Chương 13: tám ngàn
Đi ra khỏi công viên, Hàn Vân lặng lẽ đi xe máy vào một quán ăn, quan bây giờ vẫn còn khá vắng vẻ, chắc là thời gian có khá sớm, nên vẫn chưa có mấy ai đi vào quán,
Thuận tiện tìm cho mình một cái bàn vắng vẻ, Hàn Vân nhấc điện thoại gọi cho Phí Thụ, đợi tầm mấy giây thì đầu bên kia nhấc máy
“ alo, lão Thụ à, tôi có một đoạn phim sốt dẻo cho ông đây, ông đến đài truyền hình chưa” Hàn Vân cười cười nói
“về chuyện gì?” Phí Thụ trong giọng nói vẫn còn đang mơ màng, nhẹ nhàng hỏi
Nghe thấy vậy Hàn Vân luyên thuyên nói, “ông không tin được đâu, thiếu gia Mã Tư Long nhà họ Mã bị sát thủ cắt cổ ở công viên trung tâm, không những thế cảnh tượng trên hiện trường như là phim hành động võ thuật choảng nhau trên TV vậy, cảnh sát đã phong tỏa và che giấu hết rồi, tôi may mắt đến sớm nên quay lại được cảnh tượng đắt giá, bây giờ đám phóng viên khác đến thì cũng không vào được công viên đâu, haha”
Phí Thụ ở đầu giây bên kia đang đang mơ mơ màng màng, khi nghe được Hàn Vân nói như vậy thì ánh mắt sáng lên,
“ cậu chắc chứ, mau đưa đến cho tôi xem”
Nghe được Phí Thụ trong giọng nói mười phần hứng thú, Hàn Vân cười cười nói “ được rồi, bây giờ chúng ta thỏa thuận giá cả đi”
Nghe vậy Phí Thụ ngạc nhiên hỏi
“cậu muốn bao nhiêu?... mười ngàn?... quá đắt”
Thấy Phí thụ không đồng ý, Hàn Vân lại nhẹ giọng nói
“vậy tám ngàn thì sao?
“Vẫn quá đắt… hai ngàn thôi” Phí Thụ bình tĩnh trả lời, nhưng Hàn Vân thì không đáp lại, lập tức cúp máy
Phí Thụ ngạc nhiên ấn điện thoại, gọi lại cho Hàn Vân
“cậu làm gì vậy, hai ngàn đã là giá trên trời cho một đoạn phim”?
Hàn Vân tỏ vẻ mất kiên nhẫn nói
“Phí Thụ à, nể tình ông là người đầu tiên dẫn tôi vào ngành này nên tôi hỏi qua ông một tiếng, ông có biết ở đài khác người ta ra giá hơn năm ngàn không? đây là đoạn phim độc quyền, thậm chí còn có thể thêu dệt nên một câu chuyện huyền bí, cảnh sát lại đang cố tình che giấu, biết đâu khi phát lên họ sẽ ra giá cao mua lại đoạn phim này thì sao? ông bây giờ bỏ tiền ra mua lượt xem, về sau khi cảnh sát hỏi đến thì bán lại đoạn phim cho họ, một mũi tên trúng hai đích”
“mà n·ạn n·hân lại là thiếu gia nhà họ Mã, ông thư nghĩ nếu một trong nhưng gia tộc có thế lực như vậy mà có thành viên trong gia đình bị g·iết c·hết thì dư luận sẽ xôn xao như thế nào?”
“tôi gọi đến là để hỏi giá, nếu mức không hợp lý thì tôi sẽ gọi cho đài khác, tránh cho tôi phải đi lại vòng vòng mất thời gian” Hàn vân nghiêm túc giải thích
Phí Thụ ở đầu ngồi chầm ngâm một lúc, rút ra điếu thuốc ở trên đầu giường, hắn âm trầm nói
“được rồi Hàn Vân, nếu đoạn phim này đem được lại nhiều lợi nhuận như thế thì tôi sẵn sàng bỏ ra mười lăm ngàn mua lại, nhưng nếu những điều cậu nói là chém gió thì tôi cam đoan cậu không làm được tiếp trong ngành này đâu”
“khỏi cần ông phải nói” Hàn Vân cười cười cúp máy.
Đúng lúc này chủ quán mang thức ăn đến cho Hàn Vân, hắn nhét điện thoại vào trong túi quần, chuẩn b·ị đ·ánh chén.
sáu giờ ba mươi phút sáng, tại đài truyền hình thành phố Thiên Hải, khi ăn sáng xong xuôi, Hàn Vân đi một mạch đến đây, mặc dù vẫn còn sớm, nhưng người đi làm trong đây đã rất đông, Hàn Vân thường chỉ đến đây khi trời tối, không ngờ vào buổi sáng, nhân viên trong này cũng đông như vậy.
Vừa bước vào phòng của Phí Thụ, hắn đã thấy ông ta ngồi trong phòng, khi nhìn thấy Hàn Vân ông ta đáp.
“cậu có gì cho tôi nào” rồi dẫn hàn vân đi đến phòng triết xuất.
Vừa mở video lên, ông ta nhìn thấy đoạn phim mà Hàn Vân đã quay trong công viên, xem video được một lúc, Phí Thụ ánh mắt sáng lên, vội rút điện thoại cho một nhân viên.
“gọi cho tôi cô Lý đến,”
Một lúc sau, một người phụ nữ nhìn khoảng 40 tuổi mở ra cửa phòng, đi vào trong, Phí Thụ nhìn thấy thì cô ta thì chỉ vào đoạn phim cười nói.
“ cô lý, chúng ta chiếu cái này lên TV thì có phạm luật không?”
Lý Hà, nhìn đoạn video một lúc thì quay qua Phí Thụ nói.
“đã xách định được danh tính nạn chưa?”
Nghe thấy vậy Hàn Vân nhắt lời Phí Thụ
“ n·ạn n·hân là Mã Tư Lý, một người dân đến sớm nhìn thấy t·hi t·hể chưa được che đi nên nhận ra, tiếc là đoạn đấy tôi lại không quay, theo tôi được biết thì cảnh sát vẫn chưa danh tính n·ạn n·hân”
“anh là người quay lại đoạn phim này?” Lý Hà hỏi.
Hàn Vân cười cười gãi đầu nói “ đúng thế”
Nghe Hàn Vân nói vậy thì Lý Hà gật đầu, nhìn một lúc đoạn phim thì quay qua Phí Thụ nói
“che mặt người được phỏng vấn, cũng không nói rõ là Mã Tư Lý, chỉ nói là có thể n·ạn n·hân là Mã Tư Lý, đá qua về cảnh tượng kì dị của hiện trường, về việc cảnh sát che dấu vết tích, càng làm cho nó huyền bí càng tốt, sẽ tăng độ hiếu kỳ của người xem”
Nghe thấy vậy, Phí Thụ cũng âm thầm gật đầu, rồi quay qua nói với người chỉnh sửa video và người viết kịch bản cho bản tin buối sáng.
“các cậu biết phải làm gì rồi đấy” rồi quay về phía Hàn Vân nói
“cậu vào phòng tôi một chút,”
Đi vào phòng của Phí Thụ, ông ta viết ra một tờ séc trị giá tám ngàn đưa cho Hàn Vân.
“kỹ thuật quay của quay của cậu tốt hơn rất nhiều, tôi có mong đợi về đoạn phim của cậu đấy” Phí Thụ khen ngợi Hàn Vân.
Cầm lấy tờ séc, Hàn Vân mặt mày hớn hở đi ra khỏi văn phòng, phóng nhanh đến ngân hàng để đổi tiền.
Bảy giờ sáng, tại ngân hàng phía tây Thiên Hải, nhân viên đi lại tấp nập, khách hàng cũng bắt đầu đông lên, Hàn Vân ung dung tiến đến một quầy tiếp khách, hí hửng rút ra tờ séc để đổi tiền.
“cô làm ơn đổi tiền giúp tôi nhé”
Thủ tục rất nhanh được hoàn tất, nhân viên thu ngân đưa cho Hàn Vân một bọc tiền 8000 đồng, hắn cẩn thận nhét vào trong cặp, đi ra khỏi ngân hàng, nổ máy xe, đi về.
Lượn lờ các góc phố, khi Hàn Vân đi vào một con hẻm vắng người thì bỗng nhiên, một chiếc xe máy từ đâu xuất hiện, chắn ngang đường hắn đi, hai kẻ trên xe máy thì ánh mắt tham lam nhìn vào trong chiếc cặp của hắn. trên người tên này còn mang theo hai cái túi đựng vợt cầu lông, nhưng nhìn kỹ thì bên trong lại phồng lên một con dao rất dài.
Nhận thấy tình thế không ổn Hàn Vân quay đầu xe định bỏ chạy thì lại có thêm một chiếc xe máy khác chắn ngang đường lui của hắn.
Biết không thể thoát, Hàn Vân tắt máy, đi xuống xe nói.
“ chúng mày muốn làm gì”
Một tên có vẻ mặt dữ tợn đi xuống xe, nhìn cái túi của Hàn Vân, vô liểm sỉ nói.
“tao theo dõi mày từ ngân hàng ra rồi, chắc là rút được nhiều tiền lắm hả, mau đưa cho tao thì mày còn toàn mạng mà đi về, không thì đừng có trách vì sao nước biển lại mặn”
Nói xong, hắn mở chiếc túi đựng vợt cầu lông, mang ra một con Dao sáng loáng, độ dài hơn một mét, tủm tỉm cười.
Hàn Vân ánh mắt âm trầm, nhìn từng tên một, không nói gì.
Một tên đám c·ướp thì khinh bỉ nhìn Hàn Vân, cười nói
“nhìn nó sợ xanh mặt rồi kia, thôi để tao lên lấy tiền”
Hắn tiến, giơ tay ra định cầm vào cái túi của Hàn Vân, thì cổ tay của hắn bị bóp chặt lại.
“rắc, rắc”
Tiếng xương cổ tay bị vỡ vụn vang lên