Chương 11: Mã Tư Long
Cảnh tượng hai người lạ mặt chiến đấu được thu hết vào trong máy quay của hắn, Hàn Vân nhìn hoa cả mắt, hắn cứ ngỡ với sức khỏe của hắn vốn là trong biển người có một, thật không ngờ hôm nay lại đụng phải hai kẻ có thực lực vượt qua cả hắn.
chiến đấu một hồi lâu, người mặc áo vest đắt tiền có vẻ như đã thấm mệt, v·ết t·hương trên cơ thể xuất hiện càng ngày càng dày đặc, hắn tung hôm cú đấm về phía kẻ cần kiếm, lực phản chấn làm cho hai người b·ị b·ắn ra cách xa nhau hơn mưới mét.
“ngươi là ai, tại sao lại t·ruy s·át ta đến tận đây?”
kẻ kia không nói một lời nào, vẩy vẩy v·ết m·áu dính trên thanh kiếm, rồi lại lao về phía đối phương.
Người mặc vest có vẻ đã thấm mệt, khi thấy kẻ kia lao lên, gắng gượng vươn tay ra chống đỡ,
Đột nhiên, hắn nhìn thấy kẻ cầm kiếm lộ ra sơ hở, ngay tức khắc hắn xuất ra một quyền toàn lực, nhằm kết thúc đối phương
Nhưng một quyền này chưa đến thì trên mặt kẻ cầm kiếm đã toát ra ý cười, thân hình hắn uốn éo như con rắn, lách mình qua một bên tránh được một quyền trí mạng, tay trai vung ra một cái phi tiêu bay về phía người mặc vest.
“A” người kia kêu thảm một tiếng, chiếc phi tiêu quá nhanh, chúng ngay vào con mắt bên phải của hắn, người mặc vest bị một đòn bất ngờ vào chỗ yếu, lảo đảo lui lại về sau
Chớp thời cơ, kẻ cầm kiếm lao lên, đâm một kiếm vào giữa tim của người kia, rồi lại chém thêm một kiếm vào giữa yết hầu của hắn.
Ánh mắt người mặc vest mất đi ánh sáng, t·hi t·hể rơi xuống nền gạch công viên, Máu tươi chảy ra không ngừng, nhuộm đỏ cả nền gạch
Vẩy v·ết m·áu dính trên thanh kiếm, người kia rút ra điện thoại từ trong túi chụp một tấm ảnh t·hi t·hể của người mặc vest, rồi gọi đến một đầu số.
“alo, đã giải quyết xong xuôi, từ nay không còn Mã Tư Long không còn trên cõi đời này nữa”
“thế nào, giải quyết ổn thỏa chứ,” đầu dây bên kia cất tiếng
“cũng tàm tạm, tên này khá là khó nhằn, đề nghị ông phải trả thêm” người áo đen nói
“không thành vấn đề, chút nửa gửi cho tôi ảnh” âm thanh trong điện thoại lên tiếng
“ok” người áo đen cúp máy, gởi tấm ảnh vừa chụp đến một trang web kì lạ, thấy ảnh đã gửi xong hắn tắt máy, nhảy đi mất dạng.
Một lúc sau, Hàn Vân đang núp ở trong bụi cỏ, tắt máy quay, chui ra thì chực giác của hắn cảm thấy nguy hiểm, liền tiếp tục nằm phục trong đó.
Đúng mười phút sau, người áo đen kia không biết từ đâu, quay lại chỗ bộ t·hi t·hể, nhìn ngó vài cái, rồi lại bỏ đi
“hú vía, tên kia thật cẩn thận, hắn giả vờ bỏ đi để xem có kẻ nào rình mò hay không” lưng Hàn Vân toát ra mồ hôi lạnh, hắn đợi thêm ba mươi phút nữa, không thấy động tĩnh gì mới dám mò ra khỏi bụi cỏ, chạy một mạch về khu trọ.
Về đến nhà trọ, hắn cẩn thận nhìn xung quanh, khóa trái cửa đi vào trong nhà.
Mở lên video từ máy quay, xem lại cảnh tượng vào ban đêm, hắn trợn tròn mắt.
“từ này Mã Tư Long không còn trên cõi đời này nữa”?
“Mã Tư Long”? Hàn Vân giật nảy mình, khi xem lại đoạn video, hắn thấy có nhắc đến cái tên này, đây chẳng phải là thiếu gia Mã Tư Long của Thiết Quyền bang đang làm mưa làm gió tại Thiên Hải sao? nghe nói gia tộc của tên này đàn em đông như kiến, chân rét trải dài từ t·hế g·iới n·gầm đến chính trị thành phố Thiên Hải, quyền lực gần như tuyệt đối ở Thiên Hải, người dân Thiên Hải khi nghe nhắc đến gia tộc họ Mã thì đều có phần nể sợ
“không ngờ ngày hôm nay lại bị một kẻ lạ mặt g·iết c·hết? mà mình lại quay được cảnh này?”
“có nên giao nó cho nhà họ Mã để nhận thù lao không?” Hàn Vân tự hỏi
Nhưng ý định này nhanh chóng bị hắn gạt đi, gia tộc họ Mã cũng chẳng phải loại tốt lành gì, ăn được tiền của bọn chúng thì chắc đã nuốt trôi.
Lặng lẽ lưu cảnh quay vào chiếc thẻ nhớ, hắn cẩn thận cất thẻ nhớ vào một góc kín bên ngoài khu nhà trọ, Hàn Vân chui mở nước lạnh tắm trôi đi bụi đất, rồi lại mò vào trong chăn ngủ.
Sáng sớm năm giờ, Hàn Vân chỉ lập tức rời giường, xách lên máy quay, đi một mạch đến công viên trung tâm, chủ nhà trọ thấy mặt Hàn Vân thì lấy làm lạ, tên này cả tháng nay thường đi làm đêm, ngủ từ sáng đến lúc tối mịt mới thức dậy, Hàn Vân mở cửa phòng trọ bước ra, đám khách trọ xung quanh cũng nhìn hắn như thể người lạ mặt.
“tên này sao hôm nay lại dậy sớm vậy nhỉ” đám người tò mò ngó hắn.
Hàn Vân chạy xe đến công viên trung tâm thì đã là hơn năm giờ mười lăm phút, đến được đây Hàn Vân nhìn thấy đã có một vài chiếc xe cảnh sát, biển báo phong tỏa thì đang được dựng lên, ở giữa hiện trường thì có một vài sĩ quan đứng ra bảo vệ hiện trường.
Xung quanh cũng chưa có nhiều người dân đứng vây quay, chủ yếu là một vài người mặc đồ thể dục đứng nhìn vào trong hiện trường, có thể nhận ra là t·hi t·hể của tên Mã Tư Long mới được người dân đi thể dục trong công viên phát hiện, liếc nhìn thấy chưa có tên phóng viên nào xuất hiện, Hàn Vân chỉ dám đứng từ xa, giơ lên máy quay
Hắn tiến đến bên một người dân đang xem náo nhiệt để phỏng vấn.
“xin hỏi, ở đây sảy ra chuyện gì thế ạ?”
Người kia nhìn thấy Hàn Vân giơ máy quay đến trước mặt mình, mặc dù lúc đầu hơi ngạc nhiên, nhưng hắn đoán được Hàn Vân là phóng viên lên cũng trả lời.
“hình như là có người phát hiện t·hi t·hể trong công viên, cả người đầy vết chém, hình như c·hết do bị cắt cổ”
“còn gì nữa không ạ” Hàn Vân hỏi tiếp
“tôi không biết nữa, khi đến thì cảnh sát phong tỏa chặt nơi này rồi, muốn tiến vào cũng khó” người kia trả lời
“cảm ơn anh đã dành thời gian,” Hàn Vân gật đầu cảm ơn, tắt đi máy quay
Hàn Vân tiến đến phỏng vấn thêm một người khác, người kia có vẻ đến sớm hơn người ban nãy nên kể ra được khá nhiều thứ thú vị.
“à, người bị c·hết nguyên nhân là do cắt cổ, kỳ lạ là mấy cái băng ghế đá công viên, rồi có hẳn một chiếc oto khá là đắt tiền ở gần đây bị cắt thành hai mảnh, nhưng mà mấy thứ này khi cảnh sát đến thì đều bị chùm phông bạt mang đi rồi.” người kia cười cười nói
“băng ghế và xe hơi bị cắt làm hai? anh có nghĩ là do cao thủ võ công đánh nhau” Hàn Vân nói, hắn cố tình lái câu truyện về thiên hướng huyền bí.
Người kia khi nghe Hàn Vân nói vậy, tý thì bật cười, nhưng khi hắn suy nghĩ lại thì cảm thấy khá là đúng, một người bị nhiều vết chém, băng ghế công viên và chiếc xe hơi bị cắt làm hai, đây chẳng phải mấy thứ mà hắn hay xem trên truyền hình hay sao?
“ ồ, cậu nói cũng có vẻ đúng, nhưng mà thế kỷ 21 rồi, tôi chỉ biết có võ công trong phim ảnh một chưởng c·hết mười người, với dùng kiếm trẻ đôi tảng đá chứ đây là hiện thực mà, như vậy cũng quá khó tin đi” người kia như thể không muốn thế giới quan của mình bị thay đổi, nhẹ nhàng giải thích.
“cảm ơn anh đã hợp tác” Hàn Vân cười cười tắt máy quay, câu chuyện đã lái theo ý của hắn, bây giờ chỉ còn việc quay qua loa một chút hiện trường thì bản phim này phải bán được khối tiền.
Hàn Vân lặng lẽ đứng từ xa cách hiện trường hơn hai mươi mét, bật camera zoom lên để quay lại, ước chừng được hơn 5 phút một người sĩ quan bảo vệ hiện trường nhìn thấy Hàn Vân đang quay phim lại thì quát lớn.
“Anh kia, ai cho anh quay phim ở đây”