này đổi thành Diệp Ninh ngây ra.

Mười lăm năm sau.

Đại Chu thịnh thế đã bước vào giai đoạn gấm hoa đua nở, giao đoạn nhiệt huyết bừng bừng, văn trị võ công, đã bước đến đỉnh cao trước nay chưa từng có ở thế giới này.

Vì thế khiến cho vị cách của thế giới này, thế mà lại lần nữa thăng cấp. Nhưng mọi người không hề chú ý đến chuyện này.

Bởi vì xảy ra một chuyện lớn kinh thiên động địa.

Nữ đế Cơ Minh Nguyệt thoái vị, nhường ngôi đế vị cho thái tử Diệp Quân. Diệp Quân đăng cơ, Đại Chu bước vào một thời đại mới.

Mà nữ đế đời đầu tiên Cơ Minh Nguyệt, lại biến mất không một dấu tích ở nhân gian này.

Không có người nào biết, lúc này nàng đã đứng ở thông đạo đi đến chiến trường Tiên Ma.

“Từ sau trận chiến đó, thông đạo này gần như bị phế, không có người nào sử dụng nữa.”

Nam Cung Lương Nhân nhẹ nhàng nói.

“Đây là một chuyện tốt.”

Bùi Ngữ Hàm cười nhẹ một tiếng, bất ngờ, ánh mắt nhìn về phía Cơ Minh Nguyệt có chút trầm mặc, nói.

“Bệ hạ cứ như thế theo chúng ta rời đi thế giới này, từ đó đi khắp vạn giới, không lo lắng hoàng nhi, Đại Chu của mình sao?”

Lúc này Cơ Minh Nguyệt không mặc long bào, mà là một thân váy màu xanh lục, nhìn có vẻ tao nhã, nhưng trên thực tế vẫn là có chút lộ ra uy nghiêm tự nhiên, nàng lắc đầu, nói.

“Quân Nhi là kỳ tài thiên hạ, thật ra vào ba năm trước, nó đã thay trẫm xử lý chính vụ rồi, quốc sự với nó, nó còn làm tốt hơn so với trẫm.”

“Ta đã hoàn thành cống hiến cuối cùng với Đại Chu, tiếp theo đây, cũng nên bắt đầu cuộc sống hoàn toàn khác rồi.”

“Không giấu tỷ tỷ, tuy trong quá khứ ta từng là Thiên Tử, nhưng nếu như muốn nói những nơi đã đi, phong cảnh đã xem, thật ra là ít nhất trong các vị.”

Mặc Ly đã lớn hơn rất nhiều, nhìn có vẻ duyên dáng yêu kiều, hỏi.

“Ca ca đâu?”

Mấy nữ tử đợi đã lâu, nhưng lại không nhìn thấy Diệp Ninh.

“Lẽ nào có hồng nhan tri kỉ nào đó khó buông tay sao?”

Bùi Ngữ Hàm nhàn nhạt nói.

“Ai có thể ngờ được, đường đường Diệp Thánh, bề ngoài không lộ núi không lộ được, nhưng trong âm thầm, lại có nhiều tuyệt sắc mỹ nhân đem lòng yêu thích như vậy, có những lúc, thật sự khiến ta giật mình.”

Ánh mắt của nàng, từ nơi nào đó lướt qua.

Tiêu Thiển Thiển đeo khăn che mặt màu trắng, lộ ra có chút xấu hổ.

Rất rõ ràng, Tiêu Thiển Thiển có thể gia nhập đội ngũ này, nói rõ tâm ý của nàng, đã được bày tỏ rồi. Mà đúng vào lúc này.

Có một giọng nói truyền đến.

“Cái gì mà hồng nhan tri kỉ? Hết rồi, thật sự hết rồi, lần này ta đi, chẳng qua là đón một con hồ ly mà thôi.”

Diệp Ninh mỉm cười xuất hiện.

Trong lòng hắn ôm một con hồ ly trắng lười biếng.

Ánh mắt của mấy nữ tử nhìn chằm chằm con hồ ly.

“Tùy ngươi nói như thế nào.”

Diệp Ninh cười thoải mái, nói.

“Đây đều là những chuyện nhỏ nhặt, cần gì phải tính toán, sau ngày hôm nay, chúng ta đều thoát ra được khỏi cái lồng, kể tử bây giờ tận hưởng tự do, tiêu dao tự tại, cuộc sống vui vẻ, các vị nương tử, không ngại đoán thử xem, trạm đầu tiên ta muốn đưa mọi người đi, là nơi nào?”

Mấy nữ tử nghe xong, lần lượt đoán.

“Tiên Giới?”

“Ma Giới?”

“Có lẽ là Nguyên Giới?”

Diệp Ninh lắc đầu, trong đầu xuất hiện một tinh cầu màu xanh, nói.

“Không, nơi ta muốn đi các nàng đi, là quê hương của ta.”

(HOÀN VĂN)