Phó Thanh Như ngước mắt, thấy một thanh niên đứng trước mặt, lông mày bên phải rỉ máu chảy dọc theo gương mặt, đôi mắt hơi lõm tựa như dạ minh châu trong bóng đêm, lóe lên ánh sáng rực rỡ.
Cô dường như ngốc tại chỗ, trái tim bỗng nhiên co rút.
"Anh Dịch?"
Trong lúc cô không dám tin ngập ngừng gọi ra hai tiếng này, anh ta lại chẳng nhìn cô lấy một cái, thấp giọng xin lỗi, sau đó vội vã lướt qua vai, nhanh chóng chạy mất không còn bóng dáng.
Nguyệt Hương lập tức đỡ lấy cô, bảy tám tên cầm búa, cầm dao phay chạy sang bên này, hét to phóng tới trước mặt cô.
Một người trong đó hung dữ hỏi: "Có thấy một thằng nhãi mặc đồ trắng bị thương chạy qua đây không?"
Trong lòng Phó Thanh Như ngạc nhiên nghi ngờ, lờ mờ hiểu ra chuyện gì đó, giơ tay chỉ sang hướng ngược lại: "Anh ta chạy qua bên kia.""
Đến khi đám người khí thế hung hăng đó biết mất, Nguyệt Hương nhỏ giọng nói: "Cô chủ, sao cô lại giúp người không quen đó, lỡ đâu rước phiền phức cho mình thì nguy."
"Bọn họ nhất định sẽ gây bất lợi cho anh ấy... Em có nhìn thấy không? Người đụng phải chị là anh Dịch đó."
"Cậu Chương?" Nguyệt Hương cười vang lên: "Chắc cô chủ nhìn lầm rồi? Cậu Chương cực kì thích sạch sẽ, nhưng người kia râu ria xồm xoàm, quần áo xốc xếch, bộ dạng rách rưới, sao có thể là cậu ấy được?"
Phó Thanh Như lắc đầu: "Không đâu, dù đã qua ba năm, chị vẫn nhận ra anh ấy."
"Em thấy cô chủ bị ám ảnh rồi, cậu Chương sao có thể xuất hiện ở đây được. Hơn nữa, nếu cậu ấy ở đây thật, lẽ nào lại không đến tìm chị sớm chứ? Chẳng qua là dáng dấp hơi giống thôi."
"Vậy ư..."
"Cô chủ, đừng nghĩ nhiều nữa, coi như là đụng phải chuyện xui xẻo đi."
Phó Thanh Như nhìn hướng chạy của người đàn ông, nơi đó đầy hơi nước ướt lạnh, vô số cánh hoa vàng nhạt lả tả rơi, lác đác rải đầy đất.
Hồi lâu sau, cô nói: "Nguyệt Hương, vào thành hỏi thăm thêm đi, chị phải tìm được anh ta."
Bất kể không phải Chương Dịch Chi, cô vẫn muốn chính mắt xác nhận, dù là ngày sau không còn gặp nhau, cô cũng muốn biết anh ấy bây giờ sống có tốt không.
Nguyệt Hương thở dài, trong lòng biết có khuyên cũng vô dụng, một khi cô chủ đã quyết định chuyện gì thì sẽ không thỏa hiệp, cô không thể làm gì hơn là chấp nhận.
Cái lạnh vào thu của miền bắc khiến người ta cảm nhận rõ ràng hơn so với miền nam. Bên ngoài cửa sổ lá sách có tiếng gió xào xạc, cộng thêm mấy ngày đổ mưa, làm cho vỏ ngoài của thạch cao cũng phồng lên.
Lại nói đến Tạ Kính Diệu tự rời khỏi Giang Châu, nhận lệnh đến Hà Nam, gặp phải chuyện chính sự phải ở lại đó mấy tháng.
Sau khi Phùng Quốc Chương nhậm chức Tổng thống và Đoàn Thụy Kỳ nhậm chức Thủ tướng Quốc vụ, chính sách của quân phiệt ở Tây Nam và chính phủ Hộ pháp quân Quang Đông sinh ra sự khác nhau, mâu thuẫn sâu đậm.
Đoàn Kỳ Thụy chủ trương "dùng vũ trang để thống nhất", điều động sư đoàn 8 và sư đoàn 20 Bắc Dương vào Hồ Nam, dẫn đến chiến tranh bắc nam.
Theo tình hình chiến sự mở rộng, dính líu đến phạm vi quản lí của Tạ Minh Viễn, nhất thời trở thành tranh đoạt yếu địa, khiến Phàn quân của Tạ gia rơi vào đầu sóng ngọn gió.
Tạ Kính Diêu ngồi trong thư phòng đọc báo, nào là viết sát thủ của Đảng Cách Mệnh ám sát Đại soái bên kia, nào là viết thủ lĩnh quân đội An Vũ - Nghê Tự Hương thăng chức làm Tuần duyệt sứ (sứ giả tuần tra, xét duyệt).
Những tin tức này sớm đã truyền đi khắp nơi, nghe thấy có người gõ cửa, trong lòng không kiên nhẫn, không ngẩng đầu lên nói: "Chuyện gì?"
Giọng nói của Quách Húc vang lên: "Cậu Ba, dinh thự gọi điện tới, Đốc quân bảo cậu lập tức lên đường trở về."
Vừa nghe nói là điện thoại của cha, Tạ Kính Diêu thả báo đẩy xe lăn qua, Quách Húc cầm áo choàng lính dài chờ bên ngoài, thấy anh ra liền nói: "Xe đã chuẩn bị xong, đang ở trước cửa."
Tạ Kính Diêu vừa khoác áo vừa nói: "Công việc còn sót lại giao cho cậu xử lý, không thể xem thường đối với đám thổ phỉ ở núi Ngưu Phong, Thành Nam, để bọn chúng làm càng, trước mắt chưa cần vội tiêu diệt."
"Vâng."
"Nếu không nắm chắc chủ kiến, có thể hỏi ý kiến Phó Tham mưu trưởng Du Thuận Niên."
Quách Húc đứng nghiêm, nghiêm chỉnh chào theo bóng lưng của anh: "Rõ!"
Mấy người Thạch Lỗi đã đứng ở cửa, Tạ Kính Diêu lên xe, thấy xe chạy qua hai con đường rồi rẽ sang hướng tây liền nói: "Vòng vèo làm gì, sao không đi đường gần mà lại đi đường xa?"
Thạch Lỗi đáp: "Đằng trước có công dân tổ chức biểu tình, phân phát "tờ yêu sách" kháng nghị, kêu gào yêu cầu Đoàn Kỳ Thụy từ chức, cộng thêm mấy ngày qua ồn ào nguy hiểm, quân cảnh không thể không hành động, sợ là không thể đi qua đó."
Cả đường xe chạy canh phòng nghiêm ngặt, dọc đường đi thiết lập trạm gác, ba bước một trạm gác, năm bước một đồn gác.
Tạ Kính Diêu biết, đây nhất định là vì chiến tranh bắc nam gây ra.
Hiện nay, sự kêu gọi phản đối tuyên chiến với Đức trong nước ngày càng cao, trong thời kì nhạy cảm này, tờ "Kinh Báo (1)" bằng tiếng Anh công bố tin tức Trung - Nhật bí mật kí kết vay mượn quân sự một trăm triệu đồng, Nội các Chính phủ dùng hết hỏa lực để đối phó với quân phiệt Tây Nam, tất nhiên sẽ kích thích oán hận của nhân dân sôi trào.
Anh dựa đầu vào ghế xe, nhắm mắt nói: "Thủ tướng Đoàn giả dối, lòng lang dạ sói, Tổng thống Lê lại là người thân tình chính trực. Tiếc rằng sự nghiệp giải phóng đất nước, không phải là cứ có đạo đức là có thể thành công."
Anh ngừng lại hỏi: "Thằng tư còn ở hành dinh phía nam không?"
Nghe vậy, Thạch Lỗi trả lời: "Chưa nhận được tình báo xác thực, nhưng lúc này cha em, Chủ nhiệm Hà của Bộ Chính trị đều ở đây, hẳn là bình an vô sợ, em sẽ tiếp tục chú ý."
Tạ Kính Diêu gật đầu, sắc mặt bình tĩnh không biết đang nghĩ ngợi điều gì. Một lát sau, anh bỗng nhiên cười: "Tính tình của em tư đủ để dày vò bọn họ."
Đường này dài hơn đường đi ban đầukhoảng mười mấy dặm, đến chạng vạng tối hôm sau, đoàn người rốt cuộc cũng về đến trạch viện Tạ gia.
Anh băng qua hành lang, đi thẳng tới phòng khác, phía đối diện có một người chạy tới, suýt nữa đã tông phải.
Tuyết Anh hào hứng giơ chiếc kèn harmonica trong tay lên, nhìn anh nói: "Anh ba, em ở trên lầu đã thấy xe của anh. Chị cả (chị dâu cả) tặng em cái này để làm quà, anh thì sao?"
Tạ Kính Diêu nhớ ra hai ngày nữa là sinh nhật cô, cười nói: "Em đúng là một cô nhóc ranh ma, anh mới về không hỏi anh có mệt không, mà đã đòi quà rồi!"
Tuyết Anh chu miệng hừ một tiếng: "Hứ, không phải là anh bận quá, nên quên mua quà, kiếm một cái cớ lấy lệ cho em đấy chứ?"
Tạ Kính Diêu đang muốn hỏi cha có ở nhà hay không, nghe cô bất mãn lầm bầm, tiện tay xoa đầu cô nói: "Lo thổi kèn harmonica của em đi, quà không thiếu đâu."
Tuyết Anh ôm đầu lùi về sau, la lớn: "Mẹ ơi, anh ba ăn hiếp con, làm rối đuôi sam mẹ vất vả tết cho con nèeee!"
Mai Lan đang chơi mạt chược với các quý bà trong sảnh phụ nghe không rõ, chỉ nghe thoáng thoáng là Tạ Kính Diêu về, sắc mặt không đổi hút điếu thuốc lá đang kẹp trong tay, phà mấy vòng khói xinh xắn, cao giọng trả lời: "Kính Diêu về đấy à? Bên ngoài mưa to, có xối trúng người con không?"
Tuyết Anh cực kì không vui đối với phản ứng như vậy của mẹ, tức giận phồng má chu môi.
Tạ Kính Diêu vào cửa chào hỏi mọi người rồi ra ngoài, đứng trước đầu gió do dự một lát, đi về sân viện phía bắc.
Thấy anh muốn lên lầu, biết anh muốn đi gặp Đỗ Minh Chỉ, nha hoàn bên dưới vội nói: "Cậu chủ, chú ta đi thăm bà hai trước đi."
Tạ Kính Diêu biết cô là nha hoàn thiếp thân Cẩm Thư của mẹ, vì thế gật đầu.
Một lát sau, Cẩm Thư ra ngoài, anh nhìn nét mặt nhịn tới nhịn lui kia thì đã biết câu trả lời.
"BàhHai nói, bà vẫn chưa chép kinh Phật xong, nhắn cậu chủ tự dùng cơm tối."
Quả nhiên là vậy... Tạ Kính Diêu hạ môi, lí do không gặp anh tương tự nhau, anh đã nghe quá nhiều lần.
Nhiều năm như vậy, số lần mẹ con bọn họ gặp mặt nói chuyện, anh đều có thể đếm được.
Nếu đổi lại là em tư, bà ấy nhất định không dùng bộ dạng này.
Anh tự giễu cười cười, thay đổi hướng đi.
Một mảng đen tối giữa trời đất, phản chiếu vào đáy mắt anh, yên lặng như hóa thành nước đọng. Nhìn tia sáng trong đêm tối, trống rỗng, như có một cảm giác không nơi nương tựa.
Đêm xuống không bao lâu, Phó Thanh Như khoác thêm chiếc áo choàng bằng gấm mới dùng cuối thu, màu vàng nhạt, có tua rua rũ xuống.
Một bộ đồ ngủ tơ lụa trắng ôm lấy thân thể nhỏ gầy, dung mạo có mấy phần đáng yêu trong sáng, cô cuộn người trên ghế sa lông trong phòng ngủ, đếm lá khô rơi ngoài cửa số, một chiếc, hai chiếc,...
Máy hát đĩa phát bài "Du viên kinh mộng", do Danh Linh (diễn viên hí kịch) đang nổi tiếng gần đây hát.
Lúc Tạ Kính Diêu tiến vào, cô không hề phát hiện. Đến lúc đầu vai cảm thấy ấm áp, anh đã đưa tay ôm cô vào trong ngực, giọng trầm thấp dịu dàng hỏi: "Còn tức giận không?"
(1) Kinh Báo (báo thủ đô): Là một trong những tờ báo có sức ảnh hưởng đến nhân dân Trung Quốc trong những năm đầu thời kì Dân Quốc.