Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khối Lập Phương - Binh Đoàn Công Nghệ

Chương 19: Thanh Long tiền viện - Đại hội tỉ võ (7) - Kiếm sĩ đối chiến




Chương 19: Thanh Long tiền viện - Đại hội tỉ võ (7) - Kiếm sĩ đối chiến

“Không lẽ lão già ta lại c·hết như thế này sao?” - trưởng làng nhắm mắt chờ c·hết.

Đám người hoản loạn, ai tỉnh táo thì bỏ chạy, ai điến hồn thì chỉ có đứng như trời trồng. Trong mắt của họ là hình ảnh của Lợn ba sọc ngày càng đến gần. Gương mặt họ đầy sự sợ hãi, có người vì quá sợ mà ngã quỵ tại chỗ, đũng quần bất giác ẩm ướt.

Đối mặt với quái vật, con người bình thường vẫn là nhỏ yếu như thế. Con quái thú điên loạn cứ lao tới như chiếc xe tải mất phanh, không gì cản được nó. Những kẻ xấu số chỉ có thể nhắm mắt mà khẩn cần phép màu ảo vọng.

Đột nhiên…. Âm thanh ầm ầm đùng đùng vang lên. Những kẻ không chạy nổi này đều chung một suy nghĩ “ mình xong rồi.” Âm thanh ầm ĩ khiến cho những kẻ xấu số không mở nổi mắt này thêm phần sợ hãi. Lại một lúc lâu vẫn không có gì sảy ra, không cảm nhận được sự đau đớn của một cú húc c·hết người, cũng không còn âm thanh nào, mọi thứ im lặng.

Trưởng làng thu hết can đảm hé mắt nhìn, chỉ thấy một cảnh tượng làm lão giật bắn người. Dưới chân lão là một cái đầu lợn to đùng với ba cặp nanh nhọn lạnh lẽo. Lão sợ hãi mà ngã dập mông. Miệng lão chỉ biết ê a chứ không thể nói một từ nguyên vẹn.

Tiếng kêu the thé của lão làm những kẻ xung quanh cũng run rẩy mở mắt ra. Trước mắt họ, Lợn ba sọc thân thể nặng nề đang nằm một đống trước mặt trưởng làng, nó cách lão chỉ một bước chân mà thôi. Nó nằm im bất động. Từ mắt trái của nó một lỗ máu tròn không ngừng rỉ máu ra, nữa đầu đối diện của nó cũng như vậy. Nó c·hết rồi.

Trưởng làng mất một lúc thì cũng tỉnh táo lại, hai chân đạp đạp đất cát mà lết xa con quái vật. Tới một đoạn mà lão cho là an toàn, lão nhặt lấy một viên đá định ném vào lợn ba sọc xem nó có còn sống không.

Lão vừa đưa tay lên, một giọng nói làm lão giật mình.

- Không cần đâu, nó c·hết rồi.

Lão nhìn về hướng giọng nói phát ra, hiện lên trong mắt lão, ba bóng người chậm rãi đi tới.

Ba người này không xa lạ gì, chính là ba robot trong nhóm robot mà Chấn Dương thả ra ngoài thám thính thế giới này.

Chúng cũng được trang bị giáp chiến và v·ũ k·hí chiến đấu. Giống như robot mà Chấn Dương dùng ở đại hội tỷ võ, ba robot này được trang bị Nanosuit, đồng thời trang bị thêm UMP tăng cường, súng lục và dao găm.

Ngay lúc này, tại đại hội của Thanh Long tiền viện

Trên võ đài là robot kiếm sĩ của Chấn Dương, lấy danh xưng Tùng Quân.

Đối diện Tùng Quân là kiếm si Trần Tâm.

Hai bên mắt đối mắt chầm chậm di chuyển vào trung tâm võ đài.

Đứng đối diện nhau, kiếm chưa xuất nhưng không khí lại căng thẳng cực điểm, khiến cho những người theo dõi đều phải ngưng trọng tinh thần.

Tại lầu quan sát, Hồng Liên hết sức tập trung vào trận chiến này. Mộc Thanh cũng không chỉnh sửa cơ giáp nữa. Nàng ngồi hồi hộp theo dõi võ đài. Phía trên các nàng Trần Mị công chúa cũng rất xem trọng trận chiến này.

Phải biết hai kiếm sĩ bên dưới không ai tầm thường cả.

Một kẻ thì thần thần bí bí, mang bên người một thanh kiếm vô cùng đáng sợ. Từ lần hắn rút kiếm, cho tới nay hắn chưa rút thêm một lần nào nữa. Hắn ta cùng Khôi Lỗi sư Thiên Khôi mơ hồ có liên quan đến một tổ chức thần bí Xích Quỷ hội. Nếu Xích Quỷ hội thật sự tồn tại thì hắn ta có khả năng thuộc về cao tầng của hội này, còn nếu hắn chỉ là kẻ thuộc tầng thấp, vậy lại càng đáng sợ.

Kẻ còn lại là kiếm si Trần Tâm nổi danh không chỉ vì sự si mê mà hắn dành cho những thanh kiếm, mà còn vì một thân thực lực được mài dũa vô cùng khắt nghiệt. Vốn dĩ không mấy người biết về hắn, cho đến trận loạn chiến trên bờ sông Đại Linh Giang năm đó, hắn lấy cảnh giới Nguyệt cấp 2 chém c·hết hai cường giả Nguyệt cấp 5. Khi những người khác đến nơi chỉ thấy giữa đêm trăng lộng gió, hắn ngồi mài kiếm bên bờ sông, bên cạnh là xác c·hết đã lạnh. Từ đó, danh xưng kiếm si Trần Tâm bắt đầu lan truyền trong giới tu tiên Lạc Thiên quốc. Khi nhắc đến hắn, người đời nhớ hai câu:

“Sông lạnh thấy đâu người gọi gió

Trăng tà tìm mãi kẻ mài gươm.”

Trên đài cao, Tiền viện trưởng cùng đại diện các viện khác cũng chăm chăm theo dõi hai người.



-Kiếm của ngươi thật sự rất tốt.

Trần Tâm ánh mắt sắt bén nhìn Tùng Quân.

-Cảm ơn đã khen, được một kiếm si xem trọng là điều tốt đối với thanh kiếm này.

Tùng Quân cũng không từ chối lời khen của đối phương. Dù sao thanh kiếm này có điểm đặc biệt cũng không phải là bí mật nữa.

Trần Tâm là kiếm sĩ không thích nhiều lời. Hắn chậm rãi xuất ra thanh kiếm của bản thân.

Kiếm của hắn không có gì hoa mĩ. Nhìn qua, thanh kiếm này cũng chỉ là một thanh kiến bình thường, trên kiếm có vài vết xướt, trên lưỡi kiếm lại có vài chỗ bị mẻ do chiến đấu. Dù có nhiều khiếm khuyết thế như lại không làm thanh kiếm xấu đi, trái lại những khiếm khuyết kia lại làm thanh kiếm trở nên sắt lạnh, bén nhọn. Nhìn vào nó, những kẻ tầm thường có lẽ sẽ nghĩ nó là thanh kiếm mẻ. Trái lại, đối với những kẻ hiểu kiếm liền biết đây là một thanh kiếm tốt, một thanh kiếm trải qua nhiều trận chiến đẫm máu.

Kiếm sĩ đã rút kiếm thì sẽ không nhiều lời. Hai bên bạo bước xông về đối phương.

Mặt đối mặt, kiếm đối kiếm, tia lửa tí tách bắn ra từ vị trí hai thanh kiếm chạm nhau.

Hai bên chợt tách nhau ra. Không hẹn mà cùng nhau chạy thành vòng tròn quanh võ đài. Vừa chạy hai bên vừa nhìn nhau đăm đăm. Vòng tròn ngày càng nhỏ lại. Một lần nữa hai bên lại v·a c·hạm với nhau. Người này công, người kia đỡ, hai bên giằng co một lúc lại lui ra.

Giao chiến nhanh chóng, những người quan sát cũng bị nhịp độ trận đấu làm cho bất ngờ. Khán giả trên khán đài còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần thì hai bên đã lao vào, khán giả chưa kịp hô hào cỗ vũ hai bên đã tách ra.

Mặc dù khán giả không rõ, nhưng trên đài cao, Tiền viện trưởng cùng các đại diện của các học viện khác đều rất rõ ràng. Hai bên chỉ là thăm dò nhau một chút mà thôi, chưa hề có ý đánh thật.

Hổ Dung khịt mũi.

- Hai tên này kiếm đủ nhanh, xuất kiếm dứt khoát. Xem ra kì đại hội này có nhiều ngọc hơn chúng ta tưởng.

- Phải phải, dù là Tinh cấp hay Nguyệt cấp đều có hắc mã một đường g·iết vào. Đại hội kì này thật sự có nhiều đặc sắc. – Tiền viện trưởng đáp.

- Ta thấy đám hắc mã vẫn còn đang tranh đấu, trong thời gian này vừa hay chúng ta có thể chiêu mộ một nhóm viện sinh mới từ những kẻ bị loại. Dù bị loại nhưng trong chúng vẫn có ngọc thô, chịu khó mài dũa một chút cũng xứng đáng. – đại diện của Chu Tước hữu viện Chu Thanh Phương lên tiếng.

Những người còn lại cũng gật đầu đồng tình.

Tại lầu quan sát, Hồng Liên nhìn cảnh trước mắt nàng không khỏi giật mình. Vừa rồi mọi thứ diễn ra quá nhanh, nàng thậm chí còn chưa ngồi nóng ghế giao chiến đã tạm ngưng lại. Hơn nữa, nàng xuýt không nhìn kịp đường kiếm của hai bên. Nếu đổi thành nàng đối chiến một trong hai người dưới đài kia, nàng thật sự không biết có thể chống đỡ nổi năm đường kiếm hay không.

-Nhanh … nhanh quá, tỷ tỷ, vừa rồi tỷ có thấy gì không, hai người đó nhanh quá muội không kịp theo dõi. Chỉ thấy họ, xông vào rồi lại chia ra chạy vòng tròn lại xông vào, lại tách ra. Bọn họ đã đánh chưa ?

Mộc Thanh ngơ ngác, nàng vốn dành quá nhiều thời gian vào cơ giáp, thiếu đi sự rèn luyện phản xạ nên thật sự nàng không theo kịp tốc độ xuất kiếm của hai người dưới võ đài.

Trên tầng sáu của lầu quan sát, Mẫn Nhi công chúa khẽ cắn nhẹ môi. Nàng cau mày phượng, tay cầm ly trà bất giác xiết chặt hơn.

-Đi, điều tra rõ ràng tên Tùng Quân này, cả tên Khôi lỗi sư kia. À không, điều tra Xích Quỷ hội cho ta, tận tường từng chút một. Ta muốn xem thử là loại tổ chức nào lại có những kẻ mạnh như vậy.

Tên thanh niên cầm quạt cúi đầu dạ vâng rồi nhanh chóng rời đi.

Dưới võ đài không vì điều gì mà ngưng lại.

Tùng Quân thành công đánh bật một đòn kiếm của Trần Tâm.



Trần Tâm cũng không vì thế mà ngưng, thuận thế kiếm lật người một phát. Kiếm trong tay hắn tụ lấy Nguyệt khí màu bạc thuận lợi tung ra một đường kiếm khí hình bán nguyệt phóng thẳng về phía đối phương.

Tùng Quân thấy kiếm khí tới gần, liền bật người lên cao nhẹ nhàng tránh đi. Hai đường kiếm khí bắt chéo nhau nhanh chóng thẳng tiến vào nơi Trần Tâm đang đứng.

Oanh một tiếng, kiếm khí phá vỡ sàn đấu, mở ra hai đường chéo sâu. Chỉ thấy Trần Tâm đã đứng cách đó vài mét xa.

“ Kiếm nhanh thật! ” Trần Tâm không khỏi bất ngờ.

Nếu vừa rồi không phải trực giác hắn nhạy bén phát giác nguy hiểm, sớm dùng bộ pháp thoát đi thì sợ rằng đòn vừa rồi đã đánh vào chân hắn.

Ánh mắt chạm nhau.

Hai bên lại lặng vài giây.

Đột ngột, hai bóng người biến mất.

Hai bên lại lao vào nhau. Sóng xung kích từ vụ v·a c·hạm càn quét toàn bộ sàn đấu, làm cho màn chắn linh khí run lên bần bật.

Hai người lại tách nhau ra.

Lần này, Trần Tâm lại tụ Nguyệt khí vào kiếm nhưng hắn không dùng kiếm khí như lần trước. Lần này Trần để nguyên Nguyệt khí trên kiếm mà xông lên.

Thấy đối thủ xông tới, Tùng Quân cũng không ngại lấy cứng chọi cứng. Hắn một kiếm chém xuống nhắm chuẩn đối thủ.

Trần Tâm nhanh chóng đưa kiếm đỡ lấy nhát kiếm kia. Đồng thời hắn kích thích Nguyệt khí trên kiếm, làm thanh kiếm bộc phát một lực đẩy hất Tùng Quân lùi lại mấy bước.

Tùng Quân bị đẩy lùi, Trần Tâm liền nắm thời cơ, một bước tiến lên, hàng loạt chiêu kiếm được chém ra. Tùng Quân muốn kéo dãn khoảng cách cũng khó vì Trần Tâm lợi dụng Nguyệt Khí để mở rộng phạm vi t·ấn c·ông của bản thân.

Hai bên lại giằng co với nhau. Tuy nhiên, lần này nhìn vào liền có thể thấy Tùng Quân đã rơi vào thế bị động rõ ràng. Trên bộ áo đã xuất hiện rất nhiều vết kiếm, còn hắn bị ép phải vừa thủ vừa lui.

Trần Tâm dù đang ở thế thượng phong nhưng cũng không bất cẩn. Đối thủ của hắn là một kẻ có thể khống chế thanh kiếm đã chém cả ngàn quỷ vật thì không thể nào là kẻ yếu đuối được. Hơn nữa từ khi đại hội bắt đầu Tùng Quân chưa dùng chiêu bài nào đặc biệt, Trần Tâm cũng rất ổn định, hắn cũng không muốn vì khinh thường đối thủ mà thua cay đắng.

Trần Tâm đang thế ép người, một kiếm đâm thẳng về phía Tùng Quân, Nguyệt khí cuộn lấy lưỡi kiếm vang lên từng tiếng lanh lảnh.

Tựa hồ chỉ chờ có thế, Tùng Quân lách nhẹ người tránh đi mũi kiếm ngay trong gang tất. Thanh kiếm của hắn dần chuyển sang màu xanh. Một bước, lướt người, hất tung.

Dù thanh kiếm chưa thật sự chạm vào cơ thể nhưng Trần Tâm vẫn bị hất lên không trung. Trần Tâm muốn xoay người phản kích, thế mà động tác của hắn lại trì trệ chậm chạp. Trần Tâm không phải là kẻ ngu, cảm nhận trạng thái cơ thể lúc này, hắn liền biết đây là do cú hất vừa rồi của Tùng Quân gây ra.

Trần Tâm bị hất tung không quá lâu. Tùng Quân không bỏ qua cơ hội, trực tiếp tiến công. Ngay lúc Trần Tâm rơi vào tầm đánh Tùng Quân liền đánh ra ba đường kiếm khí hất đối phương văng ra phía sau.

May sao Trần Tâm đã đỡ được một đường kiếm khí. Nhưng hai đường kiếm khí còn lại thì hắn không đỡ được, trực tiếp đánh vào cơ thể hắn, rạch ra hai đường máu.

Trần Tâm rơi hịch xuống sàn đấu, liền vội vàng búng người tránh lui. Nào có ngờ, hắn vừa ổn định thân hình, ngẩn mặt lên liền nhìn thấy một thanh kiếm màu xanh.

Một lần nữa, hắn bị hất lên không trung.

Thế trận đổi chiều. Lần này Trần Tâm rơi vào thế bất lợi, còn Tùng Quân giành lấy thế thượng phong. Không mất nhiều thời gian, thương tích trên cơ thể Trần Tâm ngày một nhiều.



Trần Tâm cũng không dại mà để đối phương thoải mái mài c·hết mình. Trần Tâm trong khi lơ lửng trên không, liền tụ Nguyệt khí lại quanh thân rồi cho bùng nổ. Khí tức mạnh mẽ quét ra, đẩy lùi Tùng Quân ra xa.

Thoát khỏi khống chế, Trần Tâm liền kéo giãn khoảng cách với Tùng Quân.

Tùng Quân bị ngắt thế công cũng không vội vàng lao lên lần nữa.

Hai bên lại đứng nhìn nhau.

Trần Tâm đột ngột lên tiếng.

-Ngươi thật sự rất mạnh, mạnh hơn tất cả những kẻ ta từng chạm trán trước đây.

Tùng Quân không đáp lời, chỉ gật nhẹ đầu thể hiện sự đồng ý.

Thấy thế, Trần Tâm đưa kiếm ngang tầm mắt, vuốt hai ngón tay lên lưỡi kiếm. Hắn vuốt kiếm tới đâu Nguyệt khí trong cơ thể hắn cuộn trào bọc lấy. Hắn nhắm nghiền đôi mắt chờ đợi.

Tùng Quân cũng thu kiếm vào bao. Hắn đưa kiếm ngang hông, lại hạ thấp người chuyển cơ thể vào trạng thái chuẩn bị rút kiếm. Thanh kiếm trong bao lập lòe ánh sáng xanh rồi lại đỏ.

Trần Tâm đột nhiên mở mắt ra, Nguyệt khí cuồn cuồn dâng lên tu vi của hắn cực tốc nâng cao. Chạm đỉnh, khí thế cường giả Nguyệt cấp 3 từ Trần Tâm quét ra xung quanh. Ánh mắt sắt bén lăm lăm nhìn về đối thủ của mình.

Đây là lần đầu tiên Trần Tâm cảm nhận được ham muốn chiến đấu của bản thân trong những cuộc so đấu bình thường này. Đối với hắn cảm giác khiêu chiến này chỉ xuất hiện khi hắn đặt cược mạng sống vào những trận chiến sinh tử mà thôi.

Kiếm khí cuồn cuộn quấn quanh thanh kiếm của Trần Tâm, càng ngày càng dày đặc. Kiếm khí mật độ cao bị Trần Tâm áp xúc thành một lưỡi kiếm khổng lồ.

-Kiếm đoạn thiên !

Kiếm chỉ trời xanh, Trần Tâm mặt không đổi sắc, một kiếm trảm về phía Tùng Quân.

Áp lực từ kiếm khí chèn ép làm sàn đấu nứt vỡ chằng chịt. Âm thanh gió cuốn ù ù cả diễn võ trường.

Thấy cảnh tượng trước mắt, Tùng Quân không hề bấn loạn, hắn nhẹ rút thanh kiếm của mình ra. Hắn lấy cẳng tay trái đỡ lấy thanh kiếm, nhẹ nhàng hạ người vào thế thủ. Lưỡi kiếm lại lập lòe ánh vàng.

Kiếm khí ập vào, Tùng Quân huơ gươm phòng thủ. Ánh sáng vàng trở nên chói mắt hơn.

Khói bụi mịt mù.

Một chốc khói bụi tan đi hiện ra bóng dáng của Tùng Quân. Gương mặt bị che đi bởi mặt nạ nên không ai biết biểu cảm của hắn lúc này ra sao. Chỉ biết, hắn hiện tại cỏ vẻ không hề nhận bất kì sát thương nào từ đòn công kích của đối phương.

Trần Tâm nét mặt kinh ngạc dần đổi sang thích thú. Hắn cười lớn.

-Cuối cùng cũng có người có thể đánh với ta một trận thỏa thích.

Trần Tâm vừa nói vừa lao đến. Kiếm trong tay mang theo Nguyệt khí nhanh như cắt chém vào Tùng Quân.

Tùng Quân thuận thế đỡ ba kiếm, lại lùi mấy bước kéo dãn khoảng cách.

Trần Tâm thấy thế liền vận dụng bộ pháp trong ba bước liền bắt kịp Tùng Quân.

Kiếm đối kiếm.

Đối với những người tu vi đủ cao, hoặc khả năng quan sát đủ mạnh thì có thể nhìn ra họ v·a c·hạm với nhau thế nào. Còn những kẻ tu vi thấp hoặc khả năng quan sát bình thường thì đã không thể bắt kịp đường kiếm lẫn bộ pháp của họ, chỉ biết họ đang giao chiến tại vị trí đó mà thôi