Dịch: Kình LạcSắp đến ngày Thất Tịch, tập đoàn Triêu Kim đã thuận lợi hoàn thành dự án lớn nhất trong nửa đầu năm. Phó Tổng Giám đốc Thẩm Tu phẩy tay một cái cho cả công ty nghỉ ba ngày để mọi người trở về đón lễ bên cạnh người mình yêu.
Tô Mộc tốt bụng nhắc nhở: “Anh có chắc là không cần bàn bạc với boss lớn không?”
“Tôi là Phó Tổng Giám đốc mà, chẳng lẽ chút quyền này cũng không có à. Huống chi người ta cũng muốn ở bên vợ mình. Mấy ngày Thất Tịch này chắc chắn không gặp được anh ấy đâu, anh ấy còn ước gì chúng ta đừng làm phiền đấy.”
“Được thôi.”
Tô Mộc vừa gửi thông báo nghỉ phép vào nhóm công ty xong liền mua vé máy bay ngay lập tức.
Thẩm Tu nhíu mày: “Cô làm gì có bạn trai, đi đâu thế?”
“Anh còn quản lý cả việc tôi đi đâu à.”
“Cô… Giỏi lắm, lông cánh cứng cáp là dám nói chuyện với sếp như vậy hả.”
Thẩm Tu nghiêng người nhìn trộm, vé từ Bắc Thành đến Tam Á.
Tô Mộc vui vẻ cất điện thoại đi: “Trong kỳ nghỉ tôi sẽ tắt máy, có gì thì sếp cứ nói rõ trong mấy ngày này đi nhé, tôi đi chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp tổng kết ngày mai đây.”
Trước khi đi, cô nàng còn không quên cảm ơn sếp: “Ân đức của anh, suốt đời này tôi sẽ không bao giờ quên.”
Trực giác của đàn ông nói với Thẩm Tu rằng có gì đó không ổn, cực kỳ không ổn.
Anh ta đi thẳng đến văn phòng Tổng Giám đốc, Quý Phong tưởng anh đến tìm Tổng Giám đốc Lương nên có lòng mở cửa giúp.
Lương Viễn Triêu vừa ngẩng đầu lên thì Thẩm Tu đã đóng cửa lại từ bên ngoài: “Tôi không tìm anh ấy, tôi tìm cậu.”
“Hả?” Quý Phong hoảng hốt: “Phó tổng Thẩm có chuyện gì sao?”
“Chúng ta đã thân nhau như thế rồi, lúc không có ai thì không cần gọi tôi vậy đâu.”
“Ồ.”
Thẩm Tu kéo người sang một bên, hỏi: “Tô Mộc có chuyện gì à?”
Quý Phong không hiểu.
Thẩm Tu “chẹp” một tiếng: “Về chuyện tình cảm ấy, có phải cô ấy có gì mới không?”
“À anh nó chuyện nói đó sao. Gần đây cô ấy đúng là đang đi xem mắt, nhưng tiến triển thế nào thì tôi không rõ.”
Xem mắt!?
Thẩm Tu trừng mắt: “Chuyện quan trọng như thế sao cậu không hỏi?”
“Tôi đâu có thích cô ấy, nếu mà tôi quan tâm chuyện đó thì mới là lạ đấy.”
Thẩm Tu cảm thấy mình như mắc nghẹn, không thở được.
“Anh thế này thì chắc chắn không thể theo đuổi được Tô Mộc đâu.” Quý Phong lẩm bẩm.
“Tại sao?”
“Gia đình Tô Mộc thúc giục ghê lắm, thường xuyên sắp xếp cho cô ấy đi xem mắt. Nhưng hình như cô ấy cũng không quá phản đối, lần nào cũng đi gặp. Nếu anh cứ án binh bất động, vậy chắc chắn sẽ bị người khác nhanh chân đến trước.”
“Trước giờ tôi chưa tìm được cơ hội để nói, định nhân dịp Thất Tịch này tỏ tình, ai ngờ cô ấy lại đi Tam Á, không biết là đi với ai trong số những người xem mắt đó nữa.” Thẩm Tu thấy lạ, Tô Mộc cũng chẳng rảnh, hơn nữa hầu hết thời gian đều ở cạnh anh ta, làm gì có cơ hội thường xuyên đi xem mắt chứ.
Quý Phong vỗ vai Thẩm Tu: “Tôi chỉ biết có nhiêu đó, còn lại anh tự tìm cách đi.”
Chuyện này không thể chần chừ kéo dài, Thẩm Tu vỗ đầu, hủy kỳ nghỉ của Tô Mộc.
“Kỳ nghỉ Thất Tịch công ty tổ chức team building cho nhân viên cấp cao, cô cũng phải tham gia.”
Tô Mộc gào lên trong phòng trà: “Cái mẹ gì thế! Trả vé máy bay tốn kém lắm đấy!”
“Toàn bộ tổn thất phát sinh khi cô hủy kế hoạch ban đầu sẽ do tôi chịu hết, ngoài ra mỗi ngày cô có thêm 2000, tiền này cũng lấy từ tiền riêng của tôi.”
“Tên đàn ông này phát điên gì nữa vậy.”
Khi mang cà phê cho sếp, Quý Phong đã đề cập: “Phó Tổng Giám đốc Thẩm cho toàn công ty nghỉ ba ngày Thất Tịch.”
Lương Viễn Triêu chẳng buồn ngước mắt: “Thêm cho mọi người năm ngày nghỉ nóng nữa, cứ nói là tôi nói.”
“Vâng, sếp.”
Quý Phong nghĩ nếu như các sếp cứ thi nhau cho nghỉ thì tốt biết mấy.
Lương Viễn Triêu cũng đã lâu không nghỉ ngơi, vừa hay nhân dịp này ra ngoài hưởng thụ thế giới của hai người với vợ.
Bạc Quan Sơ luôn muốn đi lặn, Lương Viễn Triêu định dẫn cô đến Semporna.
Thẩm Tu nghe ngóng được hành trình của anh trai từ chỗ Quý Phong, nên lập tức mua vé cùng chuyến bay.
Hai ngày trước khi đi, Bạc Quan Sơ biết tin trường THPT Nam Thành số 13 dời đi, khuôn viên cũ sẽ bị phá bỏ để xây một trường tiểu học mới. Nếu đợi đến lúc bọn họ về đón Tết, có lẽ nơi ấy chỉ còn lại đống đổ nát.
Mặc dù thời cấp 3 chẳng hề vui vẻ, nhưng cô và A Viễn gặp nhau ở đó, cô muốn quay lại nhìn ngắm một lần nữa.
Sau khi nghe xong, Lương Viễn Triều cũng có cùng suy nghĩ.
Ngày họ trở về Nam Thành, vừa hay Phó Khâm cũng đưa Tiền Khả Khả về quê, mọi người cùng nhau đến nhà ba mẹ Chu Hằng ăn bữa cơm.
Căn tiệm nhỏ vẫn mở, thỉnh thoảng có vài khách đến. Mấy hàng xóm cũ vẫn nhớ hai người bạn của A Hằng.
Mọi người đang nói chuyện vui vẻ thì Phó Khâm đột nhiên đứng dậy muốn kính Bạc Quan Sơ một ly.
Lương Viễn Triêu đỡ rượu cho vợ theo phản xạ: “Chưa say mà đã làm loạn à?”
Phó Khâm đẩy tay người đàn ông ra: “Mình uống mà, đâu có bảo cô ấy uống.”
Bạc Quan Sơ đoán được anh muốn nói gì, cô nâng cốc trà lên rồi nói: “Tôi lấy trà thay rượu nhé.”
“Được.” Phó Khâm uống cạn: “Chỉ là tức cảnh sinh tình thôi. Tôi muốn nói cô một tiếng cảm ơn, cảm ơn cô vì đã tác hợp cho tôi và Khả Khả.”
“Người anh nên cảm ơn nhất chính là bản thân anh đó, lần đầu gặp đã tết tóc cho cô bé nhà người ta rồi.”
Mọi người cười lớn, chỉ có Tiền Khả Khả ngượng đỏ bừng mặt.
Bạc Quan Sơ vẫn thích trêu cô nàng như ngày xưa: “Sao lớn rồi mà vẫn dễ thẹn thùng vậy.”
“Tiểu Sơ, đừng nói nữa.”
Ăn một lúc là mấy cô gái đã no, Cố Huỳnh Nguyệt hỏi hai người có muốn ra ngoài đi dạo không.
Bạc Quan Sơ đẩy xe lăn của Khả Khả, dịu dàng nhẹ nhàng nói với cô nàng: “Mấy anh ấy còn ngồi một lúc nữa, chúng ta ra ngoài dạo quanh nhé.”
“Được.”
Khi ba người đàn ông tụ lại thì chuyện được họ nói nhiều nhất chính là vợ.
Phó Khâm đợi cả buổi tối, cuối cùng cũng có cơ hội hỏi: “Ngày mai là Thất Tịch rồi, các cậu có kế hoạch gì không?”
Chu Hằng: “Mình đặt nhà hàng, ăn tối dưới ánh nến.”
Hai người bên cạnh đồng thanh nói: “Cũ rích.”
Chu Hằng hỏi lại: “Thế các cậu có kế hoạch gì?”
“Tôi mua một cái túi rồi, sau đó tìm nhà hàng ăn tối.”
Phó Khâm cũng chẳng khá hơn là bao.
Chu Hằng không phục: “Thế cậu có tư cách gì nói mình.”
“Mình hơn cậu cái túi.”
“Mình cũng chuẩn bị quà, hơn nữa nhà hàng cũng đặt rồi. Giờ mà cậu muốn đặt thì chưa chắc đã đặt được đâu.”
Phó Khâm đã thử tìm mấy chỗ, đúng là chỗ nào cũng đã hết nên mới muốn nghe ý tưởng của họ, có khi thu hoạch được gì đó.
Hai người tập trung ánh mắt vào A Viễn.
Lần nào cũng là anh nhiều chiêu, dỗ vợ vui vẻ suốt. Đâm ra hại hai người họ không ít lần bị vợ “đào mộ” mỉa mai trong nhóm bạn thân.
Lương Viễn Triêu bắt chéo chân, thoải mái nói: “Tới đảo Vũ Sơn ngắm sao và một món quà bí mật.”
“Bí mật cỡ nào?” Hai người rất tò mò.
“Nói cho hai cậu làm gì, dù sao cũng là món quà vợ tôi chắc chắn sẽ thích.”
“Xì.”
Khi các cô đi dạo về, Lương Viễn Triêu chuẩn bị rời đi.
“Không ngồi thêm chút à?” Chu Hằng vừa pha cho anh ly trà.
“Không, mình còn việc, hôm khác lại tụ họp.”
Phó Khâm không nhịn được mà hỏi: “Việc gì?”
“Ôn lại thanh xuân.”
Thanh xuân thuộc về riêng họ.
Đèn ở phòng bảo vệ chỗ cổng trường vẫn sáng, từ xa nhìn lại hình như vẫn là bác bảo vệ ngày xưa.
Bạc Quan Sơ hưng phấn hào hứng chạy tới: “Bác ơi, trước kia chúng cháu là học sinh ở đây, bây giờ muốn quay lại thăm, bác cho chúng cháu vào được không ạ?”
Nhiều thế hệ học sinh như vậy, bác bảo vệ chắc chắn không nhớ người bình thường như cô. Vì thế cô đẩy Lương Viễn Triêu đến, nói không chừng bác bảo vệ sẽ có ấn tượng với chủ tịch hội học sinh.
Bác bảo vệ đang ăn tối, nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên nhìn: “Không được.”
“Bây giờ không có học sinh mà? Chúng cháu nghe nói hai tháng nữa trường sẽ bị phá, chúng cháu chỉ muốn vào chụp vài tấm hình kỷ niệm thôi, mong bác giúp đỡ ạ.”
“Không được, làm sao tôi biết anh chị có phải học sinh ở đây không. Trước khi phá dỡ, tất cả đồ đạc trong trường đều phải được kiểm kê, nếu mất thứ gì, tôi biết tìm các anh chị ở đâu.”
“Chúng cháu thật sự…”
Lương Viễn Triêu kéo cô lại: “Thôi bỏ đi.”
Vẻ mặt Bạc Quan Sơ khó hiểu: “Trong trường có gì đáng để em lấy cắp chứ.”
Thật ra người đàn ông chẳng hề tức giận vì không được vào, anh chỉ tay về phía bức tường phía đông.
Trời tháng tám ở Nam Thành nóng bức khó chịu, hai người nhìn nhau cười.
Cô hiểu rồi, trèo tường.
Vẫn là chỗ cũ, Bạc Quan Sơ giẫm lên đầu gối Lương Viễn Triêu rồi nhanh chóng trèo lên.
“Lớn vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh leo tường đúng không?”
Lương Viễn Triêu gật đầu, không hiểu sao lại thấy hơi căng thẳng.
Anh nhảy xuống đỡ cô.
Chỗ họ giẫm xuống không có một ngọn cỏ, xem ra những năm qua cũng chẳng ít học sinh khoá sau trèo tường ở đây.
Hai người lén lút vào trong, không dám ngẩng đầu bước đi, cúi người hệt như kẻ trộm, vừa tránh bảo vệ vừa quan sát camera.
“Ông xã, anh còn nhớ chỗ nào có gắn camera không?”
“Ba trăm sáu mươi độ không có điểm mù.”
Bạc Quan Sơ lập tức đứng thẳng lưng: “Sao anh không nói sớm, thế thì trốn làm gì.”
“Lừa em thôi, mấy con đường chúng ta đang đi này trước kia không gắn.”
Cô thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng trước kia không có, không có nghĩa bây giờ cũng không.
Lương Viễn Triêu vừa phát hiện một chấm đỏ trên cây đối diện thì bảo vệ đã đuổi đến.
“Ai đấy, đứng lại…”
“Chạy mau.” Lương Viễn Triều kéo Bạc Quan Sơ chạy vào trong trường.
Hai người bị đuổi khắp nơi, may mà thể lực của bác bảo vệ không bằng họ.
Họ mượn cơ hội này đi dạo xung quanh trường mấy vòng, hơn nữa còn thừa dịp bảo vệ chưa đuổi tới mà chụp thêm mấy tấm ảnh.
“Haizz, anh còn nhớ không.” Bạc Quan Sơ thở hổn hển, đứng trên toà nhà dạy học nhìn xuống: “Trước đây hai lớp cùng học thể dục, chúng ta lén nắm tay nhau.”
“Không quên được.”
Bảo vệ lại đuổi đến, Lương Viễn Triêu bế cô xuống tầng bằng kiểu bế công chúa.
“Đúng là bình thường Tổng giám đốc Lương tập luyện không uổng công mà.”
“Người có vợ thì thể lực làm sao kém được.”
Bạc Quan Sơ đấm anh một cái.
Trường không có học sinh, chỉ có một bảo vệ, họ thuận lợi thoát ra từ cổng chính.
“Mai mốt ông ấy in ảnh ra rồi truy nã chúng ta thì sao?”
“Thế thì tính sau đi.”
Đêm nay chỉ cần kéo dài và tận hưởng niềm vui này là đủ.
Ngày hôm sau là Thất Tịch, hai người đến đảo Vũ Sơn, món quà mà Lương Viễn Triều nhờ Quý Phong gửi cũng đã tới khách sạn Hải Cảnh.
Ban đêm, bờ biển gió lớn, họ ngồi trên đá ngầm ngắm sao.
Khi Bạc Quan Sơ đang kinh ngạc nhìn ngắm dải Ngân Hà, thì cái đồ xui xẻo Thẩm Tu lại cứ gọi điện cho Lương Viễn Triêu như đòi mạng.
Anh nghe máy, giọng điệu chẳng hề vui vẻ: “Tốt nhất là chú mày có việc gì đó quan trọng.”
“Anh, chẳng phải anh đưa chị dâu đi Semporna à? Hai người đâu rồi?”
“Hôm nay là Thất Tịch, chú mày còn quản lý anh ở đâu à.”
“Em nói với Tô Mộc là hôm nay nhân viên cấp cao trong công ty chúng ta đi team building ở Semporna.”
“Chú mày bị điên hay anh bị điên thế.”
“Em chỉ muốn ngăn cô ấy đi Tam Á với đối tượng xem mắt thôi.”
“Vậy nên chú mày lén tra lịch trình đi của anh để lấy cớ che đậy? Cút.”
Bạc Quan Sơ nghe xong thì rất muốn cười, xung quanh cô có lẽ khó tìm được người nào ngây thơ hơn Thẩm Tu.
“A Viễn, Thất Tịch vui vẻ.” Cô nói một câu, Lương Viễn Triêu lập tức hết giận.
“Thất Tịch vui vẻ, bà xã.”
Anh lấy ra món quà đã giấu rất lâu ra, đó là một mô hình thu nhỏ của trường Nam Thành số 13.
Lương Viễn Triêu cố ý bảo người ta làm thêm một cây lựu ngoài tường trường, và cả chú mèo béo ú mà cô từng gặp.
Thời gian có thể khiến nhiều thứ thay đổi, nhưng tình yêu của họ vĩnh viễn sẽ không đổi.