Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khối Lập Phương - Binh Đoàn Công Nghệ

Chương 2: Trần Mị




Chương 2: Trần Mị

Trong căn hầm tại di chỉ.

Bên trong căn hầm âm u nay đã được thắp sáng bởi những nguồn sáng trong như pha lê ở hai bên vách tường cũng như nóc hầm. Dọc hai bên tường có những robot công nghệ xếp thành hàng. Hầu hết chúng đều không có lõi, chỉ đứng yên như trời trồng.

Hắn lúc này đang ngồi trên một chiếc ghế tựa tự tay hắn làm nên. Trên chiếc bàn trước mặt hắn có mấy món v·ũ k·hí trước được vứt lung tung trong hầm. Hắn gõ ngón tay xuống bàn từng nhịp theo giai điệu trong đầu của hắn. Hắn đang chờ đợi, chờ đợi một thông báo tới từ hệ thống.

[ Robot công nghệ lắp ráp thành công ]

[ Robot có độ hiếm 3 sao ]

[ Đạt được thành tựu Người Sưu Tập ]

[ Hiệu ứng thành tựu: Tăng tỉ lệ lắp ráp robot công nghệ cấp cao ]

Tuyệt vời!

Hắn chỉ chờ đợi con robot công nghệ 3 sao được lắp ráp xong, không ngờ rằng sau con 3 sao đó lại được thêm thành tựu “Người Sưu Tập”. Đúng là niềm vui ngoài ý muốn.

Tỉ lệ robot công nghệ cấp cao được lắp ráp gia tăng lên, chính là tăng lên sức mạnh binh lực của hắn. Đồng thời robot có số sao càng cao thì khả năng trưởng thành càng lớn, nếu chúng bị phá hủy thì hắn cũng nhận được càng nhiều, chưa kể các chỉ số của robot cũng sẽ tăng mạnh, cách nhau 1 sao cũng dẫn đến chênh lệch rất lớn. Cấp sao càng cao thì càng có nhiều năng lực đặc biệt xuất hiện, mà những năng lực này sẽ được hắn lưu trữ vào các bản thiết kế sau này.

Niềm vui đến nhưng hắn không vui lâu được, vì phiền não lại tới. Binh đoàn robot chỉ mất 30 phút cho một robot 1 sao, tuy thời gian chờ để tái lắp ráp hơi lâu nhưng cũng không quá 2 tiếng, còn cấp sao cao hơn thì thời gian lâu hơn. Điều đáng lo ở đây chính là lõi công nghệ, thời gian để tạo 1 lõi công nghệ là 6 tiếng. Từ khi hắn đến thế giới này cũng chỉ mới 2 ngày, tức là hắn mới có 8 lõi công nghệ, nếu tính luôn cả hắn là 9 lõi mà thôi.

Sau một hồi đắn đo, hắn quyết định chia một ít robot công nghệ 3 sao đi ra khỏi di chỉ, tiến hành điều tra về thế giới này, còn đám còn lại thì lòng vòng kiểm tra di chỉ. Đám không có lõi tạm thời cứ xếp xó vậy.



….

Kim Thước thành, nằm cách di chỉ 12000 dặm về phía Bắc. Đây là một thành trì phồn hoa, nhộn nhịp, là chốn ăn chơi của những kẻ giàu có. Nơi này không ngày nào là không náo nhiệt, sáng thì huyên náo bởi những kẻ tụ tập đàn đúm hưởng lạc tiêu hoang, tối đến còn náo nhiệt hơn. Từ khi thành trì này phất lên nhờ những phương diện ăn chơi, rượu chè, cờ bạc và thanh lâu thì nó luôn được thắp sáng bởi hàng ngàn ánh đèn đuốc của những cuộc vui thâu đêm suốt sáng.

Cách cổng Đông của Kim Thước thành một khoảng xa.

-Tiểu thư mau chạy, chúng đuổi sắp kịp rồi !



Một lão già đầu tóc bạc trắng, râu cũng trắng, lưng đã còng xuống nhưng bước chân vô cùng mau lẹ. Lão di chuyển bằng một bộ pháp vô cùng kì lạ, vô cùng nhẹ nhàng tựa như chuồn chuồn đạp nước. Vô cùng vội vã, lão đạp liên hồi vào những cành cây mà xông về phía trước.

Chạy phía trước lão là một cô gái trẻ. Nàng khoác trên người một tấm áo choàng đen, phủ kín cả người của nàng. Cước bộ của nàng uyển chuyển không giống như lão tóc bạc, nàng giống như đang lướt gió hơn là dùng bộ pháp để di chuyển.

Hai người vội vã băng rừng xông thẳng về phía Kim Thước thành.

Bỗng nhiên ông lão trở nên căng thẳng. Trực giác nhạy bén của lão cảnh báo về mối nguy hiểm đang ở trước mặt. Không đắn đo, lão vung tay chộp lấy cô gái nhảy ngược về phía sau. Ngay tức thì một loạt ám khí được phóng tới, găm đầy trên thân cây nơi cô gái sắp tiếp xuống. Nơi phi tiêu tiếp xúc với thân cây bốc lên khói xanh cùng một mùi gay mũi, phần cành cây dính phi tiêu cũng dần úa màu rồi héo quắt lại. Phi tiêu có độc, mà dựa trên những biểu hiện vừa rồi cũng đủ để biết phi tiêu này độc đến mức nào. Nếu không phải nhờ lão già kéo lại thì có lẽ nàng vừa rồi đã được gặp tổ tiên sớm.

-Đa tạ Lâm thúc. Nếu không có thúc, Mị nhi đã m·ất m·ạng rồi.

Nàng tiểu thư vừa mới nói xong lời đa tạ còn chưa kịp định thần thì từ xa hàng chục bóng đen lao v·út ra. Chúng chia ra bao vây hai người.

-Chạy? Không chạy nữa sao? Lúc nãy các ngươi còn chạy hăng hái lắm mà? Lão già kia, lúc nãy ngươi chém của huynh đệ ta một cánh tay, bây giờ ta xem mạng chó của ngươi chắc đủ để đền bù rồi.

Tên cầm đầu tay cầm thanh kiếm lạnh lẽo, lăm lăm đi ra. Hắn cùng đồng bọn ăn mặc đều là y phục dạ hành, mặt quấn khăn đen che hết chỉ chừa đúng hai con mắt. Hắn ta chỉ kiếm về phía hai người.

-Con ả kia thức thủ chịu trói, bổn đại gia ta tha mạng cho, còn nếu không thì bọn ta đành phải xẻo vài miếng thịt trên người tụi bây xuống.

Vừa nói hắn vừa chép chép miệng, tay thì vuốt vuốt lưỡi kiếm tỏ vẻ xem thường.

-Tiểu thư, lão già ta liều mạng với chúng, tiểu thư mau chóng tiến vào Kim Thước thành. Dù nơi này nổi tiếng ăn chơi trụy lạc, nhưng an ninh vô cùng tốt, chỉ cần tiểu thư vào được đó tiểu thư sẽ được an toàn.

Lão già căng thẳng, đứng chắn trước người cô gái. Cơ thể lão căng cứng, toàn bộ Nguyệt khí trong cơ thể lão ầm ầm vận chuyển, sẵn sàng cho một trận chiến sống còn.

Lão là Lâm Thục Phán vốn là người ở một thôn nhỏ. Thôn của lão rất yên bình, các hộ trong thôn luôn tương thân tương ái, cả thôn luôn tràn ngập tiếng cười nói vui vẻ. Ngày bố mẹ lão mất vì bệnh, cả thôn đều tới giúp lão làm hậu sự. Khi ấy lão còn nhỏ, cha mẹ mất sớm, lão không khóc lấy một tiếng. Không phải lão vô cảm, mà vì ngày đó lão phải nhận một cú sốc quá lớn. Đối với một đứa trẻ mười tuổi thì mất đi cha mẹ chính là một cú sốc tâm lý rất lớn. Cả thôn ai cũng thương tiếc cho đứa trẻ tội nghiệp. Cha mẹ lão vốn là người hòa ái dễ gần, trong thôn ai cũng quý mến.

Từ ngày họ mất, cả thôn cùng nhau nuôi đứa bé ấy lớn lên. Đứa bé này rất hiểu chuyện, chưa bao giờ q·uấy r·ối ai, cũng không làm ai phiền lòng. Một hôm đứa bé vào rừng kiếm củi cho mùa đông, thì cứu về một thanh niên bị quái thú t·ấn c·ông. Cả thôn ai đã giúp thanh niên đó tới khi thanh niên bình phục. Để báo đáp, thanh niên đã nhận đứa bé làm đồ đệ, dạy cho nó tất cả những gì thanh niên đó biết rồi rời đi.

Sau đó n·ạn đ·ói kéo đến, thôn của lão trở nên xơ xác. Để sinh tồn, họ bắt buộc phải đi xa kiếm ăn, nhưng xung quanh thôn là Rừng Hắc Lâm đâu đâu cũng có quái thú, thậm chí là yêu thú, bởi vậy có rất nhiều người đi rồi không về nữa. Lão cùng thôn dân rời đi tìm nơi cư trú mới. Sau này lão được Trần gia thu nhận. Từ đó đến nay, lão phụng sự cho Trần gia cũng đã bốn mươi năm rồi. Đối với Trần gia lão tận tâm tận lực, Trần gia cũng không hề bạc đãi lão, công pháp, tài nguyên hỗ trợ lão tu luyện. Và mới năm rồi lão nhận mệnh từ Trần gia chủ đi theo bảo vệ con gái của ông ấy là Trần Mị.

Trần Mị là một cô nàng có nhan sắc diễm mĩ tuyệt tục (đẹp mà không dung tục) trăm năm hiếm gặp, cầm kỳ thi họa nàng đều giỏi, có thể nói là tài sắc vẹn toàn. Ông trời thì lại rất kì cho cái này sẽ lấy đi cái khác nên nàng từ khi sinh ra thể chất rất yếu đuối lại mắc bệnh lạ. Căn bệnh quái ác khiến nàng vô cùng đau đớn, càng lớn tóc nàng càng bạc, dù cho làn da, ngũ quan của nàng vẫn trẻ trung. Nàng không thể tiếp xúc với ánh sáng mặt trời quá lâu vì nó sẽ làm da nàng khô quắt lại và nàng rất nhanh sẽ kiệt sức vì mất nước. Nàng gần như không thể ra khỏi phòng, nên rất hiếm người được diện kiến dung nhan của nàng. Người đời đồn đại về sắc đẹp của nàng, cũng tiếc thương cho tài năng của nàng.

Cách đây 10 năm, Trần gia chủ vô tình gặp phải một người cỏ vẻ là kì nhân dị sĩ nào đấy. Người này đảm bảo chỉ cần uống thuốc của hắn có thể trị hết căn bệnh quái ác. Trần gia chủ đã tìm kiếm phương thuốc cứu chữa con gái mình một thời gian quá lâu mà không được, đây gần như là con đường cuối cùng. Trần gia chủ đã tin tưởng người này và mang thuốc cho Trần Mị dùng. Quả thật, Trần Mị đã hết bệnh. Không những hết bệnh, Trần Mị còn trở nên xinh đẹp, thu hút hơn trước.



Nhưng cũng từ ngày đấy đôi lúc Trần Mị hay gặp phải những cơn ác mộng kỳ lạ về một con quái vật ghê tởm đuổi theo nàng khắp nơi. Khi nàng tỉnh giấc, nàng đã nói chuyện này cho cha mẹ nàng. Phu phụ Trần gia chủ chỉ cho là con gái quá mệt mỏi mà sinh ra ác mộng, nên cho thêm nữ hầu chăm sóc nàng, đồng thời còn nhờ Lâm lão đi theo bảo vệ nàng. Từ đó, dù nàng có gặp lại ác mộng đó, nàng cũng thôi, không nói với ai nữa.

Trời tối, đám người áo đen cũng không còn kiên nhẫn nữa.

-Nói nhảm đủ rồi.

Từ phía sau đám người áo đen, một kẻ áo đen mang mặt nạ con chuột đi ra. Tên cầm đầu vội né sang một bên, một bộ dáng xu nịnh được hắn bày ra.

-Tý Thử đại nhân, đại nhân tới rồi, chúng thuộc hạ đã bày thiên la địa võng, hai người bọn chúng không thể chạy được đâu ạ, hề hề ...

Đối với sự xu nịnh của tên này, kẻ được gọi là Tý Thử không hề quan tâm. Gương mặt của hắn được giấu dưới mặt nạ nhưng sát khí hắn tỏa ra thì không giấu được. Hắn là một kẻ g·iết người không ghê tay.

Lâm lão và Trần Mị gần như bị bóp nghẹt trước sức ép tới từ tên đeo mặt nạ chuột. Vừa rồi Lâm lão còn nghĩ có thể thoát được chỉ cần Trần Mị an toàn. Tuy nhiên ngay lúc tên mặt nạ chuột vừa xuất hiện lão liền biết lần này dù thế nào lão cũng phải bỏ mạng. Lão sẵn sàng để c·hết rồi.

-Lắm lời, tóm chúng.

Tý thử phất tay ra hiệu cho đám thuộc hạ. Đám người áo đen xông ào về phía hai người Lâm lão.

Lâm lão cũng bộc phát toàn bộ thực lực, lão xuất ra thanh kiếm từ giới chỉ, xuất chiêu liền đoạt mạng người.

-Ngũ kiếm thức – Nhất kiếm liên hoàn

Kiếm phổ mà Lâm lão luyện là Ngũ kiếm thức, chỉ năm thức nhưng luyện thành liền đủ để xông pha giang hồ, không xếp hạng nhất thì tệ lắm cũng hạng bốn. Kiếm phổ này chú trọng vào sự tinh xảo và chính xác của người luyện, mục đích duy nhất là tối ưu hóa sát thương lên đối thủ.

Lâm lão quáng thâu Nguyệt khí vào thanh kiếm, đâm về phía những kẻ xông tới. Đường kiếm xảo diệu tựa như chỉ chạm nhẹ vào đám người, nhưng ngay khi thu kiếm nơi bị chạm đó liền nổ bung ra một lỗ máu thấy cả xương trắng. Một chiêu thức đoạt mạng hai tên áo đen cũng làm mất tên gần đó bị liên lụy.

Trần Mị cũng không hề kém cạnh, dù nàng chỉ mới luyện võ mười năm nhưng với thiên phú trời cho nàng cũng đã bước lên hàng ngũ Tinh cấp. Dù chỉ mới là Tinh cấp 3, nàng vẫn có thể dựa vào ưu thế của bộ pháp và kiếm phổ để chiến đấu.

Không giống Lâm lão trực tiếp, nàng chỉ tránh né và phản kích vào ngay sơ hở của địch. Từng chút từng chút, dù hơi cực nhưng vẫn chém g·iết được một vài tên cùi bắp.

Hai bên lâm vào quần chiến.

Lâm lão một cước đạp văng tên nịnh hót áo đen về phía Tý Thử. Tên này không hề có ý định né tránh.



Xoẹt!

Tên nịnh hót bị xả thành hai khúc. Đầu một nơi, chân một nẻo.

Tý Thử vẩy mạnh cái lưỡi hái nhỏ mà hắn vừa dùng để xả đôi tên nịnh hót. Vũ khí mà hắn sử dụng là xích liềm. Loại v·ũ k·hí này có thiết kế đặc biệt, một lưỡi hái được nối với một quả tạ nhỏ bởi sợi xích dài. Hầu như rất ít người sử dụng loại v·ũ k·hí này vì độ khó của nó cao. Nhưng khi vào tay những kẻ thành thạo cùng võ kỹ phù hợp thì vô cùng đáng sợ. Khó nắm bắt chuyển động cũng như phạm vi gây sát thương. Thứ này không chỉ gây sát thương mà còn khống chế đối thủ bằng cách quấn lấy tay chân.

Bất chợt, hắn ném cái lưỡi hái về phía Lâm lão. Thấy nguy, Lâm lão lộn một vòng tránh thoát lưỡi hái. Tưởng rằng đã thoát, nào có ngờ, tên Tý Thử giật mạnh tay, lưỡi hái đổi hướng cắm phật vào vai trái của Trần Mị. Cơn đau bất chợt làm Trần Mị hoảng hồn, chưa kịp phản ứng thì lưỡi hái liền bị Tý Thử thu hồi, để lại trên vai Trần Mị một vết cắt sâu, máu trào ra thấm đỏ làn da trắng ngọc.

-Tiểu thư!

Lâm lão vội vàng chém c·hết một tên áo đen đang lao vào. Vội chạy tới bên Trần Mị, lôi từ giới chỉ ra một lọ thuốc bột, nhanh chóng rắc lên v·ết t·hương của nàng.

-Tiểu thư mau chóng rời khỏi đây, lão sẽ mở đường máu, chỉ cần vào được Kim Thước thành tiểu thư sẽ được an toàn.

-Không được! Lâm lão, Mị nhi không thể bỏ Lâm lão lại đây được, có đi thì cùng đi.

Nghe được lời Lâm lão khẩn cầu, Trần Mị lập tức từ chối. Nàng lấy từ giới chỉ ra một viên đan dược, nuốt vào. Cảm nhận dược lực của đan dược đang lan tràn trong cơ thể, nàng đứng lên. Trực tiếp vận dụng Tinh khí, lần này nàng phải cẩn thận hơn nữa.

-Kiếm vũ toàn phong.

Nàng thu kiếm về trước ngực, linh khí xung quanh cuồn cuộn đổ về người nàng khiến xung quanh nàng bao phủ một tầng linh khí màu xanh ngọc dần dần nâng nàng lên cao. Xung quanh nàng Tinh khí trong cơ thể nàng hòa chung với linh khí được điều động, ảo hóa thành mười hai thanh kiếm khí xoay quanh người. Nàng quyết đoán dùng đại chiêu trực tiếp quét sạch đám lâu la này.

Lâm lão giật mình, quyết định của Trần Mị có thể phù hợp với tình hình hiện tại, nhưng không phải là phương án tối ưu nhất. Chiêu thức này tiêu hao rất nhiều Tinh khí trong cơ thể Trần Mị. Nếu Trần Mị dùng nó, nàng sau đó sẽ giống như nỏ mạnh hết đà, vô sức vô lực. Đám lâu la có thể bị g·iết sạch trong chiêu thức này, tuy nhiên Tý Thử chắc chắn sẽ tránh được, vì hắn ở khá xa, đồng thời Lâm lão cũng cảm nhận được tên Tý Thử kia hoàn toàn mạnh hơn lão. Thậm chí lúc hắn ném cái lưỡi hái vừa rồi cũng chỉ là tiện tay, không phải cố ý xuất chiêu.

Không đợi Lâm lão ngăn cản, Trần Mị khẽ xoay kiếm, mười hai thanh kiếm khí bộc phát tán loạn, trực tiếp bay ra chém g·iết toàn bộ đám lâu la. Đối với chiêu thức quá bá đạo này đám lâu la chỉ có thể né tránh một cách yếu ớt rồi b·ị c·hém đứt sinh mạng.

Trần Mị hạ xuống, chưa kịp mừng thì liền cảm thấy đầu óc choáng váng, tầm mắt tối sầm lại. Toàn bộ khí huyết trong cơ thể gần như ứ động không thể thông suốt. Bước chân vô pháp chèo chống cơ thể, nàng nặng nề ngã ra đất.

Thấy tiểu thư nhà mình ngã xuống, Lâm lão liền biết hỏng chuyện. Lão vội vàng xông đến, vác nàng lên vai mà bỏ chạy.

Muốn chạy, lại không dễ một chút nào.

Tý Thử ném quả tạ của xích liêm thẳng hướng Lâm lão. Phịch một tiếng, quả tạ đập nát một phần thân cây. Cũng may Lâm lão đã kịp né tránh. Tuy nhiên, vác thêm một người trên vai chính là ngánh nặng khiến Lâm lão không còn nhanh nhạy như trước, né được vài lần thì Lâm lão bị quả tạ đánh trúng bụng, văng ra xa. Còn Trần Mị thì bị Tý Thử dùng xích liêm kéo về phía hắn.

Tý Thử định chộp lấy Trần Mị, một cảm giác sởn gai óc tràn qua từng tế bào của Tý Thử. Bản năng của một s·át n·hân cho hắn biết hắn đang trong tầm ngắm của một kẻ săn mồi đáng sợ hơn hắn rất nhiều. Hất mạnh xích liêm ra khỏi người Trần Mị, hắn vội vã nhảy thoát khỏi nơi đang đứng, đồng thời ném lưỡi hái về phía ngọn cây sau lưng hắn.

Ầm!

Gốc cây đổ xuống, một bóng người nhảy v·út lên cao. Ngược ánh trăng, gương mặt bị che phủ dưới chiếc mũ trùm lộ ra ánh mắt màu cam lạnh lẽo.