Chương 6: Nụ Hoa Quái Và Lão Già (2)
Người ta bảo thiếu niên mười lăm, mười sáu là bước vào độ tuổi nổi loạn, thích thể hiện bản thân, mong muốn được mọi người công nhận, thanh niên Hỏa Nhiệt tông này cũng thế.
Ý định ban đầu của hắn khi giao chiến với nụ hoa quái là để thể hiện khả năng mà hắn cho là hơn người của mình. Vốn tưởng rằng bản thân có thể nhẹ nhõm hạ nụ hoa quái để tạo ấn tượng với thiếu nữ đi cùng.
Mộng tưởng lúc nào cũng đẹp nhưng thực tế khắc nghiệt đã trực tiếp cho hắn một cú tát đau điếng. Nụ hoa quái không hề dễ xơi, dù cho có thêm bao nhiêu người quây công, nụ hoa quái vẫn rất vũng vàng mà chà đạp tất cả đám người trẻ tuổi khờ khạo.
Và những chú bé đần này đã phải tạm ngưng việc lao lên như những con thiêu thân bởi sự xuất hiện của lão nhân thần bí.
Một ánh nhìn của lão cũng đủ làm cho thanh niên Hỏa Nhiệt tông kia rén, xuýt nữa thì bĩnh ra quần.
Người trẻ tuổi thì hay nông nỗi, thanh niên Hỏa Nhiệt tông kia thẹn quá hóa giận, mà giận quá hóa ngu. Hắn gào mồm lên:
-Con *** nhìn gì mà nhìn, lão già khốn kiếp!
Đột nhiên, hắn cảm thân bản thân mình mất cân bằng. Hắn ngã sấp mặt ra đất. Cảm giác đau nhức từ dưới hai chân truyền lên đại não. Hắn nhìn lại, ánh mắt trở nên kinh hãi.
Đôi chân của hắn đã bị cắt lìa. Nó vẫn giữ nguyên tư thế đứng, còn hắn thì đã ngã nhào. Miệng v·ết t·hương hiện lên một đường cắt hoàn hảo, dòng máu đỏ cứ tuông ra.
-Chân của ta!!... Đau quá!!! … Chân ta …
Không gian trở nên tĩnh lặng một cách lạ thường, ngoài tiếng gào thét thảm thiết của hắn đập vào tai những người có mặt tại đây thì gần như không còn bất kì một âm thanh nào vang lên.
Chấn Dương trên mái nhà cũng có chút ngoài ý muốn. Bởi lão già này vừa nãy còn rất hiền hòa, không ngờ khi ra tay lại quyết liệt như vậy. Ôm tâm lí ba phần hứng thú bảy phần tò mò hắn im lặng theo dõi.
Nụ hoa quái cũng bất ngờ vì điều này. Nó không hiểu chuyện gì đặng diễn ra. Tại sao nhân loại kia lại không đánh nó mà lại ra tay với một nhân loại khác? Nó không hiểu, mà nó cũng chả muốn hiểu.
Nó dậm mạnh chân, nhân lúc mọi người tập trung vào thanh niên cụt chân, nó lao ào tới lão giả. Một cú vồ đầy uy lực.
Chỉ thấy lão giả không nhanh không chậm, tựa hồ như đã đoán trước. Lão nhẹ nhàng vung kiếm đỡ lấy năm ngón tay nhọn của nụ hoa quái.
Nụ hoa quái đột ngột vung cái chân chim bằng xương trắng hếu, một đạp thẳng vào bụng của lão giả.
Dù bất ngờ, lão vẫn kịp chuyển kiếm để phòng thủ. Thanh kiếm rách của lão chịu một đòn nặng nề mà lại không mảy may ảnh hưởng, chỉ có lão phải lùi mấy bước để ổn định cơ thể.
-Không ngờ sinh vật quái dị như người trừ da thô thịt cứng ra còn có thực lực của Nguyệt cấp 6. Mà điều làm lão già này ngoài ý muốn nhất, là ngươi còn biết học khôn.
Ánh mắt lão ngưng trọng. Nếu nụ hoa quái chỉ là một con quái vật bình thường như mấy con quái chạy long nhong trong Rừng Đen thì lão không phải dùng quá nhiều sức lực. Tuy nhiên, nụ hoa quái lại là một quái vật biết học khôn, đó là điều làm lão phải vô cùng thận trọng.
Quái vật thông thường sẽ hành động theo bản năng và học ngầm là nhiều.
Một con quái vật học khôn đại biểu cho điều gì?
Đó là một con quái vật có hệ thần kinh phát triển như con người, hay chính xác là một con quái vật có trí tuệ. Nếu để nó tồn tại, thời gian càng lâu nó càng nguy hiểm. Nếu bỏ mặc cho một con quái vật có trí tuệ phát triển thì nó có thể trở thành quái vật đến cả những tồn tại như Nhật cấp cũng không thể tiêu diệt được.
Phải biết ở Thiên Tinh cầu này hệ thống tu luyện chia làm 3 đẳng cấp lớn là Nhật cấp, Nguyệt cấp và cuối cùng là Tinh cấp.
Để mưu cầu sự bất tử cũng như sức mạnh để chống lại quái vật cũng như các loại quỷ dữ con người ở Thiên Tinh cầu đã tạo ra hệ thống tu tiên của họ bằng cấp hấp thu năng lượng của đất trời, thứ mà họ gọi là linh khí. Sau khi linh khí nhập thể và được luyện hóa thành lực lượng của bản thân, con người ở đây sẽ căn cứ theo cấp bậc hiện tại của bản thân mà phân chia thành Tinh khi, Nguyệt khí, Nhật khí.
Trong mỗi cấp bậc là có chia làm mười cấp nhỏ từ 1 tới 10.
Tinh cấp chính là bước khởi đầu của tất cả loài người ở hành tinh này. Khi con người tiến vào được tinh cấp thì chính thức thoát khỏi con người bình thường để đặt bước chân đầu tiên vào thế giới của người tu tiên.
Dù nói là bước vào tu tiến giới nhưng thật ra cũng chỉ là tồn tại ở tầng chót mà thôi. Ở Tinh cấp thì có ba ải lớn phải vượt qua đó là Tinh cấp 3, Tinh cấp 7 và Tinh cấp 10. Nếu không thể đột phá ba ải này thì xem như ngươi với trường sinh vô duyên.
Nhất là Tinh cấp 10, đây là một cấp độ được những người tu tiên ở Thiên Tinh cầu chú trọng. Nó được ví như Thiên môn của người tu tiên. Vượt qua nó thì cá chép hóa rồng. Còn thất bại thì sao? Chính là không bao giờ có thể tiến thêm dù chỉ một chút bởi vì xung kích từ Tinh cấp 10 lên Nguyệt cấp một đời người chỉ một lần mà thôi. Có rất nhiều kẻ cả đời không bước qua được Tinh cấp 10.
Những kẻ vượt qua Thiên môn bước vào hàng ngũ Nguyệt cấp thì có thể xem là chiến lực tầm trung và cao của cả tinh cầu này. Khác với Tinh cấp Nguyệt cấp có 4 ải lớn là Nguyệt Cấp 4, Nguyệt cấp 6, Nguyệt cấp 8, Nguyệt cấp 10.
Ở Nguyệt cấp mỗi ải này đều được xem là lạch trời. Đơn giản một tên ở Nguyệt cấp 5 đã có thể tay không nhẹ nhàng g·iết 2 tên Nguyệt cấp 4. Có thể hiểu là cứ vượt một ải thì thực lực sẽ tăng gấp đôi.
Từ mốc Nguyệt cấp 5 trở về sau có tỉ lệ thấp khi tu luyện sẽ luyện ra tiểu thuật. Tùy vào ngộ tính, thực lực, vận may, cùng phương diện thông thạo của từng cá nhân mà tiểu thuật sẽ có sự khác nhau. Đối với người tu luyện ở Thiên Tinh giới, cấp độ ngang nhau, hơn nhau một cái tiểu thuật cũng chính là thực lực cách biệt khó bù đắp được.
Để tới được Nhật cấp thì phải bước qua ải Nguyệt cấp 10. Để qua được ải này là chuyện thiên đại khó khăn. Tới được Nguyệt cấp 10 có thể xem là ít. Vượt qua Nguyệt cấp 10 thì mười tên chỉ một hai tên bước vào Nhật cấp, còn lại đều thân tử đạo tiêu.
Muốn vào Nhật cấp phải trải qua khảo nghiệm của trời đất, mà người ở Thiên Tinh cầu vừa muốn vừa sợ. Tùy từng người mà có khảo nghiệm khác nhau. Có người khảo nghiệm là ngộ tính, có người khảo nghiệm là tâm tính, có người khảo nghiệm là thực lực. Không ai biết trước bản thân mình sẽ đón nhận khảo nghiệm nào cho tới khi bước vào Nguyệt cấp 10. Có kẻ may mắn khảo nghiệm trúng cái bản thân giỏi, có kẻ xui xẻo tới khi khảo nghiệm vẫn không thành công. Nghe thì không công bằng, nhưng đổi lại bọn họ được quyền lựa chọn thời điểm để khảo nghiệm.
Bước vào Nhật cấp chính là chiến lực cao nhất của Thiên Tinh cầu, những kẻ mang thực lực cấp bậc này khi tu luyện đã có thể ngộ ra các đại thuật từ tiểu thuật khi còn là Nguyệt cấp.
Cấp độ này đã bắt đầu tiếp xúc với đại đạo và giới luật của trời đất. Hiểu được bao nhiêu thì mạnh bấy nhiêu, là tiếp cận trường sinh bấy nhiêu.
Dù cũng giống Tinh cấp và Nguyệt cấp ở các tiểu cảnh giới nhưng ở Nhật cấp vẫn có sự khác biệt. Cảnh giới này không còn từng chặn như trước mà mỗi tiểu cảnh là một ải. Và ở Nhật cấp có kẻ chọn theo Đại đạo có kẻ chọn theo giới luật, tùy vào hiểu biết của họ mà mạnh yếu khác nhau, nhưng đều là những kẻ phất tay làm mưa, lật tay dời núi.
Trở lại với trận chiến giữa lão giả và nụ hoa quái.
Lúc này trời đã tối, trăng đã lên cao.
Gốc đông Kim Thước thành đã tở nên hoang tàn, ánh lửa lập lòe khắp nơi, đủ để thấy cuộc chiến đã trở nên gay gắt như thế nào.
Con quái vật sau nhiều lần giao chiến với tu tiên giả loài người đã trở nên khôn hơn. Nó đã học được cách phối hợp các chi để tạo nên thế công dã man dù còn khá rời rạc.
Nó cũng không lao ào vào lão giả mà đứng từ xa công kích bằng cách kéo dài cánh tay xúc tu của nó.
Gặp thế công của nụ hoa quái, lão giả không hề nao núng, tránh trái né phải, nhẹ nhõm thoát tới gần nụ hoa quái, ép nó cận chiến.
Âm thanh kim loại vang lên liên hồi.
Đám trẻ xung quanh cũng không xông lên nữa, nói đúng hơn là không dám xông lên. Sau khi chứng kiến năng lực của lão giả, giờ lại thấy nụ hoa quái đánh với lão mà không hề yếu thế, đủ để đám non nớt này nhận ra quyết định lúc trước ngu dốt thế nào.
Ầm một tiếng lớn.
Nụ hoa quái bị lão giả Nguyệt khí tụ chưởng đánh văng vào một tòa lầu.
Tòa lầu các đổ xụp xuống.
Từ đ·ống đ·ổ n·át, nụ hoa quái gào ầm lên, sóng âm từ nụ hoa của nó phóng thẳng tới lão giả.
Lão tụ Nguyệt khí vào kiếm nát, thu người về thế rút kiếm.
-Tứ Nguyệt kiếm kĩ, kiếm thứ nhất: Nguyệt Phá!
Kiếm khí bén nhọn tựa trăng khuyết. Một đường lao tới, trực tiếp đánh tan sóng âm, khí thế không giảm chém vào cơ thẻ nụ hoa quái.
Nụ hoa quái chỉ kịp gào lên một tiếng thảm thiết. Một kiếm Nguyệt Phá vừa rồi đã chém nát một phần bụng của nó, cũng như lấy đi của nó cánh tay trái của nó. Xúc tu bị cắt đứt khiến nụ hoa quái giảm đi uy h·iếp rất nhiều.
Máu chảy càng nhiều, nụ hoa quái càng thêm điên cuồng. Nó lại rầm rập lao tới định chộp lấy một người gần đó với ý định ăn thịt lấy năng lượng hồi phục v·ết t·hương, với múc độ thương tích hiện tại có lẽ nó phải ăn hai hay ba người mới hồi phục đầy đủ.
Tuy nhiên, một bài không dùng thể dùng hai lần, lão giả không cho nó cơ hội để ăn người hồi phục.
-Tứ Nguyệt kiếm kĩ, kiếm thứ hai: Song Nguyệt Trảm!
Lão giả dậm mạnh chân một tiếng, phóng lên cao, đồng thời xoay người một vòng tròn. Nguyệt khí được kiếm nát vẽ ra hai vòng tròn kiếm khí song hành cùng nhau, lấy một quỹ đạo uốn lượn chém vào nụ hoa quái.
Nụ hoa quái không kịp phòng thủ, cứ thế bị Song Nguyệt Trảm chém văng.
Uy lực của Song Nguyệt Trảm còn kinh khủng hơn Nguyệt Phá rất nhiều. Không chỉ đánh văng nụ hoa quái mà còn chia nó làm ba phần bằng những nhát cắt cực ngọt.
Nụ hoa quái lại b·ị đ·ánh văng vào đ·ống đ·ổ n·át lần nữa. Ba đoạn thân thể của nụ hoa quá lăn lóc, dịch thể màu vàng chảy đầy ra đất bốc lên một mùi thơm nhàn nhạt vị.
-Nó … c·hết chưa ?
Một người trẻ tuổi mơ hồ hỏi.
Không ai đáp lời, tất cả những người có mặt đều ngưng thần đề phòng.
Lão giả mở ra tinh thần lực tràn vào đ·ống đ·ổ n·át để xem xét tình hình nụ hoa quái.
Đột nhiên lão trở nên hốt hoảng.
-C·hết tiệt nó còn sống, cần thận !
Lão vừa quát lên một tiếng. Từ trong đ·ống đ·ổ n·át, một vệt sáng mảnh như kim phóng thẳng tới lão.
-Hự.
Hai tay lão giữ lấy kiếm gãy, đỡ lấy đòn công của nụ hoa quái. Nhìn lại mới thấy, vệt sáng mảnh kia chính là chiếc lưỡi trong nụ hoa trên đầu của con quái vật.
Công kích này chưa xong công kích khác đã tới.
Từ đ·ống đ·ổ n·át, nụ hoa quái lộ ra với một cơ thể màu xanh lá nhợt nhạt. Nụ hoa trên đầu của nó trở nên to hơn trước. Phần gương mặt của nó cũng có sự biến đổi lớn. Cái miệng đã biến mất, đôi mắt của nó trở nên to hơn, đỏ lừ. Cơ thể của nó thì nhỏ lại, tứ chi cũng đã mang hình dáng của con người. Trên hai tay nổi lên những gai nhọn đen xạm. Đôi chân chim cũng cân bằng hơn trước giúp nó duy chuyển vững vàng. Phần da cũng không còn sần sùi mà trể nên bóng loáng như thoa sáp. Sau lưng nó lộ ra một đôi cánh chim to bất thường. Giữa ngực nó lộ ra một viên hạch vàng to, chói mắt với những đừng nứt nhuộm màu vàng lấp lánh.
Nụ hoa quái đã tiến hóa.
Vung tay lên nó phóng một loạt mũi gai nhọt lấy tốc độ chớp nhoáng đánh tới lão giả.
Lão gạt đi chiếc lưỡi nhọn của nụ hoa quái sang một bên, định là tránh đi những mũi gai kia. Nhưng chúng tới quá nhanh, mặc cho lão lộn người tránh đi vẫn bị mấy chiếc gai găm phập vào tay trái.
Lão khự lại, bưng lấy cánh tay b·ị t·hương. Lão nhận ra tay mình đang xuất hiện dấu hiệu nhiễm độc. Lão mạnh tay rút bỏ gai độc, đồng thời dùng Nguyệt khí áp chế độc xâm nhập vào trong.
Lão hoàn toàn có thể ép độc ra, nhưng bây giờ không phải lúc thích hợp.
Cảm thấy nụ hoa quái chuyển động, lão di động ánh mắt lên. Còn chưa thấy nụ hóa quái ở đâu, lão cảm thấy đầu óc quay cuồn.
Nụ hoa quái đã phóng tới và đấm văng lão lên trời trước khi lão kịp nhận ra điều đó.
-C·hết!
Âm thanh ồm ồm phát ra từ nụ hoa quái.
Một chữ c·hết như đánh vào tinh thần của những người ở đây. Tới cả Chấn Dương cũng cảm thấy ngoài ý muốn. Con quái vật này phát triển quá nhanh. Chưa đầy một đêm, nó đã có khả năng chiến đấu không thua gì một Nguyệt cấp 3 cường giả, mà còn phát triển hình dạng lẫn trí tuệ. Sâu trong thâm tâm, Chấn Dương muốn tiêu diệt con quái vật này ngay lập tức, trên tay hắn xuất hiện một khẩu P90 bản tăng cường giống với những robot công nghệ khác đã dùng khi đi khám phá địa đạo. Nhưng hiện tại nếu ra mặt sợ rằng chưa kịp g·iết nó thì nó đã chạy mất. Chấn Dương quyết định chờ thời cơ thích hợp.
Nó giang rộng đôi cánh ra, rồi bay v·út lên đuổi theo lão.
Lão kia nào có bỏ cuộc dễ dàng mặc cho nụ hoa quái làm càng. Một đấm, lại một đá. Công kích nối liền công kích. Càng đánh hai bên càng lên cao.
Trong khi hai bên đấm đá túi bụi, Chân Dương bên dưới cũng dùng hệ thống tra quét liên tực. Hắn nhận ra, mỗi khi nụ hoa quái tiến hành công kích thì năng lượng trong cơ thể nó được điều động từ viên hạch trước ngực của nó. Đoán chắc đây là yếu điểm của nụ hoa quái, Chấn Dương khóa chặt viên hạch này chờ đợi thời cơ bóp cò.
Nó bay vượt qua lão. Đón lão trên không trung, nó mở to nụ hoa ra.
Sóng âm khổng lồ rơi xuống lão giả.
Nhìn thấy cảnh này, đám người trẻ tuổi nghẹn họng. Bọn họ không hề nghĩ nụ hoa quái kinh khủng như thế này. Nếu đổi lão giả kia thành bất kì tên nào trong số những người trẻ tuôi ở đây, sơ rằng không cần nhận sóng âm chỉ cần vài đấm vừa rồi của nụ hoa quái cũng đủ cho bọn họ xanh cỏ.
Chấn Dương thu hết cảnh này vào mắt. Lặng lẽ quan sát xung quanh xem có ai đang đế ý không. Thật ra hắn cẩn thận cũng thừa vì toàn bộ những kẻ ở đây đều bị hai thân ảnh trên không trung kia hút lấy.
Hắn nhè nhẹ nâng khẩu P90 bản tăng cường, khóa vị trí của nụ hoa quái.
Khi đang định nổ súng, hắn nhận ra, lão giả hình như đang muốn làm gì đó.
Chỉ thấy sóng âm sắp tới, lão rút từ trong ngực áo ra một mảnh kim loại. Nắm chặt mảnh kim loại trong tay, miệng hét lên.
-Thiết triệu!
Từ mảnh kim loại, ánh sáng chói mắt phát ra, bao lấy lão giả.
Sóng âm đánh tới.
Ầm một tiếng, khói bụi mịt mù.
Mọi người nín thở sợ hãi mà nhìn đám khói trên trời tan đi.
Trái với suy nghĩ của mọi người. Không có thân ảnh nào rơi xuống.
Khói bụi tan đi, dưới ánh trăng, một thân ảnh mang ánh kim xuất hiện trong tầm mắt mọi người. Chiếc áo choàng bụi sao cùng với nón giáp có hình trăng khuyết phát ra ánh sáng nhè nhẹ.
-Đó … đó là … Nguyệt Ảnh giáp! Con *** là Nguyệt Ảnh giáp. Là thành chủ đại nhân!
Có kẻ nhận ra bộ giáp đang đạp không mà đứng, cũng nhận ra thân phận của người đang mang nó trên người.
Thành chủ Kim Thước thành, chủ nhân của Nguyệt Ảnh giáp : Nguyệt Thanh đại nhân.