Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khối Lập Phương - Binh Đoàn Công Nghệ

Chương 18:




Chương 18:

Vòng thứ hai của đại hội tỉ võ Thanh Long tiền viện đã bắt đầu với trận mở màn của Thiên Khôi.

Ngay từ khi bắt đầu, các robot của Chấn Dương đã gặp khó khăn bởi mánh khóe g·ian l·ận của đối thủ. Tuy nhiên, nhờ vào khả năng học tập và phát triển của hệ thống, các robot đã vượt qua thời gian nguy hiểm.

Giờ tới lúc Chấn Dương thể hiện một chút năng lực của bản thân rồi.

Chỉ thấy Thiên Khôi đóng giả như người thật đứng đằng sau sự bảo vệ của robot màu vàng. Robot màu đỏ thì bao bọc bản thân bằng lớp bảo vệ. Trên tay robot màu đỏ được trang bị hai nòng súng nối với thùng chứa sau lưng.

Trước ánh mắt của vạn người, con robot đỏ giả làm khôi lỗi kia cử động.

Từ nòng súng, hai ngọn lửa cực nóng được phun ra. Những bông tuyết đang rơi hóa thành hơi nước. Lớp tuyết dày phủ trên võ đài cũng nhanh chóng bị tan chảy và bóc hơi.

Không dừng lại ở đó, khôi lỗi đỏ tăng hỏa lực lên mức cao hơn. Ngọn lửa hừng hực bắt đầu bao trùm toàn bộ võ đài.

Võ đài ngập trong biển lửa.

Mắt thấy ngọn lửa nóng rực đang lao tới, thanh niên vội vàng điều động Nguyệt khí hình thành hộ thuẫn bao lấy bản thân.

- Không thể nào! Tuyết vực của ta!

Thanh niên kia kêu lên trong sự bất lực.

Hộ thuẫn của hắn vốn là có thuộc tính băng hàn, tránh nóng giảm nhiệt. Thế nhưng, ngay lúc này, hắn có thể cảm nhận được sức nóng khủng bố đang bủa vây xung quanh mình. Trán của hắn đổ ra từng hạt mồ hôi to, nối đuôi nhau chảy thành dòng. Hắn không đi tắm, nhưng cả cơ thể hắn đã ướt nhẹp.

Lúc này, khôi lỗi đỏ lại chuyển động. Họng súng phun lửa gắn ở hai tay vốn được chỉa sang hai bên, bây giờ được khôi lỗi đỏ hướng thẳng về phía thanh niên kia.

Thanh niên kia đang chật vật với hơi nóng, bây giờ lại phải trực tiếp chống lại ngọn lửa khiến hắn càng chật vật hơn. Dưới sức nóng điên cuồng của ngọn lửa, tấm hộ thuẫn kia có dấu hiệu mờ nhạt dần. Thanh niên cũng phát hiện ra hộ thuẫn sắp không trụ nổi trước ngọn lửa nóng hừng hực kia. Hắn vội vội vàng vàng thúc đẩy thêm Nguyệt khí vào hộ thuẫn mà chống đỡ lấy.

Điều này vừa hay chính là điều mà Thiên Khôi đang ép hắn làm. Vốn dĩ hắn dùng công pháp của bản thân để g·ian l·ận, bây giờ Thiên Khôi dùng súng phun lửa ép khô Nguyệt khí của hắn, xem hắn có thể g·ian l·ận thế nào.

Thông qua dữ liệu hệ thống cung cấp, Nguyệt khí của thanh niên đang tụt dốc không phanh. Sức nóng của ngọn lửa nhanh chóng thiêu đốt sạch sẽ lớp tuyết dày. Bền mặt của võ đài bắt đầu có dấu hiệu tan chảy.

Không quá lâu, Nguyệt khí của thanh niên kia chạm đáy, hộ thuẫn tan biến. Ngọn lửa như thú săn mồi lao về phía thanh niên. Ngay lúc này, một bàn tay linh khí khổng lồ dập xuống đánh tan ngọn lủa. Khôi lỗi đỏ bị áp lực hất ngược về phía sau.

Trong làn khói của bụi và hơi nước, một bóng người xuất hiện giữa võ đài.

- Trận đấu này ngừng lại tại đây! – Một giọng nói uy lực phát ra từ người đó.

Khói bụi tan đi, lộ ra một trung niên. Người này dáng người cao lớn tận hai mét, thân hình vô cùng lực lưỡng. Hắn ta mặc một bộ áo da hổ trắng, bên vai trái có một cái đầu hổ vô cùng hung mãnh. Bàn tay của hắn rất to có thể chụp hết mặt người.

Hắn chính là Hổ Dung đại hiện của Bạch Hổ hậu viện.

Vừa xuất hiện, Hổ Dung ngay lập tức dùng uy áp mà trấn áp toàn trường. Uy áp cường giả Nguyệt cấp 5 khiến cả võ đài bị đè nén xuống.

Thanh niên kia vừa mới thoát khỏi ngọn lửa nóng bỏng liền bị uy áp đè bẹp dưới đất. Khán đài dù cách võ đài một đoạn xa, nhưng vẫn bị uy áp ép xuống, khiến cho nhiều người tu vi quá thấp thổ huyết hôn mê.



Về phía Thiên Khôi, hai robot của hắn cũng đã bị ép tới nữa quỳ nữa ngồi, mặc dù chúng vẫn đang phản kháng. Còn về Thiên Khôi thì ngược lại, hắn vẫn rất cảnh giác, dùng hệ thống tra quét người vừa tới.

Đột nhiên, một bàn tay năm lấy vai của Hổ Dung.

- Nào nào, dĩ hòa vi quý, đừng làm mọi chuyện căng thẳng lên như thế.

Người đến chính là viện trưởng Thanh Long tiền viện Tiền Chí Nhân.

Nghe lão nói thế, Hổ Dung cũng tán đi uy áp của bản thân.

Uy áp tán đi, mọi người mới nhẹ nhàng thở phào một hơi. Thanh niên kia lòm còm bò dậy, liền khom lưng cúi đầu khúm núm đa tạ Hổ Dung và Tiền viện trưởng. Đổi lại là cái nhìn đầy chán ghét của hai lão.

Tiền viện trưởng ngay lập tức lên tiếng.

- Ngươi đã phạm vi, thân là viện trưởng Thanh Long tiền viện, ta trực tiếp tước đi quyền tham gia của ngươi, đồng thời phạt ngươi ba ngàn nguyên linh hạ phẩm dùng để bồi thường cho những người thua của bởi sự gian dối của ngươi.

- Ta … ta … khoang đã, buông ta ra …

Thanh niên chưa kịp phát biểu một lời liền bị một nhóm Thanh Long vệ lôi đi. Tiền viện trưởng lại quay sang với Thiên Khôi mà nói.

- Vị tiểu hữu này, xin thứ lỗi chúng ta đã không kịp thời phát hiện sự g·ian l·ận của tên kia, khiến tiểu hữu khổ cực rồi.

- Ta không có hứng với mấy câu xin lỗi đâu, có gì thực tế hơn không?

- … Dù sao thì cũng đã làm tiểu hữu cũng đã mất thời gian cũng như sức lực, thôi thì như thế này đi, theo ta thấy, tiểu hữu là khôi lỗi sư cần nhiều tài nguyên vậy chúng ta bồi thường bằng tài nguyên được chứ?

Nghe thấy đề nghị này, Thiên Khôi im lặng suy nghĩ một lúc. Vốn dĩ hắn không muốn làm ồn ào quá mức, vì điều đó sẽ khiến hắn nhận thêm sự chú ý từ rất nhiều thế lực. Hơn nữa bên kia cũng không muốn l·àm t·ình hình căng thẳng hơn nên đưa ra bậc thang cho cả hai cùng xuống. Một mặt là do đại hội tỷ võ đang được tổ chức, mặt khác bọn họ cũng không muốn vì chuyện này mà ảnh hưởng tới uy tín và danh dự mà bọn họ dày công đắp nặng. Lại nói mục đích chính của Chấn Dương là thu thập thêm thông tin về thế giới này. Dù Chấn Dương biết rằng bọn họ muốn mượng tay tên kia để kiểm tra thực lục của mình, nhưng hắn vẫn muốn ổn định một khoảng thời gian nữa. Chưa rõ thế giới này nông sâu thế nào, bởi thế đề nghị này cũng có thể xem là tạm chấp nhận được. Chấn Dương không muốn vì một phút bốc đồng mà mất hết.

- Được thôi, chuyện này dễ nói. – Chấn Dương khẽ gật đầu.

- Vậy là tốt rồi, nhưng mà trước hết, nơi này không phù hợp để bàn những việc này, chúng ta tạm dừng ở đây, ta sẽ cho người mang danh sách vật liệu sang cho tiểu hữu. Nếu tiểu hữu không hài lòng với danh sách cứ phản hồi lại, chứng ta lại thảo luận.

Tiền Chí Nhân nhận thấy mọi chuyện chuyển biến thuận lợi cũng nhẹ nhõm trong lòng. Đối phương cũng không làm khó khăn chuyện này. Giải quyết êm đẹp là cách tốt nhất. Lão thật sự không muốn phải đối đầu với một nhân vật mà lão không biết rõ thực lực. Nhất là khi đối phương còn là khôi lỗi sư.

Lão lại nhìn về võ đài. Lúc đầu võ đài bị bao phủ bởi lớp tuyết dày, nhiệt độ bên trong rất thấp. Sau khi bị khôi lỗi đỏ thiêu đốt, võ đài đã không còn chút tuyết. Bởi vì vách chắn linh khi nên võ đài giống như một chiếc hộp kín, ngọn lửa không thoát được ra ngoài, vì thế dù lửa đã ngưng nhưng nhiệt độ mà võ đài tỏa ra đủ để làm chín bất kì sinh vật bình thường nào. Bền mặt võ đài nứt ra, những nơi ngọn lửa phun vào trục tiếp thì đã tan chảy, hiện đang đặc lại.

Với kinh nghiệm của lão kẻ trước mặt không dễ đối phó. Hắn ta cẩn trọng và ổn định, không có sự bốc đồng của người trẻ tuổi. Thỏa hiệp là biện pháp phù hợp hiện tại mà lão nghĩ ra.

Mẫu thuẫn nhanh chóng được kết thúc để nhường lại võ đài cho trận tiếp theo.



Ven rìa rừng Hắc Lâm có một ngôi làng tên là làng Mộc Liễu. Dân số của làng vào khoảng hai trăm người. Giữa làng có một góc cây liễu rất lớn, tán cây rậm rạp và tỏa ra rất rộng, rũ xuống như những thác nước. Cây liễu này cũng là lí do mà người ta gọi nơi này là làng Mộc Liễu.



Trên tán liễu những con chim đủ màu sắc kết thành đàn bay múa xung quanh. Chúng đậu đầy ra cành và cất lên những tiếng hót lảnh lót. Bên dưới, những đứa trẻ đang đùa nghịch với nhau. Tiếng cười nói vui vẻ.

Trong làng có một khu chợ nhỏ, mọi người đang mua bán ở đây. Trong chợ xen giữa tiếng người là tiếng búa gõ leng keng của một tiệm rèn.

Giữa tiệm rèn ngổn ngang những nông cụ, đồ dùng nhà bếp, có một người đàn ông trung niên mồ hôi nhể nhại, đang ngồi quải từng nhịp búa nặng nề. Phôi kim loại đỏ lừ bắn ra tia lửa theo nhịp búa.

Bên cạnh ông ta là một lò lửa đang hừng hực đỏ. Ánh đỏ của lửa hắt lên người đàn ông khiến cho làn da đen vì than và khói lửa đó đỏ lên.

Bên cạnh lão là một thiếu niên đang ể oải bê một trùng những quặng sắt vụn chất vào góc tường.

Từ xa một lão già chậm rãi tiến để tiệm rèn. Lão nhìn thấn người trung niên liền lên tiếng hỏi.

- Địa Ngưu, cái cày ta mang đến lúc sáng đã sửa xong chưa đấy?

Nghe tiếng hỏi, người trung niên quay đầu lại thì thấy một lão già tóc hoa râm đang nhìn mình.

- Trưởng làng à, cái cày của lão hỏng nặng quá, sửa thì vẫn được, nhưng tốn nhiều hơn bình thường một chút. Thêm hai đồng. Nếu lão cần gấp ta sửa luôn cho lão.

Lão trưởng làng nghe thế, có chút bất mãn nhưng lão cũng chẳng muốn lớn chuyện làm gì. Hai đồng cũng không quá nhiều, bằng một rổ khoai lang, lão vẫn có thể trả.

- Được rồi, hai đồng thì hai đồng, sửa nhanh cho ta đi. Không có cái cày này mai lại không ra đồng làm việc được.

Dù là trưởng làng, nhưng lão vẫn phải đi lao động để kiếm ăn nhưng bao người khác. Không phải vì lão nghèo khổ, mà là vì lão muốn làm gương cho những người sống ở làng. Lão cũng không muốn bản thân giống như kẻ tàn phế ham ăn biến làm.

Rừng Hắc Lâm là một nơi rất nguy hiểm với người bình thường nhưng khu rừng cũng mang lại những lợi ích nhất định cho những người sống quanh nó. Thực vật ở rừng Hắc Lâm luôn phát triển tốt hơn rất nhiều so với thực vật ở nơi khác.

Bởi vị trí của ngôi làng đặc biệt, nằm ven rìa của rừng Hắc Lâm, nên đôi khi có quái vật xuất hiện quấy phá ngôi làng. Điều này khiến cho ngôi làng khó mà phát triển một cách phồn thịnh. Canh tác nông nghiệp cũng khó khăn, nên làng Mộc Liễu thường trao đổi các sản phẩm để đổi lấy lương thực từ các thương nhân đi qua làng.

Từ cổng làng, một người đàn ông người quần áo rách nát, máu chảy thành dòng, hớt hải chạy vào. Nét mặt hắn đầy vẻ hoảng sợ, hắn vừa chạy vừa hét lớn.

- Quái vật, có quái vật !

Những người trong làng nghe tiếng hét của người đàn ông, lại thấy dáng vẻ chật vật của hắn. Họ liền biết họa lại tới.

Từ xa, một đám khói bụi bốc lên, hướng thẳng về phía ngôi làng.

Thanh niên trong làng đều mang theo nông cụ, gậy gộc. Họ tập trung trước cây liễu lớn. Đám con nít vội vã theo người nhà mà trốn hết vào nhà, người già thì lại càng không ra ngoài.

Trưởng làng nghe tiếng hét cũng vội vàng chạy ra. Địa Ngưu cùng con trai của mình cũng bỏ xuống công việc mà vác theo hai cái đinh ba chạy theo trưởng làng. Ba người lách qua đám thanh niên mà đứng lên phía trước.

Tiếng rầm rập vang lên phía xa ngày càng lớn.

Khi mọi thứ rõ ràng hơn, lão trưởng làng nhìn thấy một sinh vật giống như lợn rừng với ba chiếc nanh lớn. Hai nanh dưới hướng lên, hai nanh trên hướng xuống, làm cho con quái vật thêm phần đáng sợ. Lớp lông vàng dày có hoa văn ba sọc đỏ ở hai đùi sau.

Lão căng thẳng nói với đám thanh niên.

- Là Lợn Ba Sọc, dùng cách cũ bắt nó, không cho nó phá làng.



Lợn Ba Sọc là loài quái vật phổ biến trong rừng Hắc Lâm. Chúng có hình thể lớn hơn con trâu thông thường một chút, sức lực thì bằng ba con trâu gộp lại. Dù bản thân là loài sống trên cạn nhưng loài quái vật này có niềm đam mê với nước. Chúng dành gần như cả đời chỉ để uống nước, cho tới khi no căng. Mặc dù chúng uống rất nhiều nhưng chúng chỉ giữ được lượng nước vừa uống trong ba mươi phút.

Nghe lão trưởng làng nói, đám thanh niên nhanh chống di chuyển. Một nhóm người vội chạy đi tìm kiếm gì đó. Một đám khác thì cầm nông cụ chạy lên chắn đường Lợn Ba Sọc.

Thấy có người chắn mình, Lợn Ba Sọc như điên dại lao thẳng vào đám người.

- Ngay lúc này! – có người hét lên.

Một sợi dây thừng thô to một đầu buột vào gốc cây lớn, đầu còn lại năm sáu thanh niên hợp sức mà kéo căng ra.

Lợn Ba Sọc chạy ào tới, vướng vào sợi dây thừng mà ngã nhào về phía trước.

Nhóm thanh niên đang căng dây cũng bị kéo văng tứ tung.

Ngay lúc Lợn Ba Sọc ngã nhào, một tấm lưới vừa lớn vừa dày được tung ra chụp lấy nó. Tấm lưới được dệt từ những sợi dây thừng to xen với những sợi thép bền chặc.

Một nhóm các thanh niên vội vã căng mạnh tấm lưới, giữ lại Lợn Ba Sọc không cho nó chạy loạn.

Lợn Ba Sọc bị tóm bằng lưới, nó điên cuồng giãy giụa, những tiếng éc éc được khếch đại vang lên inh ỏi.

Đám thanh niên hò hét dùng sức giữ chặt tấm lưới. Họ càng ghì chặt, Lợn Ba Sọc càng giãy giụa mạnh hơn.

Tranh thủ thời gian Lợn Ba Sọc bị kiềm chế bởi tắm lưới, một nhóm thanh niên khác dùng những ngọn giáo gỗ đầu bọc sắt nhọn mạnh tay đâm vào người con quái vật.

Mỗi nhát đâm xuống đề để lại trên người lợn ba sọc một lỗ máu sâu hoắm. Cơn đau tràn vào não, Lợn Ba Sọc b·ị đ·au càng điên cuồn giãy giụa hòng thoát ra.

Đột nhiên, một một người bị trượt chân, khiến cho tấm lướt đang căng đều bị lệch trọng tâm. Lợn Ba Sọc vùng mạnh một cái, cảm đám người kéo lại gần.

Một thanh niên bị kéo quá đà, ngã nhào ngay dưới chân của Lợn Ba Sọc. Con quái vật lồng lên, bàn chân nó đạp mạnh xuống. Người thanh niên chỉ kịp hét lên một tiếng rồi bị con quái vật dẫm nát.

Thấy cảnh này, tinh thần của đám thanh niên dao động mãnh liệt. Một vài người đã chùn bước chân.

Trong những căn nhà, các mẹ cách bà vội vàng che lấy những đôi mắt ngây thơ đang run lên vì sợ hãi.

- Đừng loạn !!!

Địa Ngưu quát lớn.

Người đàn ông lao lên với ngọn đinh ba lăm lăm hướng về phía trước. Lấy tốc độ nhanh chóng hắn hung hăng đâm mạnh đinh ba vào đùi của Lợn Ba Sọc.

Đinh ba đâm xuyên vào lớp da thịt của Lợn Ba Sọc, máu đỏ túa ra. Cơn đau làm nó trở nên điên loạn. Nó xoay mạnh người, húc vào Địa Ngưu, hất hắn văng lên trời.

Địa Ngưu nặng nề rơi xuống đất, hắn phun ra ngụm máu lớn, rồi nằm yên bất động, chẳng ai biết sống hay c·hết. Con trai hắn thấy cha mình bị húc văng, hốt hoảng chạy tới miệng không ngừng gọi cha.

Trong cơn điên cuồng, mặc kệ tấm lưới hạn chế khả năng di chuyển, Lợn Ba Sọc xông thẳng về phía đám người trưởng làng.

Trưởng làng thấy thế, lão liền biết mọi chuyện đã vượt tầm kiểm soát. Rõ ràng, đứng trước lũ quái vật, người phàm như họ chỉ có bất lực, vì sai lầm của một người mà ngôi làng này có thể bị xóa sổ.