Dịch: Kình LạcNăm nay Lương Viễn Triêu không làm tiệc sinh nhật, song vẫn có rất nhiều bạn bè và bên hợp tác gửi quà đến.
Bạc Quan Sơ lướt nhìn, quà gì cũng có, tuy nhiên giá trị nhất là chiếc đồng hồ của thương hiệu nào đó.
Chiếc đồng hồ này Lương Viễn Triêu đã có một cái, là cô tặng, nhưng đóng gói không giống thế.
“Anh không định mở mấy món quà này ra xem à? Nhỡ đâu có món anh thích.”
“Không đâu.” Lương Viễn Triêu cắt một miếng thịt bò rồi đưa đến bên miệng cô: “Anh chỉ thích quà của em tặng thôi.”
Bạc Quan Sơ nhìn anh cười, Lương Viễn Triêu lập tức hiểu ngay. Anh đặt ly rượu xuống, đi tìm món quà mà cô chuẩn bị trong đống quà.
Cậu con trai ở bên cạnh chơi mệt rồi nằm bò lên sô pha mơ màng ngủ, suýt nữa thì lăn xuống. Bạc Quan Sơ chạy nhanh đến ôm cậu nhóc lên: “Em bế con đi ngủ, anh từ từ mở quà nhé.”
Lương Viễn Triêu vươn tay: “Để anh.”
“Không cần, hôm nay cho anh một ngày nghỉ.”
“Vậy có việc em cứ gọi anh.”
“Vâng.”
Đa phần quà bạn bè tặng đều là quà nhỏ, chỉ có Phó Khâm và Chu Hằng như cố ý hỏi nhau trước, cả hai cùng tặng quà to bự. Nhưng một người thì tặng xe đồ chơi, một người lại tặng lego, đương nhiên đây đều là cho con trai anh.
Lương Viễn Triêu chụp vài tấm ảnh rồi gửi vào trong nhóm: “Mấy cậu có ý gì?”
Phó Khâm: “Cậu lớn tướng mà còn đòi quà à?”
Chu Hằng: “Cái xe đồ chơi kia cậu cũng có thể ngồi, nếu thật sự không muốn cho con cậu thì cứ giữ lại để bản thân lái đi.”
Lương Viễn Triêu: “??”
Vài phút sau, Phó Khâm nói trong nhóm: “Tháng sau mình về nước.”
Lương Viễn Triêu lập tức phản kích: “Lớn tướng như thế rồi chắc sẽ không cần mở tiệc tiếp đón đâu nhỉ?”
Nói xong, anh ném điện thoại sang một bên.
Cả đống quà gần như đã mở ra hết, Lương Viễn Triêu cảm thấy bản thân đang bị đùa giỡn, rõ ràng bên trong không hề có món nào là của vợ anh.
Lúc đó vừa hay Bạc Quan Sơ đang đi từ trên lầu xuống, cô lặng lẽ đi đến sau lưng anh, sau đó thò chân đá nhẹ vào hộp quà tinh xảo bị bỏ sót rồi nói: “Còn một cái chưa mở này.”
Lương Viễn Triêu vừa nhặt lên liền cảm thấy không đúng, anh quay đầu nhìn cô.
“Mở đi, nhìn em làm gì?”
Lương Viễn Triêu mở ra, anh phát hiện món quà bên trong giống y đúc chiếc đồng hồ mà mình thường đeo, chẳng qua là chiếc cũ tháng trước đã bị con trai làm mẻ, để lại một vết xước.
Anh nhớ rõ khi ấy vợ nói con trai làm mẻ mới có ý nghĩa kỷ niệm, thế mà sinh nhật lại tặng anh chiếc mới?
Rõ là có gì đó sai sai.
Lương Viễn Triêu lắc chiếc hộp nhỏ, lòng đầy nghi ngờ: “Là em chuẩn bị à?”
“Anh nói xem?”
Bạc Quan Sơ quay người đi rót nước rồi uống hai ngụm. Ly thuỷ tinh đập lên quầy bar bóng loáng, phát ra tiếng “cạch”.
Lương Viễn Triêu quay người nhìn: “Sao thế?”
Cô dựa vào quầy bar, giọng điệu có vẻ không quan tâm lắm: “Gần đây có người theo đuổi anh à?”
“Ý em là theo đuổi nào?”
“Anh giả ngu à?”
Lương Viễn Triêu đặt hộp đồng hồ xuống, rút tấm thiệp viết đầy lời yêu thương ở bên trong ra sau đó đi tới chỗ Bạc Quan Sơ, từ từ xé nát nó rồi vứt vào thùng rác.
“Không dám.”
“Là ai tặng đồng hồ?”
Anh lại gần trước mặt cô, khẽ cười: “Em bảo anh mở, anh còn tưởng là em tặng đấy.”
Bạc Quan Sơ không nói gì.
Lương Viễn Triêu nhịn cười: “Bé hay ghen à, quà của em đâu?”
“Ở bên em không phải đã là món quà tốt nhất rồi à?”
“Ừm, vợ nói đúng.”
Tới cửa phòng ngủ, Bạc Quan Sơ không nhịn được, cô nắm cằm anh rồi nhìn trái nhìn phải, cuối cùng bực bội nói: “Sức hấp dẫn của chủ tịch Lương vẫn như xưa nhỉ.”
Lương Viễn Triêu nhìn vào trong, sau khi xác định con trai vẫn đang ngủ thì mới tặng cho vợ một ánh mắt: “Như nhau cả thôi.”
Bạc Quan Sơ giả vờ không hiểu, nhưng vẫn theo anh vào phòng bên cạnh.
Cửa còn chưa kịp đóng, Lương Viễn Triêu đã ôm chặt người phụ nữ rồi cúi đầu hôn sâu.
Ngọn lửa trong lòng Bạc Quan Sơ lập tức bị đốt cháy, nhưng cơn ghen vẫn chưa qua, cô cố gắng kìm nén cảm giác xao động rồi đẩy anh ra: “Không định giải thích à?”
Lương Viễn Triêu bị cô đẩy nhẹ, tựa vào tường: “Là người mới trong đội của Thẩm Tu, chỉ gặp nhau qua hai lần họp, anh nói với cô ta là anh có vợ rồi.”
“Nhớ rõ thế cơ à?”
“Biết anh có vợ mà vẫn tặng đồng hồ đắt như thế?”
“Cô ta không thấy anh đã có chiếc y hệt rồi sao? Cô ta có ý gì? Khiêu khích em?”
Bầu không khí đột nhiên trở nên kỳ lạ, trái tim Lương Viễn Triêu lập tức treo lơ lửng, anh hơi oan ức nói: “Đồng hồ là Quý Phong nhận, chắc chắn là cậu ta tưởng em tặng anh nên mới lấy rồi đưa cho anh. Anh đã nói với Thẩm Tu về người kia sau đó bảo cậu ta đi giải quyết rồi, đồng hồ anh cũng sẽ nói Thẩm Tu trả nốt.”
Vẻ mặt của vợ anh có vẻ chẳng hề tức giận, mà ngược lại còn giống như người ngoài xem kịch.
Trong khoảng trầm lặng, Lương Viễn Triêu mang theo vẻ mặt mất mát mà nói thêm một câu: “Vậy vợ anh không chuẩn bị quà cho anh à.”
Trước kia còn đi học anh không để ý mấy thứ đấy, nhưng giờ tuổi lớn lại bắt đầu chú trọng nghi thức. Lúc đầu Bạc Quan Sơ còn buồn bực không biết anh làm sao, sau khi nghe Khả Khả nói thì mới vỡ lẽ. Hoá ra ba con quỷ ấu trĩ cứ đến ngày có thể tặng quà là bắt đầu so tình yêu của vợ ở trong nhóm, so từ Valentine đến các ngày kỷ niệm, rồi có cả sinh nhật.
Bạc Quan Sơ: “Ngăn kéo thứ hai giá sách.”
Vừa dứt lời, người đàn ông đã vội vã quay người ra ngoài.
“Ấu trĩ.”
Món quà năm nay Bạc Quan Sơ chuẩn bị cho anh là ví tiền và cặp nhẫn mới.
Nhẫn là do cô tự mình thiết kế, nửa năm trước đã đặt làm, trước ngày sinh nhật của anh ba ngày mới nhận được.
Người đàn ông đeo nhẫn mới, trong lòng cực kỳ vui vẻ, nhưng cũng không quên lấy nhẫn dành cho vợ để đeo vào cho cô.
“Thích không?”
“Em tặng là anh thích hết.”
“Còn một món quà nữa.”
Anh ngước mắt, tưởng đã bước đến phần chính.
Bạc Quan Sơ mở điện thoại, cho anh xem một chiếc đồng hồ: “Mẫu mới nhất của quý này, thay cho cái em tặng anh trước đó.”
Lương Viễn Triêu đương nhiên nói được.
Rèm cửa bị kéo lại, trong phòng chỉ còn ngọn đèn đầu giường.
Tay trái người đàn ông đeo nhẫn mới, anh đổi tay, đôi môi dán sát vào bên tai vợ mình. Động tác đầu ngón tay và giọng nói đều nhẹ nhàng chậm chạp, từng chút len lỏi vào.
Anh nói: “Tiểu Sơ, không có khả năng có người khác, vĩnh viễn không có khả năng.”
Sau đó anh chậm rãi đi xuống. Cổ áo bộ đồ ở nhà của người đàn ông bị cô túm nhăn nhúm.
“Thoải mái không?”
Qua lúc lâu cô mới “ừm” một tiếng.
“Bây giờ chỉ vừa mới bắt đầu thôi.”
Sợ đánh thức con trai nên hai người không dám phát ra tiếng quá lớn, nhưng Bạc Quan Sơ lại cực kỳ hưởng thụ tiếng thở dốc muốn kiềm chế nhưng lại chẳng kiềm chế được của anh.
Giây cuối cùng của ngày sinh nhật, cô khó khăn nói thành một câu: “Ông xã, sinh nhật, vui vẻ.”