"Chân của anh..." Đến phút chót, Phó Thanh Như vẫn tìm lý do, nặn ra ba chữ.
Cố nén âm thanh dung tục nho nhỏ, nhè nhẹ. Nhưng nếu nghiêm túc lắng nghe, vẫn có mấy tiếng rên rỉ không nhịn được lọt ra ngoài, như tiếng kêu của chim non nằm trong ổ đất trên mái hiên.
Thế nhưng anh lại nhìn thấu tâm tư của cô, cắn lấy rái tai phà hơi nóng: "Bị thương mà thôi, không phải là không thể quan hệ."
Đèn mờ ảo nhưng vầng trăng nặng trĩu trong mộng, chỉ thấy cô cau chặt chân mày, không chịu phát ra một chút âm thanh.
Hận đêm này dài đằng đẵng, nắng ban mai mờ nhạt, sinh lí sung sướng không thể tự chủ khiến cô xấu hổ và chán ghét, linh hồn như bị ném vào địa ngục mặc cho roi vọt ác quỷ.
Lệ thấm ướt mi cong, ánh mắt cô không có tình yêu và dục vọng, đằng sau sợ hãi là thanh tỉnh. Tầng số bị buộc kiềm hãm, không tăng tốc, mỗi lần đâm là một lần mạnh.
Tạ Kính Diêu dùng sức xoa nắn cặp vếu đẫy đà, ngón trỏ tiếp tục thâm nhập vào trong, động tác bên dưới không hề dừng lại.
"Nhìn này." Anh rút ngón tay ướt đẫm ra, cong môi để trước mặt cô xấu xa dụ dỗ.
Phó Thanh Như chân tóc mướt mồ hôi, cắn môi dời tầm mắt, bị ức hiếp đến cùng cực cũng không lên tiếng, duy chỉ có chiếc eo thon không che giấu được phản ứng chân thực nhẹ run.
Lần đầu tiên lấy lòng một cô gái, anh không hề cảm thấy ghét, ngược lại còn ung dung thong thả tìm tòi, vui vẻ khai quật những chỗ có thể khiến cô mất khống chế.
Tiếp tục thăm dò tìm được nơi nhạy cảm, từ đầu đến cuối tính toán không chút sơ hở, lực đạo dũng mãnh, ngâm mình trong vịnh nước sâu vang lên tiếng nhóp nhép.
Cô bị kẹt dưới người anh, mũi chân co quắp, tay níu lấy áo gối khiến nó dúm dó.
Bức tường thịt non mềm nhẵn nhụi trùng trùng điệp điệp bao lấy da thịt. Tạ Kính Diêu vừa lòng bởi phản ứng của cô, cúi đầu cắn vùng da yếu ớt ở cổ và xương quai xanh, thả chậm tốc độ, dùng tiến tấu dài đăng đẳng tiến vào hành hạ cô.
"Uống sữa bò để lớn phải không?" Một lát sau, anh chợt hỏi cô một câu.
Phó Thanh Như không hiểu, mở mắt ra, vì không chịu được cảm giác dính ướt, ê ẩm, căng trướng giữa hai chân mà ánh mắt ngà ngà say.
"Trắng trẻo, trơn bóng nhường này, quả thật là một cơ thể nuột nà." Câu nói trêu đùa này giống như một lời âu yếm, không biết là đùa giỡn hay là khen ngợi.
Anh muốn cô tự nguyện mê muội, từ bỏ trói buộc lễ giáo, đi theo anh kích thích lửa tình đục khoét xương tủy.
Huyết dịch dấy lên một ngọn lửa hừng hực cao ngút trời, đó là lửa trong vũng bùn vắng lặng. Ở nơi rực lửa này, tội ác niết bàn (1) từ lò luyện, một nửa là vui vẻ, một nửa là thống khổ.
Phó Thanh Như khó khăn đè nén, cô cong người, môi trắng bệch, cổ họng phát ra tiếng thở hổn hển vô thức.
Khiến mạch máu của người nghe đột nhiên chảy mạnh, Tạ Kính Diêu âm thầm nhẫn nhịn kích thích muốn xé toạc áo quần của cô.
"Kêu lên." Không để cô tự cắn mình, anh lần nữa hôn môi cô, đang định bắt lây đầu lưỡi của cô, thì bỗng nhiên đau đớn, khoang miệng lan đầy vị máu tanh mặn.
Tia máu đỏ thẫm rướm ra từ kẽ răng, cô cắn anh.
"Anh đừng hiếp người quá đáng!"
Cô dồn dập thở gấp, một tay che ngực, tay kia nâng lên muốn tát anh, nhưng trong khoảnh khắc sắp đụng đến gò má cô lại gắng gượng ngừng lại.
Căm hận trợn mắt nhìn anh, nhưng lại không muốn mình chọc giận anh hoàn toàn, cô muốn nhịn cơn tức này, chỉ muốn thối lui an toàn.
Nhìn đôi mắt ánh lệ ẩn chứa lạnh lùng của cô, Tạ Kính Diêu rốt cuộc cũng buông lỏng tay, chậm rãi nói: "Không muốn gả cho tôi đến vậy à?"
Anh có thể phân biệt ra được rõ ràng, đó là bài xích không chút nào che giấu. Dù là nửa phần thiện cảm hay chán ghét cũng không có.
Anh vội vã chạy về, muốn dỗ dành cô, muốn xin lỗi cô, thật là buồn cười.
Tủi thân và tuyệt vọng trong lòng như nước biển lan tràn, nhận đón ánh mắt của anh, Phó Thanh Như theo bản năng trả lời: "Tôi đã từng nói, tôi có người thích rồi."
Điều mình không muốn thì đừng ép người khác làm, bây giờ, cô không mong vợ chồng ân ái, nhưng cô muốn tôn trọng lẫn nhau.
Anh ở ngoài ung dung tự tại thế nào cô cũng không quan tâm, anh không thèm để ý đến cảm nhận của cô cũng không sao, nhưng ít nhất không được phá hỏng thiên đường cuối cùng trong lòng cô.
Ánh mắt kiên định kia cho anh biết cô không nói dối.
Cơn sóng tình như bị băng tuyết đánh tan, ánh mắt bỗng chốc tối lại. Tạ Kính Diêu nhìn cô, như có tức giận thoáng qua đáy mắt, nhưng lại bị che giấu.
"Được, được lắm."
Con gái trên đời nhiều bao nhiêu, tốt hơn cô không phải không có, chỉ cần anh gật đầu, ai mà không muốn gả cho anh, hưởng thụ vinh hoa, tôn quý và cưng chiều của Tạ gia? Cô là gì chứ?
Anh suy nghĩ đến chuyện khác, rốt cuộc tại sao anh lại cưới một cô gái ghét mình như thế? Là đêm mưa rung động trong một thoáng quay đầu, hay là buổi chiều ngạc nhiên mừng rỡ khi gặp lại nhau trong phòng sách...
Phó Thanh Như hít thở gấp gáp, cắn răng, nhưng vẫn mở to hai mắt nhìn anh chằm chằm.
Thấy bộ dạng phòng bị của cô, Tạ Kính Diêu cười nhạt, cũng không quan tâm đến máu chảy ào ào trong miệng, anh xoay người ngồi dậy, mặc áo khoác xuống giường.
Cửa mở, sau đó một tiếng ầm đóng lại, rồi trở về yên lặng.
Trong cái nơi an tĩnh không bờ bến này, cô không nhúc nhích nhìn nóc nhà.
Không nói được cảm giác đó tột cùng là vô vọng khủng khiếp hay là lòng nguội lạnh thấu xương, tựa như gió gào thét, từ từ nhấn chìm cô.
- ---------
Tạ Kính Diêu đi lần này, là hơn nửa năm không quay lại.
Phó Thanh Như nghe chị dâu nói, anh bị Đốc quân phái đến Hà Nam. Trước khi thành thân, biên phòng khu Hà Nam xuất hiện nhiều vấn đề lớn nhỏ, những phe cánh thế lực ở đây tranh đoạt không ngừng nghỉ.
Ban đầu chỉ cho rằng đó là khiêu khích không đi đến đâu, không đáng chú ý, nhưng không ngờ, tình thế ngày càng nghiêm trọng, ầm ĩ đến nỗi Đốc quân cũng không bớt được lo lắng.
Trương Huân khôi phục ngai vàng cho vua thất bại, khiến Đoàn Kỳ Thụy tái nhậm chức, hai phe quân phiệt lớn Hoản - Trực nổ ngòi chiến tranh.
Quyền lợi của tập đoàn quân phiệt Bắc Dương phân hóa rõ ràng hơn, tranh đoạt phủ viện (2) thay đổi sức mạnh quân sự. Đồng thời chế độ của Đảng Cách Mệnh, cuộc chiến giành chủ trương chính trị, cũng biến đổi vì ván cờ quân sự rõ ràng.
Những chuyện này dẫu sao cũng xảy ra ở khu vực rất xa, vì vậy trước mắt vẫn chưa sinh ra ảnh hưởng lớn đối với Phủ Đốc quân, vẫn yên ổn.
Mẹ của Tạ Kính Diêu - bà hai Đỗ Anh đoan trang rộng rãi, là một người phụ nữ nhìn đời không tranh, ngày ngày ăn chay niệm phật, rất ít hỏi tới chuyện trong nhà.
Không phải là không nghe thấy những bàn tán kín đáo của bọn hạ nhân, mà dường như Đỗ Anh không mấy thích Phó Thanh Như, trừ khi thỉnh thoảng gặp mặt mới nói chuyện với cô, ngoài ra cũng không tiếp xúc với cô nhiều, điều này càng giúp cô được tự tại.
Có lúc cô cũng trò chuyện cùng chị dâu, đến Sỹ Lâm ăn điểm tâm, về nhà thăm Ô Nhã thị, ngoài ra hình như cũng không còn chuyện gì để làm.
Phó Thanh Như chỉ nhớ rằng, nay cả ngày kết hôn hôm ấy, Đỗ Anh cũng ngã bệnh không xuất hiện. Sau đó, Nguyệt Hương lặng lẽ hỏi thăm mọi người, mới biết quan hệ của Tạ Kính Diêu và mẹ mình vô cùng kì lạ.
Hai người không giống mẹ con, mà giống như hai người xa lạ biết nhau hơn, không hề quan tâm đến người kia.
Cô cũng không muốn hỏi thăm những điều này, không can thiệp vào chuyện của nhau, không phải là hy vọng của cô sao?
Mùa xuân hoa nở rồi tàn, mùa hè tiếng ve kêu ồn ào không nghỉ, cuộc sống bình thản trôi đi, như nước sông cuồn cuộn một đi không trở lại.
Cô thậm chí còn có ảo giác, mình vẫn chưa gả làm vợ người ta, chẳng qua là ở nhờ nhà người lạ.
Sáng sớm, đầu đường cuối hẻm còn ngập tràn sương, đêm qua mưa nhỏ rơi tí tách, cành lá đánh đưa vào vách tường kêu bộp bộp, mãi đến bây giờ vẫn chưa hết.
Mặt đất ướt nhẹp, những cái hố nhỏ lồi lõm còn đọng một vũng nước, qua quế bị gió thổi bay bay.
Ông cụ khoác áo tơi gánh thúng đi hết nhà này đến nhà khác trên phố, vừa đi vừa rao "Lạc rang húng lìu đây". Tiếng rao già nua xa xa vọng lại, thỉnh thoảng có vài người đàn bà mở cửa mua mấy miếng để làm thức ăn.
Nguyệt Hương che dù, vừa đi vừa ngáp: "Sớm vậy đã đi, sợ là bà vẫn chưa dậy nữa đó?"
Phó Thanh Như ôm chặt mấy nhành phù dung dùng để làm rượu vào trong ngực: "Không sao cả, nếu mẹ chưa dậy, thì chúng ta đợi một lát."
"Cô chủ đúng là hiếu thảo với bà, trông mong hái hoa này để tặng cho bà."
Phó Thanh Như cười cười không nói.
Nguyệt Hương mếu môi: "Cô chủ tốt với bà như vậy, sao không để ý đến cô gia một chút, cô gia sẽ không bỏ mặc chúng ta, chạy đến biên phòng mấy tháng ngay cả một phong thư cũng không viết, điện thoại cũng không gọi..."
Phó Thanh Như cắt đứt lời cô: "Vậy có gì không tốt?"
Bớt gặp mặt, đỡ phải khiến đôi bên muộn phiền lúng túng.
Nguyệt Hương còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại thấy cô cúi đầu nhìn hoa, vẻ mặt nhàn nhạt có vẻ như không muốn nhiều lời, Nguyệt Hương không thể làm gì khác hơn là nén lại lời trong lòng.
Chủ tớ hai người dọc theo con đường từ từ đi.
Cơn gió ướt lạnh xông vào mặt, thổi lạnh run hai bên gò má, nhành hoa tươi tốt đong đưa, khiến hố nước cũng gợn sóng lăn tăn.
Đang lúc yên tĩnh, đột nhiên vang lên tiếng thét chói tai: "Đứng lại, thằng nhãi kia!"
Phó Thanh Như nghe thấy những tiếng chân lộn xộn, vừa định ngước mắt nhìn, nhưng không ngờ lại bị người khác tông phải, cô đứng không vững, "A" một tiếng ngã ra sau, vô cùng nguy hiểm.
Nguyệt Hương sợ hãi kêu to, đang lúc gấp gáp, có một cánh tay vươn tới nắm lấy eo cô, đỡ bả vai dùng sức nâng lên, ôm cô an toàn.
Phó Thanh Như còn chưa tỉnh hồn thì đã phát hiện điều không đúng, thấy ta của người kia chạm trúng ngực mình, vội vàng la lên: "Anh, anh thả tay ra."
Người nọ cũng kịp phản ứng, vội vàng buông tay.
(1) Niết bàn: Là một khái niệm của Phật giáo về một trạng thái lý tưởng, nơi linh hồn được giải phóng khỏi, sự chết và tái sinh. Niết bàn thường được hiểu là cõi tồn tại có thể đạt được sau khi chết, nhưng Đức Phật Thích Ca đã giác ngộ và đạt Niết bàn trong khi ngồi dưới cây bồ đề. (Theo hoasenphat.com)
(2) Tranh đoạt phủ viện: còn gọi là Lê - Đoàn phân tranh, từ năm 1916 đến 1917 (năm thứ 5 - năm thứ 6 lịch Dân Quốc), Phủ Tổng thống Trung Hoa Dân Quốc và Nội các Chính phú đấu tranh chính trị.
- -----
Editor: Thịt tới miệng mà còn bị tuột mất, tui thấy mà tui tức á:)
Mấy cái tập đoàn quân phiệt kia mọi người tra google nhé, nó nhiều quá, mình không chú thích hết được.