Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khối Lập Phương - Binh Đoàn Công Nghệ

Chương 3: Trận chiến trong đêm, sinh vật lạ




Chương 3: Trận chiến trong đêm, sinh vật lạ

Chương 3:

Ầm!

Gốc cây đổ xuống, một bóng người nhảy v·út lên cao. Ngược ánh trăng, gương mặt bị che phủ dưới chiếc mũ trùm lộ ra ánh mắt màu cam lạnh lẽo.

Bóng người tiếp đất. Tý Thử thu hồi lưỡi hái, vừa đề phòng người thần bí trước mặt vừa chầm chậm từng bước di chuyển lại gần nơi Trần Mị đang b·ất t·ỉnh. Mục tiêu của hắn là bắt được Trần Mị, hắn muốn tránh giao tranh vô ích để không thất bại trong nhiệm vụ.

Người thần bí ở đây không ai khác, chính là Đặng Chấn Dương, đúng hơn là một robot công nghệ của hắn. Với mục đích tìm hiểu về thế giới này, hắn đã cho vài robot chia ra và tiến hành xâm nhập.

Cũng nhờ việc để robot công nghệ xâm nhập vào thế giới này mà hắn phát hiện được một công năng mới. Robot công nghệ của hắn có khả năng học tập và phát triển rất mạnh. Từ lúc hắn phát hiện nơi này có đánh nhau, hắn đã lặng lẽ di chuyển đến ngọn cây khuất tầm mắt để quan sát. Trong lúc quan sát một cửa sổ hệ thống nhảy ra

[ Đang thu thập dữ liệu ]

[ Phục chế thành công võ kỹ ]

[ Robot công nghệ đã nắm giữ kỹ năng chiến đấu ]

Lúc này, Tý Thử tiếp tục từng bước nhỏ tiếp cận Trần Mị đang b·ất t·ỉnh nhân sự, cách một đoạn ngắn hắn liền phóng ào tới định chộp Trần Mị đi.

Ngay lúc này, Chấn Dương vận dụng ngay nhưng gì vừa thu thập được. Chiếc phi tiêu đỏ do năng lượng ngưng tụ được hắn vẽ ra một đường cung chặn ngay đường tiến của Tý Thử.

Tý Thử không hổ là s·át n·hân dày kinh nghiệm. Nhìn thấy Chấn Dương chuyển động, hắn lập tức đổi hướng di chuyển, tránh thoát được đòn công. Phi tiêu găm vào đất liền trực tiếp p·hát n·ổ. Nền đất của nơi này có lẫn rất nhiều đá, để phá được nó thì ít nhất một Tinh cấp 5 phải cố hết sức mới làm được. Nhưng v·ụ n·ổ vừa rồi trực tiếp tạo ra một cái hố to bằng đầu người.

“Là Nguyệt cấp, ít nhất là Nguyệt cấp 5, ra tay không lộ sơ hở, c·hết tiệt.” – Tý Thử âm thầm đánh giá đối thủ. Không tham chiến, hắn ôm quyền chủ động mở lời:

-Xin thứ lỗi, ta là người của Huyết Khô lâu, hôm nay nhận lệnh bắt lấy con gái trưởng của Trần gia, chẳng hay các hạ là người phương nào sao lại muốn nhúng tay ngăn cản?

-…



Bên kia không trả lời mà chỉ nhìn về phía Trần Mị giống như đang đánh giá điều gì.

Hắn không muốn đánh, nhưng bây giờ có vẻ như mục đích của hai bên đều là nhắm vào Trần Mị, hắn không thể không đánh. Xoay vòng quả tạ của xích liêm, hắn chờ cơ hội để t·ấn c·ông.

Chấn Dương cũng không hề lơi lỏng phòng thủ. Một cái phi tiêu đỏ xuất hiện trên tay phải, còn tay trái giấu phía sau lưng. Hắn cố ý đưa phi tiêu lên gần mặt mục đích là thu hút cái nhìn của Tý Thử. Ánh sáng đỏ từ cái phi tiêu rọi lên một góc tối dưới mũ trùm.

Ánh trăng rọi sáng. Lần này Tý Thử đã có thể nhìn rõ hơn một xíu về đối thủ của hắn. Tên kia vận giáp nhẹ, có cả giáp cẳng tay và chân bọc luôn các khớp. Chiếc mũ trùm lại không phải là áo choàng mà nối liền với chiếc áo tên kia mặc. Còn gương mặt Tý Thử lại không thể biết được, vì nó được che giấu dưới lớp mặt nạ đen bóng trong như tạo thành bởi khôi giáp.

Lóe!

Ánh trăng chiếu vào lưỡi hái của Tý Thử, chói vào ngay mắt của Chấn Dương. Nhanh như cắt Tý Thử xoay người ngưng tụ Nguyệt Khí vào xích liêm rồi ném quả tạ theo một đường cong khó nắm bắt.

Chấn Dương chỉ chờ có thế, nhảy lùi về sau, tay phải ném phi tiêu đỏ nhắm thẳng đầu của Tý Thử, đồng thời xoay người, một chiếc phi tiêu vàng nối đuôi bay ra. Tuy nhiên, hai chiếc phi tiêu lại không cùng một đích đến.

Quả tạ nện xuống đất, âm thanh trầm đục vang lên. Tý Thử không thu nó về mà lộn người sang trái tránh phi tiêu đỏ một cách nhẹ nhàng. Nhưng hắn vừa tiếp đất, chiếc phi tiêu vàng bay thẳng vào ngực hắn. Ngay lập tức Tý Thử như bị định thân, hắn đứng yên ngay tại đó. Choáng váng. Tý Thử có thể cảm giác được ngay lúc phi tiêu vàng chạm vào người, một trận xung kích lớn kịch liệt t·ấn c·ông đầu óc hắn. Trời đất quay cuồng, hắn không thể điều động tay chân, hay Nguyệt khí trong cơ thể.

Chấn Dương không chờ đợi nữa, hai chiếc phi tiêu đỏ được ném ra. Hai t·iếng n·ổ vang lên, trên người Tý Thử xuất hiện một lỗ máu to. Hắn văng ra sau, lăn lóc một đoạn rồi ngưng lại.

Thay vì thừa thắng xông lên, Chấn Dương thất thần ngưng lại một lúc. Nắm lấy thời cơ, Tý Thử lấy ra một nắm đan dược màu đỏ máu nhét hết vào miệng.

-Là ngươi ép ta!

Tý Thử gào lên giận dữ, mặt nạ chuột của hắn đã vỡ, lộ ra phần mắt trái đỏ lừ không con ngươi, phần mi mắt bị cắt xé được may vá một cách nham nhở. Phần da thịt bên mặt trái của hắn là một vết bỏng lớn, lại thêm sát thương từ v·ụ n·ổ khiến nơi đó trở nên bầy nhầy trong rất đáng sợ.

Cơ thể của Tý Thử dưới tác dụng của đan dược mà đỏ lên như bị trụng nước sôi. Cơ bắp của hắn phóng đại, từng thớ thịt lộ rõ qua lớp da. Gân xanh nổi lên như nhưng con giun to khỏe. Hắn kêu gào có vẻ đau đớn lắm, dòng nước dãi chảy ra trông tởm lợm. Lỗ máu trên người hắn đang dần dần hồi phục với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.

“Gì đấy? Tên đó vừa cắn thuốc à?” Chấn Dương nhìn sự thay đổi của Tý Thử mà hết hồn. Hai chiếc phi tiêu đỏ lại lần nữa được ném về phía Tý Thử. Lần này hắn không hề tránh né, mà lao thẳng vào, dùng tay trái đỡ hai cái phi tiêu. Hai t·iếng n·ổ liên tiếp vang lên, nhưng lần này Tý Thử không hề văng đi như lần trước mà hắn vẫn tiếp tục lao tới.

Chấn Dương không chơi cận chiến với tên này, vừa lui vừa ném phi tiêu vàng về phía đối thủ. Liên tiếp mấy cái phi tiêu vàng nhưng cũng chỉ làm tên này chậm lại một chút. Tý Thử chộp lấy xích liêm, liền dùng võ kỹ.



-Xích tỏa ma quái !!!

Xích liêm mang theo nguyệt khí màu đen cuồn cuộn bay múa trong không gian như tạo ra lưới dệt bao trùm, phong tỏa mọi đường lui của đối thủ. Không còn nhẹ nhàng như trước, Chấn Dương cố gắng tránh thoát một cách chật vật. Tránh được quả tạ, thì bị lưỡi hái cắt trúng, tránh được lưỡi hái lại bị tạ đập vào người. Trên thân robot bắt đầu xuất hiện những vết trầy xước nhỏ. Cố gắng phản kháng, Chấn Dương tiếp tục ném phi tiêu, mục đích là khiến cho Tý Thử lộ ra sơ hở mà thoát thân.

Nào ngờ đâu, xích liêm quấn lấy chân của Chấn Dương, chưa kịp phản ứng đã thấy Tý Thử nắm chắc xích liêm, giật mạnh một cái, Chấn Dương mất đà, bị lôi về phía Tý Thử. Thấy kẻ địch bị mình không chế lôi tới, Tý Thử dồn lực vào nắm đấm, oanh một quyền. Chấn Dương không thể làm gì khác ngoài thu hai tay về trước người phòng thủ. Một đấm, lại thêm một đấm, chỉ thấy Tý Thử liên tục đấm vào hai tay của Chấn Dương.

Nhận thấy robot không thể phản kích được, Chấn Dương quyết định khởi động hệ thống phản lực ở hai chân, đùng một phát, thoát khỏi nắm đấm của Tý Thử. Vướng phải sự trói buộc của xích liêm, Chấn Dương liền rút thanh kiếm ngắn màu đen một lưỡi dắt sau hông, chém đứt lìa sợi xích.

-Làm sao có thể? Ta đã là Nguyệt cấp 5, thêm Bạo Huyết đan thực lực của ta đã tới Nguyệt cấp 7 làm sao ngươi có thể thoát ra được?

Trong cơn phê thuốc, Tý Thử gào lên, tay trái cầm lấy thanh kiếm nhặt đâu đó, tay phải nắm xích liêm đã đứt mất quả tạ. Hắn ném kiếm về phía Chấn Dương, ngay sau là lưỡi hái của xích liêm cũng lấy một góc độ hiểm hóc lao tới.

Dùng kiếm ngắn gạt phăng đi thanh kiếm mà Tý Thử ném tới. Chấn Dương lại dùng bộ phản lực dịch chuyển ra khỏi phạm vi của xích liêm. Thấy không ăn thua, Chân Dương có ý định rút lui thì đột nhiên niềm vui lại đến với hắn.

[ Đang thu thập dữ liệu ]

[ Đang cập nhật dữ liệu ]

Robot công nghệ vẫn đang tiếp tục học tập, nó vẫn đang phát triển. Những dữ liệu mới được đưa vào giúp Chấn Dương thích ứng và phán đoán được chuyển động xích liêm. Đã có quyết định, không lui nữa, đã có thể phát triển tiếp vậy thì hắn không ngại thêm một lúc nữa, cũng tiện thể xem thử robot công nghệ có bị giới hạn số lần học tập hay không. Dù sao thì đây cũng chỉ là robot công nghệ, cho dù nó có bị phá hủy thì hắn cũng không ảnh hưởng. Hắn chỉ việc đổi chỗ với lõi của một robot công nghệ khác thôi.

Hai phi tiêu vàng đi trước khống chế chuyển động của Tý Thử. Chấn Dương mượn động lực từ bộ phản lực mà lướt tới. Lưỡi kiếm ngắn sáng lên với màu cam bắt mắt. Một chém. Máu túa ra, cánh tay phải của Tý Thử bị cắt xuống, hắn đau đớn gào lên. Chưa dừng lại ở đó, Chấn Dương tận dụng sự cơ động của bản thân, liên tục lướt qua lại, mỗi lần lướt là mỗi lần chém. Tuy nhiên dù gây ra nhiều sát thương nhưng tên Tý Thử không hổ là kẻ có nhiều kinh nghiệm chiến đấu, hắn bảo vệ và tránh những điểm yếu hại của hắn không nhận sát thương, dù có cũng rất nhẹ.

Hai người mải đánh nhau mà không nhận ra, xa xa Lâm lão đã tỉnh lại, mơ hồ nhìn thấy cảnh giao chiến giữa hai người. Lão cố gắng hít thở, một cơn đau từ bụng lại lan ra. Có vẻ lão không b·ị t·hương quá nghiêm trọng. Nhìn cảnh chiến đấu phía trước, Lâm lão thấy lạnh cả người. Dù khí thế của Tý Thử bộc phát ra cũng là Nguyệt cấp, nhưng so với lão thì cao hơn rất nhiều. Đáng sợ hơn là người ép Tý Thử phải khổ sở chống đỡ. Hắn không phát ra khí thế gì hết, nhưng dựa vào công kích lão đoán ít nhiều cũng là Nguyệt cấp.

Chợt, lão nhận ra Trần Mị đang nằm cách lão tầm chục bước chân. Nhìn qua, Lâm lão liền biết tiểu thư mình vẫn còn sống, ôm niềm vui mừng, Lâm lão chậm chạp lại gần. Lão cố gắng không để lộ tia dao động năng lượng nào. Ngay lúc vừa chạm được vào Trần Mị lão vì quá vui mà sơ ý để lộ ra khí tức của bản thân.

Chút dao động nhỏ này ngay lập tức bị hai kẻ đang giao chiến phát hiện.

Nhanh như cắt, Tý Thử phóng ào tới không thèm quan tâm Chấn Dương. Dù có phê thuốc, hắn cũng không quên nhiệm vụ của hắn là phải bắt được Trần Mị mang về. Dùng cánh tay còn lại hắn vung một cú đấm trời giáng vào Lâm lão.



Lâm lão không kịp phản ứng, liền bị cú đấm này đánh văng ra, tông ngã ba bốn gốc cây mới ngưng lại. Miệng trào máu, hai mắt lão cũng bị nhòe đi vì máu trào ra đủ để biết cú đấm này mạnh như thế nào. Lâm lão không cam tâm. Lão với tay một cách yếu ớt, hình như đang muốn nói gì đó nhưng lại không thể nói được.

Tý Thử lúc này không quan tâm lão già kia muốn gì, thứ hắn muốn làm lúc này là mang Trần Mị rời đi ngay lập tức. Hắn không muốn dây dưa nữa, tên kia quá đáng sợ, mặc cho đánh bao nhiêu đi nữa thì tên kia gần như không b·ị t·hương. Thậm chí nắm đấm của hắn khi đấm vào tên kia cũng giống như đấm vào cương thiết vậy, hoàn toàn không giống da người. Tý Thử không biết làm sao chỉ có thể xem Chấn Dương đang mặc khôi giáp bên trong, hoặc là người tu luyện nhục thể. Hầu hết những kẻ tu luyện nhục thể đều có cơ thể và sức bền vượt trội. Lấy nhục thể đối chiến với đám người luyện nhục thể chẳng khác nào đập đầu vào tường.

Khi bàn tay của hắn vừa đặt vào vai Trần Mị thì hắn cũng không còn cảm nhận được nó nữa. Bởi vì nó đã bị cắt lìa giống như cánh tay kia vậy. Tý Thử bây giờ đã cụt cả hai tay. Hắn kinh hoảng nhìn bóng lưng phía trước mặt mình, lại nhìn xuống thanh kiếm đen bóng loáng không vết xước kia. Giờ hắn mới nhận ra, ngay từ khi hắn phát hiện Chấn Dương, nhiệm vụ của hắn đã thất bại rồi. Hắn quỳ xuống cầu xin trong hoảng sợ.

-Làm … làm ơn, xin hãy tha cho ta, không… tha cho kẻ hèn mọn này một mạng, xin đại nhân tha… Hự!

Chưa kịp nói hết câu Tý Thử bị một mũi tên bắn xuyên qua tim. Hắn trợn mắt, ngã rầm xuống mà c·hết. Chấn Dương chỉ kịp nhìn thấy từ hướng mũi tên bay tới, có một tên áo đen đeo mặt nạ con dê đang đứng trên ngọn cây cao. Hắn vẫn còn giữ nguyên tư thế bắn cung.

Cảm nhận được cái nhìn của Chấn Dương tên mặt nạ dê lập tức vận dụng bộ pháp thoát đi. Không quên bắn về phía Chấn Dương ba mũi tên cầm chân.

Chấn Dương gạt mấy mũi tên đi, hắn cũng chẳng đuổi theo làm gì, thứ khiến hắn quan tâm lúc này là Trần Mị. Nói đúng hơn là thứ đang ở bên trong cơ thể của Trần Mị. Theo hệ thống thì trong cơ thể của Trần Mị có một loại vật chất lạ, không phải người tu luyện có được, người bình thường cũng không thể nào có. Thứ này lại đang lặng lẽ lớn lên trong cơ thể của Trần Mị.

Khi hắn ngồi xổm xuống định kiểm tra kĩ hơn thì Lâm lão mệt nhọc bò tới. Lâm lão lúc này suy yếu, mặt tái xanh như tàu lá, mắt mũi miệng đều trào máu ra.

-Tiểu … tiểu thư …

Lão còn chưa tới nơi thì đã gục luôn trên đường bò. Nhìn cảnh này Chấn Dương cảm thấy dở khóc dở cười. Nó không giống như mấy cảnh trong phim mà hắn hay xem. Hắn lấy ra một lọ thuốc màu xanh ngọc, lật người Lâm lão lại, nhỏ vài giọt vào miệng lão rồi cũng làm tương tự với Trần Mị. Ngồi đợi một lát, hai người kia cũng tỉnh lại.

Trần Mị và Lâm lão vốn định cảm tạ Chấn Dương, nhưng trời sắp sáng, hắn bảo mọi người vào thành trước rồi nói. Dù sao thì hai người Lâm lão đều b·ị t·hương lại được biết vẫn còn đồng bọn của Tý Thử quanh đây nên họ cũng nghe theo Chấn Dương, vào thành trước rồi tính sau.

Dưới ánh trăng sáng, khu rừng trở lại với vẻ yên tĩnh vốn có của nó. Một cơn gió nhẹ thổi qua. Mùi tanh của máu đã thu hút đến một bầy chim ăn xác thối. Chúng cặm cụi rỉa lấy những cái xác máu me be bét.

Mũi tên cắm trên ngực Tý Thử chảy ra một dung dịch màu vàng. Thứ dung dịch vàng này từng chút một ăn mòn cơ thể Tý Thử. Con qua đang ăn xác của tý thử bị chất dịch này chạm vào chân, nhưng nó chỉ nghệch đầu ra nhìn rồi tiếp tục ăn.

Chất dịch vàng nhẹ nhàng lan tới những cái xác khác, tỏa ra một mùi hương thơm ngát. Lũ chim ăn xác sau khi hít phải hương thơm đó thì xụi lơ, ngã oạch xuống bãi dịch. Chất dịch vàng lại chậm rãi bao phủ hết tất cả các xác c·hết lẫn mấy con chim ngờ nghệch. Dịch vàng sau khi tiêu hóa toàn bộ thì chậm rãi thu lại, cuồn cuộn thành một khối dịch rồi khô cứng lại hệt như một quả trứng lớn. Quả trứng lớn bằng một người trưởng thành, lớp vỏ thô ráp, nổi lên những hoa văn lòe loẹt xấu xí vô cùng.

Ánh trăng rọi vào quả trứng, tựa như đáp ứng điều kiện nào đó, hoa văn trên quả trứng sáng lên. Càng lâu càng sáng. Vỏ trứng nứt ra, một cánh tay thọc mạnh, xé toạc vỏ trứng. Bên trong một con quái vật gầy còm bò ra.

Con quái vật với lớp da thô ráp, sần sùi và dày như vỏ cây. Tay phải của nó có cấu trúc giống tay người nhưng ngón tay vừa dài vừa nhọn như những mũi kim lớn. Tay trái của nó thì không giống tay, nó giống một cái xúc tu lớn đầy gai nhọn hơn. Đầu của nó lại vô cùng kỳ dị, một gương mặt dị hợm. Nó không có mi mắt, đôi mắt to lòi ra như sắp rơi. Một cái miệng cười toét đến mang tai, đầy răng nhọn sắc bén. Giữa trán nó có một viên hạch vàng to với những vết rách ở phần da xung quanh, cứ như có người cố nhét viên hạch vào trán nó vậy. Đầu của nó như một búp hoa nhưng trong cái búp hoa đó là một cái miệng to như chậu máu đỏ lòm với răng tua tủa, cùng với một cái lưỡi đã mỏng manh còn kéo dài cả mét. Đầu lưỡi nhọn như mũi kim. Hai chân của nó giống như chân chim lại khô héo trắng hếu vì không có da thịt, chỉ có xương.

Con quái vật đứng dưới trăng, gào lên từng hồi ghê rợn.