Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Không Biết Tại Sao Lại Mạnh

Chương 12: Vệ Tinh




Chương 12: Vệ Tinh

Thành phố Thiên Hải, khu đô thị Uyển Long, một tỏng những nơi có giá nhà đất đắt đỏ nhất ở Thiên Hải, ngay lúc này tại căn biệt thự số 102, Toàn bộ biệt thự chiếm hơn 400 mét vuông không tính bể bơi ngoài trời và chỗ đỗ xe. Biệt thự của Baroque được xây từ đá cẩm thạch vừa dày vừa nặng, rất khó tưởng tượng được chí phí là bao nhiêu.

5 giờ 15 phút sáng. ở trong một căn phòng xa hoa tại biệt thự 102

Lúc này Trần Bảo Lam đang ngủ một giấc ngon lành thì có một cuốc gọi đến làm nàng choàng tỉnh

“ Bảo Lam à, cháu mặc cảnh phục, đến ngay công viên trung tâm nhé, sảy ra chuyện lớn rồi”

Mơ mơ màng màng rụi mắt, Trần Bảo Lam đáp lại

“ chuyện gì vậy chú đạt”

“tên trời đánh Mã Tư Long nhà họ Mã chẳng biết tại sao bị cắt cổ trong công viên, không những thế còn có dấu vết chiến đấu với một cao thủ, bây giờ người dân đang vây quanh đông lắm, cháu nhanh chóng đến hiện trường để phong tỏa đi”

Nói xong, đầu dây bên kia liền cúp máy,

Trần Bảo Lam lúc này còn mơ mơ màng màng, nghe được như vậy thì bật dậy như một con sóc, chạy nhanh vào trong phòng tắm, nàng đánh răng, trải chuốt qua loa, mặc lên bộ cảnh phục, bước xuống lầu.

“Úi”

Đang đi xuống thì nàng đụng phải Lâm Sơn, hắn hôm nay cũng khoác lên mình một bộ đồng phục của quân nhân, trên cầu vai còn ghi rõ quân hàm Đại Úy.

Nhìn bộ dáng hấp tấp của Bảo Lam, Lâm Sơn quay lại hỏi.

“ chuyện ở công viên trung tâm sao”

Trần Bảo Lam gật đầu, nàng cũng hiểu được tại sao Lâm Sơn cũng phải đi, cao thủ cổ võ chiến đấu ở trong đô thị a, chuyện này chắc chắn đã đến tai cao tầng của Thiên Hải, vì muốn che giấu chuyện này, tránh cho người dân hoang mang, nên đã điều động cả cảnh sát và q·uân đ·ội xuất hiện.



“ anh đến hiện trường quan sát một lúc thì lại phải đến đơn vị họp, em lấy xe của em đi một mình nhé” Lâm Sơn nói.

“ không sao, em đi một mình cũng được” Trần Bảo Lam nói

Cả hai cùng gật đầu, mỗi người leo lên một chiếc xe khác nhau, xe của Lâm Sơn là một chiếc mercedes benz g63 cực kỳ hầm hố, còn xe của Trần Bảo Lam lại là một chiếc audi a4 khá là phổ thông.

Cả hai chiếc xe phóng như bay khỏi khu biệt thự Uyển Long

Vừa đến được công viên trung tâm, chiếc GL63 của Lâm Sơn đỗ gần hiện trường tầm 5 phút, khi đã quan sát hết thì hắn đánh xe một mạch về đơn vị.

Còn Trần Bảo Lam sau khi đến nơi đã đỗ xe của mình gần với khu vực xe cảnh sát, nàng bước xuống cửa xe, đang định tiến vào hiện trường thì nghe một tiếng quát

“này anh kia, ai cho anh quay phim ở đây?”

Trần Bảo Lam quay mặt lại thì thấy một người sĩ quan đang quát một tên phóng viên

“lại là đám kền kền…. ủa sao tên này nhìn quen quen” Trần Bảo Lam nhận ra hàn vân.

Cách đây 3 tuần, cảnh sát tìm được điện thoại của người đàn ông trung niên kia ở một cửa hàng điện thoại cũ, lần theo camera của chủ quán, cánh sát đã bắt được k·ẻ t·rộm thực sự, Trần Bảo Lam đã đến công trường Hoàng Hải để xin lỗi Hàn Vân.

Khi nàng đến thì nghe người ta nói Hàn Vân đã bị đuổi việc, chuyện này làm nàng cảm thấy xấu hổ vì làm việc quá theo cảm tính, luôn muốn tìm Hàn Vân để xin lỗi, không ngờ hôm nay lại gặp được Hàn Vân ở chỗ đây.

Tiến về phía Hàn Vân, nàng ngượng ngùng hỏi

“ sao anh lại ở chỗ này, anh làm phóng viên?”

Hàn Vân giật mình, quay người lại thì gặp kẻ đã khiến mình bị đuổi việc, hắn giật mình, tắt máy quay, định chuồn mất, sau một tháng làm công việc này, tâm lý của hắn đang có một bóng ma với cảnh sát, bây giờ hắn chỉ lo Trần Bảo Lam đòi đoạn phim của mình để trả thù.



Nhìn Hàn Vân nhìn thấy nàng thì liền bỏ đi, nàng vội vã gọi lại

“ Hàn Vân, anh đợi một chút”

Nhưng Hàn Vân thì đâu có nghe, bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi ma trảo của Bảo Lam.

Thấy Hàn Vân vẫn không chịu dừng lại, Trần Bảo Lam nhiền chạy nhanh đến chắn trước mặt hắn..

“cô có chuyện gì?” biết không đi dễ dàng được, Hàn Vân buồn bực nói

Nghe thấy vậy, Trần Bảo Lam ngượng ngùng nói

“ chuyện về cái điện thoại, tôi đã biết anh không phải người lấy, vì chuyện đó mà anh bị mất việc ở công trường, tôi thấy khá xấu hổ, có gì cho tôi xin lỗi nhé”

Nghe được ra Trần Bảo Lam không có ý định tịch thu đoạn phim của hắn, Hàn Vân cười cười nói

“ à tưởng là chuyện gì, tôi cũng không phải người có lòng dạ hẹp hòi, mà tôi làm sao có thể giận một cô cảnh sát xinh đẹp, hết lòng vì chính nghĩa như vậy chứ, tôi không giận cô đâu”

Hàn Vân kiếm cớ nịnh nọt để nhanh qua ải.

Nghe Hàn Vân nịnh hót, Trần Bảo Lam xấu hổ đỏ cả mặt, nói

“anh tha lỗi cho tôi rồi sao?... được rồi hay anh cho tôi số điện thoại đi, có gì tôi đã anh một bữa coi như là tạ lỗi”

Đang muốn thoát, lại nghe có người muốn đãi hắn một bữa thì Hàn Vân làm gì có lý do từ chối, hắn nhanh chóng đọc cho Trần Bảo Lam số điện thoại của mình rồi nhảy lên xe máy chuồn mất.

Ngay lúc này, từ đằng xa có một đám sĩ quan cảnh sát vừa nhìn hai người Hàn Vân và Trần Bảo Lam nói chuyện, trong số đó có một tay sĩ quan khá là điển trai, hỏi một người đồng nghiệp bên cạnh.



“Cái tên phóng viên vừa nói chuyện với Bảo Lam là ai vậy? bạn trai của cô ấy sao,?”

Người đồng nghiệp ở bên cạnh thì lắc đầu nói

“chắc là vậy, lão Kha, hình như người ta là hoa đã có chủ rồi, mình mặt đồng chí Bảo Lam khi nói chuyện với tên phóng viên kia mà đỏ hết cả lên rồi kia”

Nghe thấy vậy, tay sĩ quan kia nhìn theo bóng lưng Hàn Vân, rồi lại nhìn về phía Trần Bảo Lam, căn răng nói.

“ đang ghét, tôi kiên trì tán tỉnh cô ta 3 tuần nay mà không thành công, hóa ra là cô ta thích một tên kền kền”

Tên sĩ quan kia tên là Lã Đức Kha, trong nhà cũng thuộc dòng dõi làm trong chính quyền nước X, hắn khi vừa mới chuyển đơn vị đến thành phố Thiên Hải cách đây 1 tháng thì bị nhan sắc của Trần Bảo Lam làm hoa cả mắt, một mực vẫn đang theo đuổi nàng,

Mặc dù tên này khá là điển trai, trong nhà cũng thuộc dạng tài phiệt, nhưng Trần Bảo Lam thì lại chẳng có hảo cảm nào, một mực lơ hắn đi.

Hôm nay hắn cũng nhận được tin báo phải đến công viên trung tâm, vừa đến được nơi thì hắn thấy Hàn Vân và Trần Bảo Lam đang nói chuyện

Khi Hàn Vân đi mất dạng, Lã Đức Kha cắn răng, thả lỏng cơ thể tiến về phía Trần Bảo Lam, cười cười nói

“Bảo Lam, người vừa nãy nói chuyện với em là ai vậy?”

“là ai liên quan gì đến anh?” Bảo Lam sau 1 tháng bị Lã Đức Kha mặt giày bám theo thì cực kỳ chán ghét, nàng chẳng muốn dài dòng với hắn.

“là bạn trai của em sao? Lã Đức Kha hỏi

Trần Bảo Lam miệng há hốc, đang định phủ nhận thì lại nghĩ được cách đuổi cái vệ tinh này đi, nên đã lấy Hàn Vân ra làm bia đỡ đạn

“đúng thế, tôi đã có bạn trai rồi, đề nghị anh đừng làm phiền tôi nữa”

Nghe được Trần Bảo Lam nói như vậy, hai bàn tay Lã Đức Kha nắm chặc, nổi đầy gân xanh, nhưng nhìn xung quanh có nhiều người, hắn không dám nói thêm gì,

Trần Bảo Lam, nhanh chóng cắt đuôi được vệ tinh, chui qua biển cảnh bảo, đi vào hiện trường án mạng.