Khởi Hoài
Phó Thanh Như bước vào bậc cửa trạch viện Tạ gia, được hỉ nương dẫn dắt, bái đường dưới sự chủ trì của người điều khiển buổi lễ, rồi được đưa đến phòng tân hôn.
Vừa rồi, dường như cô nhìn thấy mũi chân mang giày da của Tạ Kính Diêu qua khe hở dưới khăn đội đầu.
Cách mình gần như thế, nhưng lại xa ngần ấy. Nhưng trong khoảnh khắc này, cô lại không sợ.
Cô biết, không thể sợ cũng không thể quay đầu, bởi vì cô không có đường lui.
Nhớ lại lời nó bình tĩnh hôm đó của anh, đột nhiên có đủ loại mùi vị cuồn cuộn trong lòng.
Tạ Kính Diêu, cái tên này, tương lai dính líu với cô rất chặt chẽ, chầm chậm tiêu mòn thời gian.
Đêm đã khuya, tiếng người ồn ào trong tiệc rượu đãi khách chẳng hay đã dần lắng xuống từ lúc nào. Phó Thanh Như được đỡ ngồi trên giường lớn mềm mại phong cách phương Tây, kiên cường chống đỡ chờ anh tới vén khăn voan, đợi mãi đợi mãi nhưng chẳng thấy bóng dáng.
Cô chỉ ăn qua loa một chén cháo cho no bụng vào sáng sớm, sau đó cả ngày không ăn thêm gì, không còn bao nhiêu sức, nhưng vẫn muốn cố tự trấn tĩnh.
Ngược lại, Nguyệt Hương bắt đầu sốt ruột, bất mãn lẩm bẩm: "Đã là lúc nào rồi, sao cô gia còn chưa tới?"
Qua một lát, sợ Phó Thanh Như suy nghĩ nhiều, cô lại an ủi nói: "Tiểu thư, chúng ta chờ thêm chốc nữa."
Phó Thanh Như gật đầu, không hề so đo đối với lần này, chỉ hơi nghi ngờ.
Đang lúc yên tĩnh, cô nghe thấy những tiếng bước chân vội vàng bên ngoài, có người gõ cữa.
Cô thẳng sống lưng, ý bảo Nguyệt Hương đi xem thử.
Nguyệt Hương vội vàng mở cửa, nhìn thấy Thạch Lỗi cả người mặc quân trang.
Nguyệt Hương ló đầu nhìn trái nhìn phải, chắc chắn cậu tới một mình, cau mày truy hỏi: "Cậu chủ của các anh đâu?"
Sắc mặt Thạch Lỗi nhìn hơi lúng túng, ngập ngừng rồi mới mở miệng nói: "Phó... à không, mợ chủ, cậu chủ sai tôi chuyển lại vài lời ngay trước mặt mợ."
Nguyệt Hương thấy cậu vào trong, lông mày lập tức dựng đứng ngăn cản: "Anh có hiểu quy củ không vậy, đây là phòng tân hôn, sao có thể vào lung tung! Có lời gì tôi có thể nói lại cho cô chủ, chị ấy không thể gặp anh!"
"Chuyện này có nguyên nhân, cậu chủ dặn dò lễ nghĩa cũng không quan trọng, xin mợ chủ thông cảm."
Người ta nói phần lớn đàn ông cầm súng thô lỗ không hiểu lễ nghĩa, quả thật không nói ngoa. Nguyệt Hương không ưa hàng động mãng phu như vậy, khăng khăng không để anh đi qua.
Thạch Lỗi và cô không ai nhường ai, có chút không vui đối với sự cản trở của cô.
Mũ phượng nặng nề đè ép làm cổ bủn rủn, Phó Thanh Như giật giật ngón tay cứng đờ, vừa đứng lên đã không chặn được choáng váng.
"Cô chủ, cẩn thận!" Nguyệt Hương vội vàng chạy tới đỡ cô.
Cô gắng gượng lên tinh thần, đi tới cửa: "Anh ấy muốn người chuyển lời gì?"
Thạch Lỗi im lặng một lát, trong mắt như có chút không đành lòng nói: "Cô Triệu không cẩn thận bị thương nặng, cậu chủ nhận được điện thoại đã chạy tới bệnh viện rồi, cố ý bảo tôi tới chuyển lời cho mợ, thật sự là chuyện xảy ra rất gấp, không có thời gian tới trước mặt giải thích, giải quyết xong chuyện sẽ về, và còn gửi lời xin lỗi mợ."
Trong đầu nhất thời trống rỗng, một lát sau, Phó Thanh Như lấy lại tinh thần.
Cậu ta nói là, đêm tân hôn, chồng của cô còn chưa vào động phòng, mà đã vì một cô gái khác vứt cô ở đây.
Cô gượng kéo khóe môi, nhưng lại cười không nổi.
Trước đây, ít nhất còn cảm thấy cậu ba Tạ gia là một người hiểu lễ nghĩa, không ngờ chỉ có vẻ bề ngoài, chẳng khác gì những con em nhà giàu kia, cô bai Lục gia, lại còn cô Triệu... Nhưng ban đầu anh nói cô nhất định sẽ gả cho mình, lại còn đồng ý đám hỏi giữa hai nhà.
Dù có bằng lòng hay không, cô vẫn cố hết sức làm tốt những thứ bên ngoài. Nhưng đến lúc này, một cuộc điện thoại, anh lại nghênh ngang bỏ đi, ngay cả nói lại cũng chẳng muốn?
Thông cảm? Thuộc hạ của anh cũng muốn xông thẳng vào phòng tân hôn, rốt cuộc là sợ cô giận nên giải thích hay là thuận miệng đến thông báo?
Cô không quan tâm chuyện ân ái động phòng cùng anh, nhưng tuyệt đối không thể để mặc anh làm nhục mình, làm nhục Phó gia như vậy!
Có lẽ trước giờ chưa từng ngờ rằng sẽ xuất hiện chuyện chú rể bỏ đi, vì biến cố này Nguyệt Hương cũng không biết làm sao.
Trong phòng yên ắng, gió đêm thổi vi vu, thổi những trang sức trên đầu nhẹ vang.
Phó Thanh Thư đột nhiên nhấc tay kéo khăn voan xuống, ánh đèn chói lọi lập tức làm cô hoa mắt.
Nguyệt Hương kinh hãi, vội la lên: "Cô chủ, không thể vén lên, đại lễ vẫn chưa xong, sẽ có xui xẻo mất!"
Xui xẻo? Đêm tân hôn, chồng vứt lại mình đi quan tâm đến cô gái khác là chuyện vô nghĩa đến chừng nào, còn sợ chuyện kéo khăn voan cỏn con này sao? Suy nghĩ đến đây, Phó Thanh Như chăm chú nhìn Thạch Lỗi, nhàn nhạt nói: "Tôi biết rồi, cậu về đi."
Thạch Lỗi nhìn cô, khó tránh sửng sốt, đây không phải là cô gái đêm đó cậu chủ đưa về nhà sao? Cô chính là cô Phó?
Chạm đến ánh mắt đầy ý lạnh kia, cậu cũng cảm thấy vừa nãy mình hành động đã mạo phạm, không nhịn được cung kính thêm mấy phần: "Việc lần này là cậu chủ vô ý, nhất định sẽ giải thích rõ ràng, mong mợ chủ đừng phiền lòng, sớm nghỉ ngơi."
Gió hất khăn quàng vai màu đỏ thẫm sáng chói, việc đáng vui mừng trước mắt, nhưng Phó Thanh Như hơi ngửa đầu, trong lòng chất chứa mệt mỏi không nói nên lời.
Cô xoay người, đó cửa phòng lại.
Cô tự giam mình bên trong, trong căn phòng gấm vóc rực rỡ, một mình ngồi yên lặng nhìn chằm chằm vào đôi nến đỏ kia, mặc ý Nguyệt Hương cầu xin như thế nào cũng không trả lời.
Thật ra Nguyệt Hương đã quá lo lăng, cô không buồn, cũng không giận, chẳng qua chỉ cảm thấy mệt mỏi, không muốn tiếp tục gượng cười mà thôi.
Cô tháo mũ phượng, cởi giá y ngã xuống giường, lúc này mới mơ màng thiếp đi.
- ---- -----
Mấy tòa nhà trong bệnh viện đứng lặng giữa bóng đêm, dưới rừng cây che chắn, hoàn toàn tĩnh lặng.
Chờ Triệu Quân Mi ngủ xong, Tạ Kính Diêu mới bước ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại. Đang lúc xoay người, mắt thấy Thẩm Đại ngồi trên ghế, khẽ nhíu mi.
"Sao lại lừa tôi?"
"Không bảo cô ấy bị thương năng, chỉ bảo cô ấy bị gãy xương, cậu Ba sẽ sốt ruột chạy tới như vậy ư?"
Tạ Kính Diêu dựa vào xe lăn không nói gì, nhìn không ra sắc mặt.
"Anh cũng đừng trách tôi gạt anh." Thẩm Đại vén sợ tóc trên mặt, quấn hai vòng trên đầu ngón tay: "A Mi là người chững chạc như vậy, nhưng hôm nay từ lúc sáng sớm thức dậy tinh thần đã không yên, làm gì cũng sơ hở, cậu phải biết nguyên nhân."
Tạ Kính Diêu rút một điếu thuốc từ gói thuốc lá ra châm lửa, khói trắng lượn lờ bay lên, che lấy mi mắt anh.
Thẩm Đại cười: "À, tôi quên nói với anh một câu, chúc cậu ba tân hôn vui vẻ."
"Không cần nói mấy lời kì quái đó."
"Kì quái? Tôi chỉ là một cô gái yếu đuối, nào dám chứ."
Trong hành lang trống trải, một ngọn đèn trơ trọi sáng, mùi sát trùng lơ lửng trong không khí vẫn chưa chưa biết mất hoàn toàn.
Giao tình giữa Tạ Kính Diêu và Thẩm Đại không nhiều, nhưng vì có quan hệ với Triệu Quân Mi nên quen biết, sau mới tình cờ biết được cô là người nhà của chú bên kia, cha Thẩm Triệu Trung là Hộ quân sứ Tương Đông (là một khu thuộc thành phố Bình Hương, tỉnh Giang Tây, Trung Quốc).
Lúc này nghe cô châm chọc như thế, anh của chẳng thấy giận, ngẩng đầu nhìn đèn xe lóe sáng bên ngoài, yêu lặng hồi lâu, gượng cười một tiếng: "Cô chăm sóc cho cô ấy cho tốt nhé."
Thấy anh đẩy xe lăn ngang qua, từ từ đi xa, Thẩm Đại nhịn không được cao giọng: "A Mi không nói, vì không muốn làm khó anh, anh còn muốn làm bộ như không biết ư? Tôi cảm thấy không đáng thay cô ấy!"
Bóng lưng dừng lại, Tạ Kính Diêu không quay đầu, mắt nhìn thẳng theo anh lính đi xa.