Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 99: Thằng điên thổi còi




Chương 99: Thằng điên thổi còi

Ngô Gia Nhựt tức giận xông lên nhưng Trí Dũng búng tay tách một cái hắn ta liền ngã xuống. Đồng đội hắn ta liền lo lắng chạy tới. “Thằng chó…”

“Đừng lo lắng, tôi không g·iết các người đâu, chỉ là các người muốn t·ấn c·ông tôi sẽ chịu cơn đau đến mức c·hết đi sống lại thôi. Kĩ năng này tác động vào linh hồn của các người, chính vì vậy sẽ không có cách giải đâu.” Hắn ta đạp lên Gia Nhựt dõng dạc tuyên bố nhưng giống như khẳng định hơn.

“Từ bây giờ các người là “Đồng đội” của tôi.”

Nhã Quyên cũng mơ màng tỉnh dậy, phát hiện tình thế khó khăn muốn xông ra hỗ trợ nhưng bị Minh Long giữ lại, ánh mắt bất lực, ba người bọn họ cũng như những người khác chỉ có thể bất lực ngồi đây. Nhất là khi đã vào lồng sáng này tất cả đều bị suy giảm di năng, sức mạnh đến mức thấp nhất. Nhã Quyên nghe giải thích cảm thấy ghê tởm Trí Dũng, và càng thêm thận trọng như lời Khôi Đăng cảnh báo.

Ba người họ không đành lòng nhìn Khôi Đăng và những người ở ngoài kia b·ị s·át h·ại. Khi có thây ma không cách nào tiến vào bên trong, chỉ có con người mới có thể vào. Nhưng người vào vừa vui sướng sống sót thì lại đau khổ vì bị huyết kim đâm.

Khôi Đăng điên cuồng phóng hoả, tung xích t·ấn c·ông côn trùng đang tới. Khôi Đăng đã hiểu vì sao bọn côn trùng lại ham muốn mình đến như thế. Nhìn xác của Lê Bình An bị chúng lao vào tranh nhau xâu xé là hiểu. Chắc chắn cô ấy bị ép ăn thứ gì đó biến mình thành quái nhân và cũng thành mồi bọ luôn.

“Lẽ nào… là nồi súp hôm qua? Cộng thêm việc mình b·ị b·ắn máu lên người nên gia tăng kích thích chúng nó?” Khôi Đăng thầm nghĩ rồi tự khẳng định luôn.

“Thằng chó c·hết. Không ngờ nó tính toán đến mức này. Haha.”

“Nhưng mà tao sẽ không để mày yên ổn rời đi đâu.” Khôi Đăng lấy ra đá kĩ năng đen xì nuốt chúng vào bụng. Tức khắc Khôi Đăng nhận thêm kĩ năng mới. Viên này do ăn hôi giữa hai thây ma mới lấy được, kĩ năng của nó cũng khá phiền phức, còn là loại tích luỹ rồi bộc phát nên Khôi Đăng vẫn do dự không dùng.



Nhưng nhờ Trí Dũng góp sức mà Khôi Đăng quyết định dùng nó không do dự.

[Khổ Miêu Nguyền Ước]: Khi người dùng chịu đau khổ sẽ tạo thành huyển ảnh mèo đen. Càng chịu nhiều lời nguyền hay bất lợi mèo đen sẽ càng lớn mạnh. Người dùng có thể ước với con mèo ấy chuyển toàn bộ lời nguyền cho kẻ khác miễn là có máu người đó.

Nói đơn giản, là trước khi muốn kẻ khác đau khổ mình phải chịu toàn bộ đau khổ đó trước. Khôi Đăng có chút đau khổ, muốn khóc không ra nước mắt.

“Trí Dũng à Trí Dũng à. Lần này mày tự chuốc hoạ vào thân rồi.” Khôi Đăng né con bọ bay xẹt qua người mình, lấy cái còi bạc ra. “Còi bạc mày đưa tao sẽ dùng thật tốt.”

Trí Dũng ở bên trong lồng sáng thấy Khôi Đăng lúc này còn lấy còi bạc ra. Hắn ta tính nhẩm chắc chắn Khôi Đăng biết công dụng của nó, sẽ không sử dụng đâu. Hắn ta nghĩ: ‘Lẽ nào đến đường cùng của hắn, hắn kiệt năng lượng nên giờ phải dùng nó? HEHE, thằng mắc dịch đường nào mày cũng c·hết.’

Hắn ta không để ý trước đó Khôi Đăng đã có kĩ năng mới.

‘Nhưng mà… tại sao hôm nay mình lại tính ra bản thân sẽ bi ác ma giáng xuống người mình chứ??? Mọi thứ đều trong kế hoạch của mình, hoàn hảo thì làm sao bản thân mình chịu khốn khổ được chứ??? Hay là… vẫn nằm ở chỗ Khôi Đăng? Không thể nào, hắn ta là ngọn đèn cạn mà thôi, đâu thể uy h·iếp được mình.’

---

Đoàng. Ngô Quý Tân nổ súng bắn vào đám thây ma trước mặt, bên cạnh Hồ Nam Hùng thay anh ta chặn công kích. Lá chắn của Nam Hùng có thể cho người bên cạnh nên Quý Tân có thời gian tích đạn bắn.



TOÉTTTTT.

Tiếng còi vang lên khiến hai người bị thu hút nhìn sang chỗ Khôi Đăng. Khôi Đăng thổi còi một tiếng, quái vật trước mặt liền b·ị đ·ánh văng ra mấy mét, có con còn bị nổ thành thịt vụn. Nhưng lời nguyền đầu tiên cũng xuất hiện. Ngón út Khôi Đăng lập tức trở dẻo quẹo không xương.

Lời nguyền xuất hiện khiến Khôi Đăng có chút không thích ứng nhưng Khôi Đăng cắn răng bỏ qua cảm giác ấy mà chạy đi. Được một đoạn thu hút thêm được nhiều quái liền đứng lại thổi thêm một lần nữa. Lần tiếp theo là sỏi thận. Khôi Đăng dưới dụng đau quặn lên, cậu cảm giác sỏi trong người to như đậu xanh.

“Hự. Phải chịu đựng.” Khôi Đăng lại tiếp tục hành động. Chạy ngang qua chỗ Quý Tân liền ném cho họ thạch tự hồi phục, thu hút luôn bọn quái vật.

“Tránh ra, đi theo em làm gì??? Đừng cản trở kế hoạch của em.” Khôi Đăng hét lớn khi thấy Quý Tân đuổi theo. “Mau đi giúp những người khác.”

Quý Tân dừng chân, tích tụ năng lượng vào đầu súng rồi bắn vào đàn quái vật g·iết bớt chúng rồi cả hai chạy đi cứu những người khác.

Thêm một tiếng còi, lời nguyền chảy máu mũi ứng nghiệm, máu mũi chảy ra không quá nhanh nhưng lại thơm ngon thu hút thây ma.

Những người được Khôi Đăng dẫn quái vật đi đều chạy vội tới lồng sáng, mặc kệ sự đời. Trí Dũng ở trong nhìn Khôi Đăng liên tục thổi còi, cảm giác bất an càng nhiều. Ngô Gia Nhựt khoanh tay ngắm nhìn, hỏi hắn ta: “Vì sao mày… à đội trưởng không “thu phục” hắn như chúng ta?”

“….Không phải không muốn thu, mà là không dám thu. Cả người hắn đầy hắn tuyến ai dám thu nhận chứ, chỉ có lũ ngu mù mới chấp nhận hắn thôi.” Trí Dũng khinh thường những kẻ không thấy được hắc tuyến ấy, điều đó khiến Ngô Gia Nhựt nghẹn lời.



Nhưng nhìn Khôi Đăng dùng cái còi đó để diệt quái vật trong lòng hắn khó chịu thật.

Lời nguyền mất nửa năng lượng, lời nguyền b·ị đ·au đầu, lời nguyền thấp khớp, lời nguyền đau mông, lời nguyền kim châm, lời nguyền thiếu máu…. Càng lúc trên người Khôi Đăng càng nhiều lời nguyền. Nhã Quyên nhìn Khôi Đăng càng lúc càng tàn tạ khóc không ra nước mắt, Dương An nghiến răng, nắm chặt tay đến mức chảy máu.

“Thằng điên, thằng khốn ấy điên thật rồi.” Trí Dũng không tin vào mắt mình, trong lòng chửi rủa không ngừng.

Với Khôi Đăng, chỉ còn thở, còn năng lượng, còn có thể di chuyển vẫn sẽ tiếp tục thôi. Khôi Đăng muốn cho Trí Dũng ăn quả đắng nhất thế giới.

Toét. Tiếng còi vang lên lần này một chân Khôi Đăng bị biến thành rối gỗ. Lập tức Khôi Đăng ngã xuống vì mất cân bằng. Quái vật nhân cơ hội đó lao tới nhưng Khôi Đăng dễ gì cho nó đạt được, nắm lấy dây xích kéo mình ra đấy.

Toét… bầy quái vật b·ị đ·ánh văng ra tiếp, những dị thạch cũng rơi ra lác đác.

Lần này Khôi Đăng xui rồi, trúng phải lời nguyền mất đi thị giác. Khôi Đăng vừa chạy, vừa dùng [mèo nhà n·hạy c·ảm] mà cảm nhận nguy hiểm. [Đặc tính thích nghi] giờ hoạt động tốt hơn bao giờ hết, đẩy khả năng kĩ năng lên cao rất nhiều. Tuy không thấy gì nhưng Khôi Đăng cảm nhận rất rõ thứ gì đang tiến tới hay đuổi theo.

Toét. Khôi Đăng cảm giác hít thở không thông, lời nguyền suy giảm hô hấp áp dụng. Khôi Đăng cảm nhận boss quái vật lao tới t·ấn c·ông cậu, áp khí của nó đè nén cậu không thể di chuyển.

Đoàng, đoàng. Ngô Quý Tân bắn thủng con boss ấy. Hồ Nam Hùng cũng đã đến trước Khôi Đăng san sẻ lá chắn với cậu.

“Hai người làm gì vậy??? Chạy ngay. Chúng giờ không đuổi theo mọi người đâu.” Khôi Đăng hét lớn.

“À… thì anh Tân bảo không nên vào trong đó nên em cũng không vao. Haha.” Anh chàng Nam Hùng ngoài nhìn hơi ngố nhưng không ngờ ngố thật. “Với lại bọn em cũng có thể giúp ích được.”