Chương 7: Nụ Hoa Quái Và Lão Già (3)
Chương 7:
Đêm thanh gió mát, ánh trăng soi rọi nhân gian.
Dưới ánh trăng hai bóng người lơ lững trên không trung. Bên dưới chân hai người là một góc thành trì đổ nát, lửa đỏ hừng hực.
Nguyệt Ảnh giáp dưới ánh trăng hiện lên mờ ảo lấp lánh.
Đối mặt với Nguyệt Ảnh giáp là nụ hoa quái.
Cả hai thận trọng nhìn nhau.
-Khốn thật, nghiệt súc này lại mạnh hơn, còn khôn hơn, c·hết tiệt.
Bên dưới Nguyệt Ảnh giáp Nguyệt Thanh thành chủ nghiến răng. Lão thật sự không nghĩ tới việc nụ hoa quái có thể phát triển nhanh như vậy.
Nụ hoa quái là một con quái vật, nó không có nhiều kiên nhẫn như con người. Thấy Nguyệt Thanh lão đứng yên trên không, nụ hoa quái liền phóng gai nhọn công kích.
Nguyệt Thanh lão thấy nụ hoa quái t·ấn c·ông cũng không vội. Lão tụ Nguyệt khí vào lòng bàn tay đưa lên trước. Một màn chắn được lão tạo ra trước mặt chặn đứng tất cả gai nhọn nụ hoa quái phóng tới.
Thấy không làm gì được Nguyệt Thanh lão, nụ hoa quái đổi sang chơi cận chiến.
Từ mu bàn tay, nụ hoa quái mọc ra hai chiếc gai nhọn không rõ là xương hay vuốt, chỉ biết nó có một màu đen tuyền còn dính cả máu vàng của nó.
Vỗ mạnh đôi cánh, nụ hoa quái lao v·út tới Nguyệt Thanh lão.
Nguyệt Thanh lão lúc này cũng động, lão xoay người, một cú chém từ dưới lên. Chẳng biết từ bao giờ, thanh kiếm gãy của lão đã được tích tụ lấy một lượng Nguyệt khí to lớn. Nguyệt khí hóa thành kiếm khí bổ vào người của nụ hoa quái.
Bị kiếm khí đánh lui, nụ hoa quái biết rằng không thể cứ đâm thẳng vào như trước, nó liền dùng tốc độ phi hành của mình mà bay vòng quanh Nguyệt Thanh lão.
Nguyệt Thanh lão vốn là người có kinh nghiệm chiến đấu dày dặn, nhìn thấy hành động của nụ hoa quái, lão liền biết nó muốn gì. Không đợi cho nó có cơ hội ra tay, lão trực tiếp phóng tới đón đầu nụ hoa quái.
-Tứ Nguyệt kiếm kĩ, kiếm thứ nhất: Nguyệt Phá!
Bản thân chiêu Nguyệt Phá đã có uy lực rất lớn, lấy trạng thái bình thường của lão cũng đã thành công cắt xuống một tay của nụ hoa quái.
Lần này lão vẫn dùng chiêu đó, bằng vào tốc độ của nụ hoa quái sau khi tiến hóa, nó hoàn toàn có thể tránh được. Nhưng không phải chỉ có nó mới tiến vào trạng thái mới.
Trên người Nguyệt Thanh lão lúc này là Nguyệt Ảnh giáp, nó không phải chỉ là một bộ giáp bình thường, mà là một cơ giáp chiến đấu hàng thật giá thật.
Ở Thiên Tinh cầu này, để chống lại yêu thú cùng quái vật thì ngoài hệ thống tu tiên ra còn lưu truyền lại một thứ được gọi là Cơ giáp chiến đấu.
Những Cơ giáp này mang lại cho người sử dụng cực kì nhiều sự hỗ trợ. Khi một người tu tiên mặc lên người một bộ cơ giáp thì sức chiến đấu sẽ bạo tăng rất lớn. Sự tăng phúc về lực lượng, sức mạnh, tốc độ, sự chính xác, khả năng phòng thủ và t·ấn c·ông được tăng lên cực kì nhiều, thậm chí có thể vượt cấp khiêu chiến.
Cơ giáp cũng chia thành nhiều loại. Có loại thiên về t·ấn c·ông, có loại thì mạnh về phòng thủ, có loại thì làm chủ tốc độ. Dù tốt là thế nhưng Cơ giáp chiến đấu lại không được phổ biến, hay nói đúng hơn là không thể phổ biến được. Lý do khiến cho các Cơ giáp này dần trở nên khan hiếm chính là sự tinh vi trong quá trình chế tạo. Những bộ Cơ giáp sau quá trình chiến đấu lâu dài cần được bảo dưỡng, nhưng sự tinh vi trong quá trình chế tạo đã khiến cho hậu thế không biết phải sữa chữa thế nào. Lâu dần những cơ giáp mới ra đời hầu như ngày càng kém, những cơ giáp tốt thì ngày càng biến mất.
Cơ giáp được chia làm 3 loại: Cơ giáp cấp thấp, cơ giáp cấp cao, và siêu cơ giáp.
Mặc du không được phổ biến, các loại cơ giáp vẫn được chế tạo bởi những kẻ say mê chúng. Đa phần những cơ giáp ra đời do thế hệ hậu bối nghiên cứu đều là cấp thấp, căn bản rất hiếm khi xuất hiện cơ giáp cao cấp chứ đừng nói tới việc có cơ giáp siêu cấp.
Cho tới thời điểm hiện tại Thiên Tinh cầu hầu như các cơ giáp siêu cấp đều là bảo bối trấn phái của những thế lực lớn hoặc những tông môn gia tộc lâu đời.
Cũng nhờ có Nguyệt Ảnh giáp mà Nguyệt Thanh lão mới có thể thoát của tử rất nhiều lần trước đây, cũng nhờ nó mà lão mới có được vị trí như bây giờ.
Nó cũng đã cứu lão thoát được sóng âm của nụ hoa quái, bảo toàn mạng sống.
Trận chiến trên không trung vẫn tiếp tục.
Dưới mặt đất, những người không tham chiến thì ngẩng đầu mà quan chiến. Một trận chiến ở múc độ này không phải hiếm thấy, chỉ là ít khi những kẻ này được tận mắt xem. Chỉ thấy trên bầu trời đầy sao, hai thân ảnh chớp nhoáng v·a c·hạm vào nhau rồi tách ra, tạo thành những vệt ánh sáng dưới trời đêm, tiết tấu trận chiến ngày một nhanh, hai bên càng đánh càng hăng. Số lần hai bên v·a c·hạm ngày càng nhiều, không gian cũng phát ra những t·iếng n·ổ đi sau những chớp sáng chói mắt.
Đột ngột, hai bên lao sầm vào nhau, tay đối tay, chân đối chân, mặt đối mặt. Quyền cước như mưa xối xả vào đối thủ.
Nụ hoa quái tung cước vào bụng Nguyệt Thanh lão.
Nguyệt Thanh lão cũng chém một kiếm sâu vào vai nụ hoa quái.
Hai bên tách nhau ra.
Nụ hoa quái lúc này không còn làn da bóng loáng như thoa sáp nữa, trên cơ thể nó chi chít những v·ết t·hương to nhỏ, phần vai có một vết chém sâu, máu vàng không ngừng chảy ra. Có vẻ như những v·ết t·hương mà Nguyệt Thanh thành chủ gây ra đã vượt qua khả năng hồi phục của nụ hoa quái.
Nhưng để gây ra những v·ết t·hương đó Nguyệt Thanh lão cũng phải trả giá khá nhiều. Nguyệt Ảnh giáp chằn chịt những vết xướt to nhỏ, một vài vị trí còn có dấu hiệu nứt vỡ. Dù cơ giáp chịu nhiều tổn thương nhưng lão vẫn may mắn là không bị ảnh hưởng quá nhiều tới cơ thể.
Lão có thể cảm nhận được, đánh càng lâu, nụ hoa quái càng mạnh, cách di chuyển của nó ngày càng giống con người, mà chính xác hơn là nó đang học theo cách di chuyển của lão.
Nó càng mạnh, thì nỗi lo sợ trong lòng lão càng lớn.
Phải làm sao?
Phải dùng cách nào để tiêu diệt nụ hoa quái càng nhanh càng tốt?
Điểm yếu của nó ở đâu?
Một tiếng gào kéo Nguyệt Thanh lão ra khỏi dòng suy nghĩ.
Chưa kịp định thần, nụ hoa quái đã xuất hiện trước mặt lão. Một cú đã xéo từ trái sang, vào mặt khiến lão choáng váng, văng thẳng xuống mặt đất.
Mặt đất bị phá ra một hố lớn, cơn chấn động xốc cả ruột gan lão lên. Ngượng ép nuốt xuống ngụm máu trào lên trong miệng. Lão tung người bật nhảy về phía sau, tránh cú đạp xuống từ không trung của nụ hoa quái.
Trong cơ thể lão Nguyệt khí không còn nhiều, vừa đủ để tung ra một kiếm kĩ nữa mà thôi.
Kiếm kĩ thứ ba trong Tứ Nguyệt kiếm kĩ mà gia tộc lão truyền lại, đây cũng là kiếm kĩ thành danh của lão.
Từ hố đất với các bụi mù mịt, Nụ hoa quái đi ra.
Hai bên đối mắt gay gắt.
Chợt nụ hoa quái chỉ tay về phía Nguyệt Thanh thành chủ, âm thanh ồm ồm phát ra.
-Ngươi… đồ ăn… mạnh…
Âm thanh ngắt đoạn nhưng lại mang tính uy h·iếp rất lớn.
-Vậỵ à? Nhưng mà muốn ăn lão già này, phải hỏi xem kiếm của lão có đồng ý không đã.
Nguyệt Thanh lão không muốn tiếp tục dây dưa, liền ngưng tụ toàn bộ Nguyệt khí còn lại trong cơ thể cho kiếm kĩ cuối cùng.
Nụ hoa quái cũng cảm nhận được uy h·iếp từ Nguyệt Thanh thành chủ. Nó cũng thu người lại mà phòng thủ.
Chỉ thấy hai bên như chia ra ranh giới.
Bên Nguyệt Thanh thành chủ Nguyệt khí cuồn cuộn đổ dồn vào thanh kiếm gãy. Kiếm khí chỉ thiên.
Bên nụ hoa quái thì khí tức tà ác lan tràn ra bao lấy nụ hoa quái. Lớp da của nó chuyển màu đen bóng như kim thiết.
Cảm nhận được tích lực đã đủ, Nguyệt Thanh lão hét lên:
-Tứ Nguyệt kiếm kĩ, kiếm thứ ba: Nguyệt ảnh kiếm !!!
Nguyệt Thanh thành chủ ngưng tụ Nguyệt khí vào kiếm nát. Bầu trời đêm trở nên đặc quánh lại, không khí trầm trọng từ nơi lão đứng lan ra khắp nơi. Tinh tú trên trời trở nên ảm đạm, chỉ còn ánh trăng sáng tỏ.
Dưới ánh trăng sáng, những dòng năng lượng cuồn cuộn lại với nhau hình thanh nên những thanh kiếm ánh sáng. Chúng chỉ thẳng về nụ hoa quái chục chờ rơi xuống.
Nụ hoa quái cũng không hề chủ quan, nó biết con người trước mặt đủ mạnh để cắt xẻ nó.
Nó bắt chéo hai tay che trước người, lấy hai cánh phủ lên một lớp nữa, vẫn chưa đủ an tâm, tà khí cuồn cuộn tụ về phía trước nó hình thành một lá chắn dày.
Nói thì chậm, diễn ra thì nhanh.
Nguyệt Thanh lão thu kiếm trước ngực, liền xoay ngang kiếm gãy. Trên cao, hàng loạt mũi kiếm ánh sáng lao thẳng về phía nụ hoa quái.
Kiếm ánh sáng v·a c·hạm lá chắn bóng tối.
Từng đợt xung kích cùng ánh sáng lóa mắt phá tan đêm đen.
Nguyệt Thanh lão trầm mặc, cố sức duy trì kiếm kĩ hòng phá được phòng thủ của nụ hoa quái. Nhưng đáp lại lão, nụ hoa quái mai rùa bất động, mặc cho lão công kích bất tuyệt vẫn không phá được phòng thủ của nụ hoa quái.
Kiếm kĩ thứ ba của lão vốn là một chiêu công kích phạm vi rộng có tính phá giáp và xuyên thâu rất mạnh, nhưng nó hiện tại không thể xuyên qua lớp tà khí của nụ hoa quái.
Đột nhiên, phòng thủ của nụ hoa quái vỡ tan. Kiếm ánh sáng như nước vỡ đê ào ạt đâm xuyên qua nụ hoa quái.
Lạ một điều, nụ hoa quái không hề phòng thủ hay tránh đi, cứ thế nó bị đục tan nát.
Nụ hoa quái ngã xuống, nó không hồi phục nữa. Khí tức tà ác của nó cũng biến mất. Dòng máu vàng của nó không ngừng chảy ra, không tồn tại được bao lâu thì dòng máu đó chuyển sang màu đen và bốc lên một mùi h·ôi t·hối của xác c·hết.
Cơ thể của nó từ từ teo tóp lại cho tới khi chỉ còn da bọc xương.
Nguyệt Thanh lão đã g·iết được nụ hoa quái, nhưng lúc này, lão đứng như trời trồng. Bên dưới lớp mặt nạ của Nguyệt Ảnh giáp, Nguyệt Thanh thành chủ đang trừng lớn hai mắt, gương mặt toát lên nét sợ hãi và bất ngờ.
Nét mặt này của lão không phải là vì nụ hoa quái bị g·iết c·hết dễ như thế, mà là trong tích tắc phòng thủ của nụ hoa quái vỡ nát, lão đã cảm nhận được một cảm giác quen thuộc. Một cảm giác mà lão chỉ có thể cảm nhận được khi đã bên bờ vực của sinh và tử.
Chỉ trong một khoảng khắc cực nhanh, từ tận linh hồn lão nghe được âm thanh của tử thần lướt qua tai mình.
Rất nhẹ nhàng, không sát khí, không màu mè, nhanh tới mức lão gần như không kịp ý thức được. Bản năng, phản xạ, kinh nghiệm tất cả những điều mà lão từng rất tự hào đều không thể giúp lão nhận ra tử thần đang tới.
Âm thanh lướt qua lão và xuyên qua phòng thủ của nụ hoa quái, đồng thời đục một lỗ xuyên qua hạch tâm giữa ngực của con quái.
Lão chầm chậm nhìn về phía xa. Trên một mái nhà, một bóng người đang ngồi, trên tay người đó đang cầm một món v·ũ k·hí kì lạ.
Quay sang nhìn nụ hoa quái đã bầy nhầy một bãi, lão cũng đã nhìn quen, phất tay thu xác của nó vào không gian trữ vật của mình.
Đằng không mà lên, bay thẳng về phía người thanh niên đang đứng nhìn mình.
Nguyệt Thanh thành chủ hạ xuống một bãi đất trống gần đó, phất tay tạo gió dập tắt mấy ngọn lửa quanh đó đang cố leo rộng ra. Dù là có tắt nhưng cũng chỉ được một tí, ngọn lủa đã nuốt trọn một góc của Kim Thước thành.
Chấn Dương cũng nhảy khỏi mái nhà, đến gần bên cạnh thành chủ. Hắn thừa biết bây giờ lão chắc chắn muốn nói chuyện, mà hắn thì cũng có chuyện muốn nói.
Thấy Chấn Dương hướng mình mà đến, lão thành chủ cất lời:
-Thanh niên! Không ngờ cậu lại kinh khủng tới vậy, thứ đó là … À mà thôi, cậu đã giúp lão nhiều rồi, nếu để con quái vật đó chạy thoát thì không biết sẽ xuất hiện bao nhiêu cuộc tàn sát máu chảy thành sông nữa.
Nhìn lão thành chủ giải trừ trạng thái cơ giáp, Chấn Dương thong dong hỏi.
-Lão biết con quái vật đó là gì không? Tôi ở nơi xa vừa tới, không biết nó là loại gì cả?
Lão thành chủ nghe vậy, cau mày. Đoạn lắc đầu thở dài.
-Đây là lần đầu tiên lão nhìn thấy loại quái vật này. Thiên Tinh cầu này lớn biết bao nhiêu, quái vật rất nhiều, có loài chúng ta không biết cũng là điều bình thường. Bằng vào kinh nghiệm của mình lão có thể khẳng định nó là một con quái vật cực kì kinh khủng. Trước đây cũng từng xuất hiện một vài con kì dị giống như nó và chúng có khả năng học khôn cục kì dọa người. Cũng đã lâu lắm rồi mới thấy lại loại quái vật có khả năng học khôn như thế này.
Nghe tới đây, sự tò mò của Chấn Dương nổi lên. Lấy ra vài cái ống nghiệm thủy tinh, hắn vừa lò dò đi tới chỗ dịch thể chảy ra từ cái xác của nụ hoa quái, vừa hỏi lão thành chủ.
-Trước đây cũng có??? Đã bao lâu rồi ? Quái vật học khôn thì là loại hiếm hay là đại trà thế lão??
Vừa dứt câu hỏi, hắn vừa ngồi xổm xuống, chẳng biết lấy ở đâu ra mấy cái ống tiêm, hắn cẩn thận hút dịch nhầy của con quái vật cho vào trong ống nghiệm.
Dù thấy lạ với hành vi của hắn nhưng lão thành chủ không hỏi, cũng không ngăn cản.
-Lâu, rất lâu rồi …
Lão trầm ngâm suy nghĩ một lát.
-Chắc cũng phải tầm 50 năm rồi khi con cuối cùng bị g·iết. Không ngờ là bọn chúng vẫn tồn tại được tới nay. Loại có thể học khôn thì cũng không hẳn là hiếm. Nhưng học khôn với tốc độ như bọn này thì rất hiếm, thêm bản tính tàn ác thì còn hiếm hơn, sự nguy hiểm của chúng không thể tưởng tượng được.
Chấn Dương gật gật đầu tỏ vẻ là hiểu. Chính mắt hắn đã thấy khả năng của nụ hoa quái. Không thể phủ nhận sự nguy hiểm của nụ hoa quái. Sức mạnh, tốc độ, trí khôn, khả năng thay đổi hình dạng đó của nó cũng là thứ cần phải lưu ý. Nếu tiếp tục để nó phát triển, hắn không biết nó sẽ đạt tới mức nào nữa, nghĩ thôi cũng thấy rợn người.
Trời đã sáng, những ngọn lửa hừng hực đang dần bị dập tắt. Qua một đêm, Kim Thước thành nhộn nhịp đã không còn, một nữa thành trì đã tan nát, xác người la liệt. Khung cảnh t·ang t·hương nhưng một cuộc đồ thành vừa diễn ra. Thoảng trong gió là mùi máu tanh gay mũi, trên đường máu quyện vào nhau khô đen đặc quánh lại từng dòng.
Đi theo thành chủ tới phủ thành chủ. Chấn Dương như lặng người đi khi chứng kiến những điều này. Từng nhóm lính đang cố gắn dọn dẹp, họ mang những xác người ra khỏi những khu vực bị c·hôn v·ùi, thu thập tay chân thậm chí là đầu người. Những n·gười c·hết được đưa tới một mảnh đất rộng. Họ được phủ vải che người, xếp thành từng hàng. Bên cạnh họ là những người thân may mắn sống sót. Có mẹ già cứ ngất rồi lại tỉnh vì đứa con trai duy nhất của mình đ·ã c·hết, có bé gái quỳ sụp, khóc nghẹn vì song thân không còn. Thấy mà thương nghe mà đau lòng.
Lúc trận chiến diễn ra, hắn không quá chú ý tới xung quanh, chỉ lo tránh dư chấn và những chiêu thức bay lạc. Bấy giờ, khi nhìn lại, hắn thật sự không biết phải nói thế nào. Trong thâm tâm hắn cảm thấy nặng nề, hắn thương tiếc cho mạng sống quá mong manh. Hắn cũng cảm nhận được sự khốc liệt và nguy hiểm của thế giới này.
Đây không còn là thế giới mà hắn từng biết. Bây giờ hắn đang ở đây, một thế giới tràn ngập quái vật, là thế giới mà mạng sống trở nên mong manh bất kì lúc nào cũng có thể mất.
Hắn lặng người mà nhìn bé gái khóc. Người hắn khẽ chùn xuống.
Lão thành chủ không thấy hắn đi theo, lấy làm lạ, liền dừng bước nhìn hắn.
Thấy hắn như vậy, lại thấy cảnh trước mắt lão liền hiểu. Đoạn vỗ vai hắn mấy cái, hất cầm chỉ hướng phủ thành chủ.
Hắn đưa mắt nhìn thành chủ, rồi cũng gật nhẹ đầu. Định bước, hắn lại ngoái đầu nhìn bé gái một lát. Lắc nhẹ đầu, tựa như thông suốt điều gì, hắn siết chặt nắm đấm, để lại cảnh t·ang t·hương sau lưng, hắn xoay người mạnh bước mà đi.