Khói Thuốc - Quỳ Thập Nguyệt

Chương 63




Dịch: Kình Lạc

Tháng 9 năm 2007, trên đường phố thi thoảng có thể gửi thấy hương hoa quế thơm ngát.

Bạc Quan Sơ tan học về nhà, thấy xe máy đỗ trong sân, cô gọi to: “Ba, ba về rồi ạ.”

Bạc Viễn cầm đĩa đi từ trong nhà ra: “Mẹ con không ăn cơm tối ở nhà, ba nấu tạm hai món, con đi mua nửa quả dưa hấu về đây.”

“Vâng.” Cô để cặp xuống, vừa mới quay người thì lại bị người đàn ông gọi lại.

“Nhớ mua lạnh đấy!”

“Con biết rồi.”

Nam Thành tháng 9 nhưng vẫn nóng như đổ lửa, tiệm hoa quả cách không xa, Bạc Quan Sơ đạp xe khoảng 10 phút là đến. Nhưng trên đường gần như không có bóng cây che, cô bị phơi nắng đến mức gần như ngất luôn ra đấy.

“Ông chủ ơi có dưa hấu không ạ?”

“Dưa hấu ở mãi trong ý.”

Bạc Quan Sơ vừa lau mồ hôi vừa bước vào.

“Dưa hấu bây giờ không ngon bằng dưa hấu tháng 7 tháng 8, người mua cũng chẳng đông như trước.” Ông chủ sợ cô chê dưa hấu không ngon lại không chọn nên vội vàng giải thích.

Nhưng Bạc Quan Sơ vốn chẳng để ý nhiều thế, chỉ hỏi: “Có dưa hấu lạnh không ạ?”

“Lạnh thì không có, trái cuối cùng anh chàng này lấy rồi.”

Sau khi nghe xong, Bạc Quan Sơ nhìn về phía quầy thu ngân.

Nam sinh cao hơn 1m8, sườn mặt cực kỳ thanh tú.

Cậu cảm nhận được ánh mắt của nữ sinh nên quay đầu nhìn.

Bốn mắt nhìn nhau, Bạc Quan Sơ sững sờ chốc lát.

Lương Viễn Triêu?

Tuần trước đi muộn bị cậu bắt một lần, giờ trong lòng cô cũng vẫn hơi ghét nên lần này mặc kệ không chào hỏi, mà cậu cũng vờ như không biết.

Cô chọn bừa một quả không lạnh rồi thanh toán.

Ông chủ bán hàng một lúc lâu rồi mới nói: “Hai cháu đợi một lát, cân hỏng rồi, chú sang nhà bên cạnh mượn.”

Tiệm hoa quả chỉ còn lại hai người bọn họ.

Một con ruồi bay vòng quanh hai người, Bạc Quan Sơ nâng tay đuổi nó, Lương Viễn Triêu vẫn đứng im.

“Đây rồi đây rồi.” Ông chủ bê cân về.

“Ông chủ, cắt cho cháu một nửa đi.” Lương Viễn Triêu đột nhiên lên tiếng.

“Cháu không mua cả à?”

Bạc Quan Sơ đảo mắt.

Ông chủ lập tức hỏi cô: “Cháu có lấy nửa còn lại không?”

Cô nhanh chóng gật đầu, sau đó lặng lẽ để quả dưa trong tay xuống.

Trả tiền xong, hai người một trước một sau đi ra.

Bạc Quan Sơ treo dưa lên xe, chuẩn bị đi về, đột nhiên nam sinh gọi cô lại: “Bạc Quan Sơ.”

Cô ngẩng đầu: “Hả?”

“Tuần trước em đi muộn bị phạt trực nhật nửa ngày, em định bao giờ thì làm?”

“…”

Bạc Quan Sơ cực kỳ giận dữ: “Chủ tịch Lương tận chức tận trách quá nhỉ, tan học mà vẫn không quên đốc thúc bạn học trực nhật.”

“Cho nên em định bao giờ thì làm?”

“Sáng mai! Được chưa.”

“Được, em phụ trách con đường nối từ căn tin sang toà nhà dạy học đi, phải quét sạch lá cây ở đấy.”

Nói xong, Lương Viễn Triêu bước đi.

Mọi ngày nếu trong lớp Bạc Quan Sơ có người đến muộn, Vương Nhân Thành sẽ phạt bọn họ quét đường nối từ nhà thi đấu đến thư viện. Mà bình thường chẳng ai đi qua đường đó nên cô mới lê mề kéo dài không muốn quét.

Nhưng con đường mà Lương Viễn Triêu bảo cô đi quét vừa nãy là đường có nhiều người đi nhất, nếu Vương Nhân Thành hỏi, cô biết giải thích thế nào.

“Này! Đợi đã.” Bạc Quan Sơ đạp xe đuổi theo: “Lần nào phạt cũng là chủ nhiệm các lớp tự sắp xếp mà, nếu như…”

Giọng nói của cô hòa cùng làn gió truyền vào tai Lương Viễn Triêu.

“Về sau chuyện phạt vì đi muộn sẽ do giáo viên trực của tuần đó sắp xếp.”

“Hả? Thế giáo viên trực tuần trước là ai?” Bạc Quan Sơ cố gắng nhớ lại.

Lương Viễn Triêu nói với cô: “Giáo viên chủ nhiệm lớp bọn anh.”

“À.” Cô sững sờ chốc lát.

Nam sinh để lại một câu: “Mai đừng đến muộn nữa.”

“Biết rồi.”

Không phải ai cũng bảo chủ tịch Lương công chính nghiêm minh, không hợp tình hợp lý à? Sao lại không giống trong tưởng tượng của cô lắm nhỉ.

Hôm sau, Bạc Quan Sơ thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ quét phạt, buổi trưa tan học một cái là cô đến thẳng nhà Chu Hằng.

Hôm nay Chu Hằng trông tiệm, giờ cơm trưa thường không có khách, cậu ta đang sắp xếp lại mấy thùng hàng được đưa đến lúc sáng.

“Chu Hằng, Chu Hằng! Người đâu rồi?”

Quỷ lại tới nữa.

Cậu ta trốn ở sau giá hàng, giả vờ như không nghe thấy.

Bạc Quan Sơ chạy vào trong tiệm: “Tôi biết anh ở đây.”

Chu Hằng sợ phải gặp Bạc Quan Sơ, cậu ta hơi nhếch khóe miệng lên, nhưng thật sự cười không nổi.

“Tôi tới tiệm bán đồ ăn nhanh mua cơm, mua cho anh một phần luôn nè.”

“Tôi ăn rồi.” Chu Hằng vội nói.

“Chẳng sao, anh ăn thêm đi.” Cô lôi chiếc bàn gấp ở sau quầy hàng ra rồi chống lên, hơn nữa còn tận tình giúp cậu ta mở cơm, tách đũa.

Bạc Quan Sơ cứ xum xoe như thế này được một tuần rồi.

Bởi vì…

“Trưa nào anh cũng cho tôi đến nhà anh ăn cơm nhá, đương nhiên tôi tự mang cơm, anh cho tôi mượn chỗ là được. Quen biết rồi, giúp đỡ đi.” Bạc Quan Sơ tỏ vẻ đáng thương mà nhìn cậu ta.

Lớn như thế này rồi song đây là lần đầu tiên Chu Hăng nghe thấy yêu cầu hoang đường như thế, nên không tránh được việc sẽ nghĩ có phải cô có ý đồ gì không. Nhưng Bạc Quan Sơ lại nói tiếp: “Nếu có người hỏi quan hệ giữa chúng ta, anh cứ nói tôi là em họ xa của anh.”

“…”

Thế thì càng hoang đường hơn.

Từ bé cậu ta đã ở đây, đến cả quan hệ vai lứa của ông nội cậu ta mà hàng xóm láng giềng còn rõ mồn một. Giờ lại đột nhiệt nhảy đâu ra cô em họ xinh xinh, ai mà không thấy kỳ quái chứ.

“Tôi có thể hỏi vì sao không?” Chu Hằng thử hỏi cô.

Nụ cười của Bạc Quan Sơ biến mất, mãi lúc lâu cũng không nói chuyện.

Chu Hằng tưởng cô đi rồi nên ló đầu từ sau giá hàng ra, vừa khéo lại thấy Phó Khâm và Lương Viễn Triêu đến.

“A Hằng!” Phó Khâm nghênh ngang đi vào, lúc nhìn thấy nữ sinh đang vùi đầu ăn cơm thì hỏi: “Đây là?”

Bạc Quan Sơ quay đầu, va phải ánh mắt của Lương Viễn Triêu.

Phó Khâm nhìn thẻ học sinh trước ngực nữ sinh, sau đó lại chuyển sang nhìn anh em tốt bên cạnh mình: “Bạn học cậu à?”

“Không phải, lớp 11.” Nói xong, Lương Viễn Triêu đi vào trong tiệm giúp Chu Hằng sắp xếp hàng hoá.

Phó Khâm ẩn ý mà “à” một tiếng: “Đàn em sao.”

Nữ sinh mỉm cười, thu dọn hộp cơm rồi đi.

“Sao em ấy lại ở chỗ cậu ăn cơm thế?” Phó Khâm hỏi.

Chu Hằng thuật lại lời nói vừa nãy của Bạc Quan Sơ một lần nữa.

“Kỳ thế nhỉ? Có khi nào người ta thật sự vừa ý cậu, chuẩn bị mưu tính các kiểu không?”

“Đừng đùa nữa.”

“Haizz, mình nói thật mà…”

“Đồng ý với em ấy đi.” Lương Viễn Triêu đột nhiên đánh gãy cuộc nói chuyện của hai người.

Phó Khâm: “Gì?”

Chu Hằng: “Hả?”

Lương Viễn Triêu: “Em ấy có nỗi khổ trong lòng.”

“Nỗi khổ trong lòng gì mà đến nhà A Hằng ăn bữa cơm là có thể giải quyết?” Phó Khâm cực kỳ khó hiểu: “Nếu cậu đã nói thế, vậy nữ sinh đó chắc chắn thích A Hằng.”

Lương Viễn Triêu nhìn cậu ta: “Trong đầu cậu ngoài tình yêu ra thì còn chứa cái khác không?”

“Vậy cậu nói đi, nỗi khổ trong lòng gì?”

“Cậu không cần phải biết.”

“Mình tò mò một tí không được à?”

“Không được.”

Lương Viễn Triêu mở thùng giấy không rồi cầm đi ra ngoài. Lúc ngước mắt lên, cậu lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.

Nữ sinh không đi, vẫn ngồi dưới nóng cây nho nhỏ bên đường. Cô đã nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại của bọn họ.

Mãi tới khi bóng của nam sinh đổ xuống, cô mới nhận ra là có người đi tới.

Ánh mặt trời chói chang, sau khi ngửa đầu nhìn rõ khuôn mặt người đó, cô nhỏ giọng nói: “Cảm ơn.”

Bạc Quan Sơ vỗ đôi chân đã tê dần, đừng lên nói: “Lương Viễn Triêu, cuối tuần tôi mời anh ăn cơm nhá.”

“Không cần, nếu như em muốn cảm ơn tôi, về sau mỗi ngày tan học đeo cặp giúp tôi.”

“Được.”

Bạc Quan Sơ cho rằng bọn họ chỉ đang thực hiện giao dịch mà thôi. Nhưng từ khi nhận giúp cậu đeo cặp sách, chưa ngày nào cô thấy cậu để sách vào, nhiều lắm cũng chỉ là vài tờ đề nhẹ tênh.

Cuối cùng có một ngày, cô không nhịn được mà hỏi Lương Viễn Triêu: “Vì sao anh giúp tôi?”

Thiếu niên không trả lời, chỉ yên lặng nhìn cô.

*

Giọt nước mắt rơi trên gáy cô gái, Bạc Quan Sơ vươn tay sờ mặt anh: “Anh nằm mơ à?”

Lương Viễn Triêu cọ vào tay vợ mình: “Gần đây anh hay mơ thấy em.”

Cô gái cười nhẹ: “Mơ thấy gì về em?”

“Mơ thấy mùa hè năm 2007, mơ thấy anh biết hoàn cảnh của em từ rất sớm.”

Bạc Quan Sơ gối lên tay người đàn ông, dán lại gần bên tai anh rồi hỏi: “Vậy trong mơ anh có bảo vệ em không?”

“Có.” Giọng anh run rẩy, ôm chặt lấy người vợ trong lồng ngực.

Nếu thời gian có thể quay lại, dù cho Bạc Quan Sơ năm 16 tuổi nói gì đi chăng nữa, Lương Viễn Triêu cũng sẽ không từ chối. Thậm chí không cần nói, anh cũng tự mình bước về phía cô.