Không Để Ta Chết Nữa Ta Vô Địch Thật Đấy

Chương 1142: Giang hồ xa xôi (Đại kết cục)




Mà trống rỗng đương nhiên là, thế giới hắc ám đến nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng, hủy diệt cũng nhanh hơn so với tưởng tượng, không cần biết là xuất hiện, hay là kết thúc, đều khiến cho bọn họ cảm thấy bất ngờ.

“Thật sự kết thúc rồi…”

Suy nghĩ của Tiên Đế và Ma Đế, va chạm trên không trung. Hai người đều cảm nhận được sự mệt mỏi của đối phương.

“Đình chiến vạn năm, tu dưỡng sức khỏe, thế nào?”

Ma Đế lên tiếng trước.

“Được.”

Tiên Đế không hề do dự đồng ý.

Sau khi trải qua trận chiến này, thế giới quan của hai giới Tiên Ma chắc chắn bị phá vỡ, hóa ra ở nơi mà Tiên Giới và Ma Giới không nhìn thấy, còn có nhiều bí ẩn như vậy.

Sự xuất hiện của một thế giới hắc ám, thiếu chút nữa khiến cho bọn họ khiến cho bọn họ chết không có chỗ chôn thân.

Ở trước mặt thảm họa này, những tranh đấu đó của hai giới Tiên Ma, cũng đều trở nên không đáng nhắc đến.

Bọn họ cần có thời gian, để chữa lành vết thương, cũng cần thời gian, để chấp nhận chuyện này.

Mệt rồi. Mệt mỏi rồi.

Nhìn thì có vẻ là cuộc chiến ngắn ngủi, nhưng đã tiêu hao tất cả nhiệt tình chiến đấu của bọn họ. Lúc này, cho dù là Ma tộc hiếu chiến, cũng mất đi ý chí chiến đấu.

Có lẽ Tiên Giới và Ma Giới đã tổn thất căn cơ ở chiến trường Tiên Ma, không phải là một chuyện xấu. Như thế, thì tương đương với hai bên đã để lại khu vực khoảng trống.

Chỉ cần không có người nào tiếp tục bước vào chiến trường Tiên Ma, có lẽ thời gian tiếp tục hòa bình, sẽ lâu dài hơn nhiều so với tưởng tượng của mọi người. Tiên Đế và Ma Đế mỗi người đều rút lui.

Vì thế bọn họ nghe thấy câu hỏi của cấp dưới.

“Vừa rồi nam tử bạch y đối kháng với thế giới hắc ám đó, bây giờ chết hay là sống?”

Tiên Đế và Ma Đế cùng lúc lắc đầu, lời nói ra, cũng đều là giống nhau.

“Ta nghĩ có lẽ là sống, nhưng hủy diệt thế giới hắc ám, bản thân đã là một chuyện vô cùng khó khăn, hắn làm được kỳ tích này, không thể nào bản thân không bị tiêu hao, ta nghĩ, có lẽ hắn bị trọng thương, đang trị thương.”Li ê n h ệ zl: 0 9 3 5 8 2 4 7 0 2

Mọi người gật đầu.

Đây là kết quả bọn họ khá công nhận.

Thế giới hắc ám đáng sợ như vậy, cho dù là bạch y nam tử có súc mạnh hủy diệt, nhưng mà thật sự làm được đến bước đó, nhất định cũng sẽ tiêu hao cực lớn mới đúng.

Có lẽ, rất nhiều năm sau cũng không thể nào nghe thấy được tin tức của người này. Nhưng điều này không hề quan trọng.

Quan trọng là, trong lòng bọn họ đã ghi nhớ thật sâu người này.

Mọi người đến bây giờ còn chưa biết rõ tên của người này, nhưng mà đã ghi khắc thật sâu dáng vẻ của hắn ở trong lòng. Hơn nữa trong lòng có một suy nghĩ, hóa ra ở thế gian này, còn có một vị cường giả như thế.

Tên của loại cường giả này không hề quan trọng, bởi vì bọn họ đều có một xưng hô thống nhất, đó chính là cấm kỵ! Cường giả càng mạnh mẽ, thì biết càng nhiều.

Bọn họ biết “cấm kỵ” không đủ dùng để hình dung sự cường đại của Diệp Ninh, ít nhất những cường giả cấm kỵ mà bọn họ biết, nhất định là không có năng lực giải quyết được thế giới hắc ám.

Diệp Ninh thật sự đã làm được, hoàn thành một chuyện không thể nào.

“Hóa ra Tiên đạo không phải là duy nhất, sức mạnh Nhân đạo, cũng có uy lực lợi hại như vậy!”

Rất nhiều người tu hành mạnh mẽ, tự lẩm bẩm trong lòng. Cùng một suy nghĩ như vậy, cũng xuất hiện ở Hạ Giới. Trong Hạ Giới, không thiếu người bi quan.

“Diệp Thánh tiêu diệt thế giới hắc ám, nhưng ngài ấy nhất định là đã phải bỏ ra cái giá rất lớn, nói không chừng, nói không chừng ngài ấy…”

Có người rơi nước mắt.

Đúng là khó mà kìm được.

Đúng thế, suy nghĩ bình thường, không phải đều là như thế sao?

Muốn hủy diệt thế giới hắc ám đáng sợ như thế, bản thân không bỏ ra cái giá nào là chuyện có thể sao? Nói không chừng, Diệp Ninh chính là dùng mạng của mình, để đổi lại thái bình cho vạn giới.

Loại tin tưởng vĩ đại và cao cả này, cảm động vô số người. Một nỗi buồn mạnh mẽ, bao trùm toàn bộ Hạ Giới. Vô số sinh linh rơi nước mắt.

Nhưng đúng vào lúc này, lại có người kiên định nói.

“Hắn chưa chết, hắn sẽ không chết, ai dám nói vừa, lập tức trảm!”

Cơ Minh Nguyệt ôm con trai, người mặc một chiếc váy đỏ rực, chiếc váy dài kéo dài mấy trượng, giống như là đuôi của phương hoàng.

“Hắn đồng ý với trẫm, nhất định sẽ quay lại!”

Cơ Minh Nguyệt rất nghiêm túc, cũng rất kiên định nói. Đến thế giới hắc ám mà Diệp Ninh cũng có thể tiêu diệt được, thì có lý do gì mà không quay lại chứ?

Còn có cái gì, có thể ngăn cản được hắn? Mọi người rơi vào trầm mặc.

Cơ Minh Nguyệt bộc phát ra uy nghiêm, khiến cho mọi người không thể không thu liễm bi thương.

Nhưng càng nhiều hơn, vẫn là kinh ngạc. Bởi vì lúc này Cơ Minh Nguyệt hoàn toàn dùng hình dáng của nữ tử đi ra ngoài.