Khởi Hoài

Chương 10: (H nhẹ)




Ngủ đến khoảng ba giờ sáng, Phó Thanh Như đột nhiên bị một cơn gió đánh thức, không tự chủ rùng mình.

Đang lúc nửa đêm, mọi âm thanh trong trạch viện đều yên lặng, chỉ có lá cây vang xào xạc.

Trong phòng tối đen, cô dụi mắt, đưa tay kéo dây mở đèn bàn, một bàn tay khác bỗng nhiên nắm lấy tay cô.

Rèm cửa sổ bay lên rồi rơi xuống, một mùi thuốc lá như có như không ập tới cùng ánh trăng. Giường lò xo vô cùng mềm mại, vừa nằm lên đã lõm xuống, người sau lưng không nhúc nhích, nhưng tay lại trượt xuống sờ hông của cô.

Ban đầu, Phó Thanh Như bị dọa hết hồn, khi cảm nhận được hô hấp dịu dàng của đối phương mới ổn định được tâm trạng.

Cách lớp quần áo, hơi thở kia vừa mập mờ vừa xa lạ. Cô vốn rất bất mãn, nhưng nghĩ rằng nếu trực tiếp trở mặt, sau này không có bất kì lợi ích nào đối với mình, vì thế cô khẽ cắn răng chịu đựng, thân thể cứng ngắc không khác gì người gỗ.

"Lần này không, sợ không phản kháng nữa à?" Anh khẽ cười, nhưng lại là cười lạnh.

Phó Thanh Như níu lấy cổ áo, hít một hơi xoay người đối diện với anh, ánh sáng trong phòng mờ mờ, cô chỉ trông thấy một đôi mắt lúc sáng lúc tối, cất giấu ánh lấp lánh của vầng trăng trong hồ nước.

"Tôi cũng không hề sợ."

"Thật không sợ?" Tạ Kính Diêu khẽ nhíu chân mày, cố ý trêu chọc nắm tay cô đặt lên môi: "Nếu đã vậy, ngày đại hỉ, cũng không nên phụ ngày lành cảnh đẹp."

Hơi thở ấm áp ở đối diện nhào tới, trong lòng cô sợ hãi, dễ dàng đẩy tay, nhưng lại đụng phải một vòm ngực vững chãi chỉ khoác áo sơ mi.

"Cậu ba, trước đây chúng ta chẳng qua chỉ gặp nhau mới hai lần mà thôi, tại sao anh phải cầu hôn với nhà tôi?" Phó Thanh Như kiềm chế tâm tình xấu hổ, gắng hết sức ổn định tâm trạng.

Lúc trước anh vứt bỏ mình không quan tâm, chẳng mảy may niệm tình phu thê, bây giờ cần gì phải vờ vịt làm những chuyện vô nghĩa.

Nhìn cô hồi lâu, Tạ Kính Diêu bỗng nhiên cười nhàn nhạt, chống người bắt lấy cằm cô nói: "Thanh Như, sau này hai ta sống chung hòa thuận nhé."

Mắt chạm mắt, tim nhảy thình thịch không ngừng, khoảng cách gần như vậy, dường như có thể cảm nhận được một sự sâu xa khác trong mắt anh.

Lòng Phó Thanh Như sinh ra chút bối rối, dứt khoát nhắm mắt không nhìn nữa.

Hương thơm sâu kín kia tựa như có mặt khắp nơi, vén lên một tình cảm không thể gọi tên, da thịt cô mềm mại như cánh hoa, dịu dàng nở rộ trong từng ngón tay.

Anh thuận thế kéo cô vào trong ngực của mình, trong bóng đêm chập chạng mênh mông, thấp giọng nói: "Tôi đã từng nói, chồng của em chỉ có thể là tôi."

Sắc mặt Phó Thanh Như trắng nhợt, hai tay đặt ở trước ngực anh, nghiêng đầu giãy giụa ra ngoài.

Nhưng anh không thả. Cô càng né tránh, anh càng dùng sức.

Cô không chịu được cái đau, kêu khẽ. Có lẽ tiếng kêu yếu ớt "dỗi hờn" kia như làm đổ một ngọn đuốc lên người, dụ cho lòng người ngứa ngáy, càng thêm điên cuồng.

Biết rõ cô sợ hãi, nhưng Tạ Kính Diêu đã hết khắc chế nổi, bắt đầu bắt nạt, mặc kể bản thân cúi đầu hôn xuống, cướp đoạt và xâm chiếm lấy sự tươi đẹp của cơn mưa rạng sớm.

Đầu đầy tóc đen phiêu tán lớp lớp lên chăn nệm, ngăn chặn lấy đôi tay của cô, anh cương ngạnh cạy răng môi, thăm dò thăm dò mút lấy chiếc lưỡi thơm.

Đầu Phó Thanh Như phút chốc trống rỗng, huyết dịch chảy ngược, sau đó càng gắng sức giãy giụa hơn, tiếng ưm ưm phản kháng trong miệng, đều bị sự tỉ mỉ và bá đạo nuốt hết.

Cô nhấc chân đá anh, nhưng lại bị anh cong chân ngăn lại, sức lực giữa nam và nữ khác xa nhau khiến cô như bị đóng chặt vào chiếc kệ nhục nhã không cách nào nhúc nhích, tiếng hít thở vì kìm nén mà vỡ vụn lọt vào tai đều thành một kiểu triều miên hút hồn khác.

Vuốt ve, liếm láp, dục niệm như thủy triều mùa xuân trong đêm yên tĩnh chỉ có tiếng gió, bị từng đợt sóng đẩy lên,

Tạ Kính Diêu ngồi bắt ngang lên cười cô, tay trái đè cổ tay cô lên đỉnh đầu, chống nửa người trên, tay phải bắt đầu cởi nút áo sơ mi. Cởi được ba nút, cô không an phận lại tiếp tục giãy giụa, thế là anh dứt khoát không cởi nữa.

Lại lần nữa cúi xuống, vén mấy sợ tóc dính trên mặt cô, thấy hai tai cô đỏ gay như say rượu, đuôi mắt ươn ướt, như tuyết tan lả lướt xinh đẹp.

Kiêu ngạo trong xương khiến Phó Thanh Như không chịu cầu xin, nhưng ngôn ngữ lại rời bỏ lí trí, tràn ra khỏi miệng: "Đừng mà..."

Lúc ở trên giường, cầu xin như vậy chẳng qua chỉ là thuốc kích tình trợ hứng.

Môi dừng một lát, anh nắm lấy cằm cô, mút toàn bộ kháng cự của cô xuống, hệt như không biết đến sự chán ghét của cô.

Vốn chỉ là nổi hứng, nhưng nhất thời lại không kiềm chế được. Ánh sáng trong nửa căn phòng chập chờn, có lẽ là bóng đêm quá đẹp, thúc giục anh thả một cánh tay, dọc theo cổ trượt xuống, thăm dò vào vạt áo, bao lấy một bên ngực mềm mại mượt mà.

"Cho tôi." Tình dục nhộn nhịp, giọng nói trầm thấp khàn khàn, như đang vỗ về những run rẩy bất an.

Phó Thanh Như cứng đờ, hòa quyện thân mật như vậy khiến cô buồn nôn, xấu hổ đến sắp chết, nhưng mỗi lần giãy giụa sẽ bị anh tàn nhẫn ngăn chặn, cảm giác nóng bỏng cứng rắn ở eo khiến cô sợ hãi, giãy giụa dữ dội hơn.

Dù có tốn công vô ích.

Đầy đặn giữa các kẽ tay, làm người ta đỏ mắt bụng khô, sức lực cũng không kiềm chế, vân vê bóp kéo nhụ hoa nho nhỏ kia, mãi đến khi ứ máu dựng thẳng.

Ngòi lửa văng vào chảo dầu sôi sục, lửa cháy lan ra tận đồng cỏ, dây mây và nhành lá, trăm cây đều bốc cháy, đốt rụi lí tính của xương cốt tứ chi.

Anh cầm tay cô dẫn dắt xuống dưới, chạm vào cự vật nóng hổi cứng rắn đã thức giấc, cô như chim sợ ná, lập tức rụt tay về.

Phó Thanh Như cũng từng học tập, tiếp xúc với những điều của thời đại mới. Nhưng từ nhỏ đã theo khuôn phép cũ, gia giáo nghiêm cẩn, ở phương diện tình dục trời sinh nhút nhát và mơ màng.

Tạ Kính Diêu thầm cười cô không biết tình thú.

Miệng lưỡi quấn quít, dính dính ướt át, hương vị trở nên điên cuồng. Quần áo mỏng manh bị đẩy qua quít lên trên, nhăn nhúm nằm trên ngực, lộ ra khung xương yếu mềm và sự non nớt chưa trải sự đời, dụ dỗ anh dày xéo.

Da thịt như ngọc lành lạnh nổi màu hồng phấn khác thường, tay từ đầu môi, tới cửa của đôi gò bồng, theo khe ngực một đường di chuyển xuống dưới, mơn trớn chiếc bụng mềm mại, lướt qua vòng eo và rãnh mông, bóp lấy cặp mông vểnh cao.

Phó Thanh Như run run, có gắng quên đi sự tê dại và hít thở khó khăn.

Cô biết nếu đã thành vợ chồng, có những chuyện sớm muộn cũng không cách nào tránh khỏi, cô không có lí do gì để cự tuyệt, nhưng không có nghĩa là cô chấp nhận.

Tạ Kính Diêu như đang cười khẽ, thủ thỉ nói: "Thả lỏng chút nào."

Tìm được rừng mật giữa hai chân, anh tách rừng mật ra hai bên, xâm nhập vào bảo địa bí ẩn nhất.

Cô chịu đựng sự khinh bạc và xâm chiếm nóng bỏng xa lạ kia, đầu ngón tay bỗng chốc căng cứng, rốt cuộc cũng khẽ nấc nhỏ giọng thét chói tai: "Đừng!"

Như hoa lựu treo đầu cành, quả nhiên kiều diễm, sạch sẽ như ngọc, thắng được lửa khói nhân gian.

Muốn hái, muốn nghiền nát vào trong lòng, ngửi lấy hương thơm thoang thoảng kia.

Nhưng cô lại quá mảnh mai, quá mềm mại. Thậm chí còn có cảm giác chỉ cần kịch liệt một chút, cũng sẽ rơi xuống thân thể mỏng manh trắng trẻo này những vết xanh đỏ loang lổ.

Ngón tay mang theo lớp chai mỏng trượt qua bắp đùi, kích thích từng cơn tê dại, lòng bàn tay rốt cuộc cũng bao lấy "miệng hoa", bắt đầu xoa nắn, nhiệt độ nóng kinh người, nóng đến nỗi khiến cô run lên.

Anh nằm trên cười cô thở dốc nặng nề, không nhịn được che lấy miệng cô, nói mập mờ không rõ: "Đừng nhúc nhích."

Kích thích nhụy hoa, nhưng chưa thỏa mãn, trực cảm dời đến khe hở chảy nước xuân trơn nhẵn, ngón giữa thon dài chen vào từng tấc một, còn ngón cái thì day hạt đậu nhỏ.

Chặt.

Quá chặt

Ướt át, nóng rực, cảm giác bị từng lớp từng lớp thịt mềm cuốn lấy khiến da đầu gần như tê dại. Vui thích và hưng phấn dọc theo sống lưng chạy thẳng lên trên, khiến hạ thể căng đau, rục rịch ngóc đầu dậy thét gào.

Anh không chịu đựng được, nhưng vẫn tồn lại chút lí trí, nhẫn nại ma sát.

Ngón tay với khớp xương rõ ràng linh hoạt móc lấy hành lang nhẵn nhụi, chậm rãi ra vào, mỗi lần chỉ rút ra một đoạn ngắn, rồi dùng sức cắm vào hết ngón tay.

Lặp đi lặp lại, như ác ý trêu cợt, như tha thiết yêu thương.

"Em thích như vầy phải không?"