Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 100: Mèo nhỏ




Chương 100: Mèo nhỏ

Ngô Quý Tân cũng tới chỗ họ. “Kĩ năng [Trực giác cảnh sự] của tôi cảnh báo bên trong đó không ổn. Tôi tin trực giác của mình. Ở lại với cậu vẫn có cơ hội sống”

“ỪM ừm, em tin anh Tân.” Nam Hùng gật đầu.

Khôi Đăng nhếch mép. ‘Không ngờ có người có kĩ năng tương tự [mèo nhà n·hạy c·ảm] của mình.’

Tuy Khôi Đăng không thấy biểu cảm họ như thế nào nhưng tin chắn họ có thể thật ý. “Nếu vậy có c·hết đừng trách em đấy. Cố gắng giúp em cản lại nhiều côn trùng trước mặt nhất, đừng g·iết vội.”

“Ừm, không sao cả. Nam Hùng có thể bảo vệ em tốt. Còn Anh sẽ tỉa mấy con đằng sau.” Ngô Quý Tân đáp.

Khôi Đăng thổi thêm nhiều lần nữa, thính giác dần mất đi, vị giác cũng không cảm nhận được, một cánh tay trở nên dị dạng, da thịt chỗ toác ra như chó gặm, chỗ lại đen thui như bị đốt, bên trong cơ thể còn tệ hơn rất nhiều. Nếu không ngờ thạch tự phục hồi cầm chừng có lẽ… sau lần nãy khôi đăng không còn cơ thể nữa.

Bên trong lồng sáng. Những người bên trong cảm thấy khó chịu, mệt mỏi khi phải ở trong đây một cách ép buộc. Mười phút với họ bây giờ dài dằng dẵng. Họ chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi đây.

“Đừng lo lắng, còn 1 phút nữa. Tận hưởng đi.” Trí Dũng vẫn cứ quan sát Khôi Đăng, không quay đầu mà nói với họ. Bọn họ tặc lưỡi khó chịu. Nhìn Khôi Đăng càng lúc càng thê thảm, Trí Dũng càng vui sướng nhưng tâm lại càng bất an.

Toét…. Lần thổi này Khôi Đăng liền ngã khuỵ xuống. Lời nguyền bất lực đã điểm. Cả người cậu như đống đất sét mềm nhũn trên đất. Ngô Quý Tân vội vã kiểm tra phát hiện Khôi Đăng vẫn còn sống, vẫn còn ý định thổi thêm lần nữa, ngay lập tức anh giựt nó ra khỏi miệng Khôi Đăng.



Khôi Đăng thấy thế không thổi nữa, liền kích hoạt kĩ năng [Khổ Miêu Nguyện Ước]. Từ sau lưng Khôi Đăng khí đen thoát ra, tụ tập lại trên lưng cậu, nó dần hình thành một con mèo nhỏ bằng nắm đấm.

Lồng sáng bắt đầu rung động, Trí Dũng biết liveshow này đã kết thúc mà quay người rời đi cùng nụ cười đắc ý. Nhưng ngay sau đó hắn liền cảm nhận được bóng ảnh thứ gì đấy lao thẳng vào mình. Cảm giác bất an lên đến đỉnh điểm.

Meo~~ “con mèo” kêu một tiếng khiến Nam Hùng ở gần nhất cảm thấy sợ bắn người, cả người đổ mồ hôi ướt đẫm. Khi nó mở mắt chỉ thấy bên trong nó đen không phản quang, mọi hình ảnh đều bị biến mất trong ánh mắt đấy. Meo~ nó kêu thêm tiếng nữa, yêu cầu Khôi Đăng đưa máu người cần nguyền rủa.

“Sợi xích số 7 ra đi.” Khôi Đăng thì thào, dùng hết sức mình lấy sợi xích số 7 giấu trong tay áo ra. Tại con thoi đầu xích dần tách ra để lộ giọt máu đỏ trong đấy. Đây là máu Khôi Đăng lưu trữ lại đề phòng bất giác khi thấy Trí Dũng có tham vọng với ngọc thạch của mình. ‘Thật may mình không thu hồi xích lại, nếu không không dùng được kĩ năng rồi.’

Mew~~~ Nó híp mắt nuốt lấy giọt máu đó sau đó nhảy về hướng Trí Dũng. Một bước nhảy cả vạn dặm. Lồng sáng vốn chặn lại quái vật ấy vậy mà “con mèo” nhảy xuyên qua dễ dàng, như gió thổi mây, như cá vẫy nước tiến thẳng vào Trí Dũng.

“Không thể nào… làm sao nó có thể xuyên qua được chứ???” Trí Dũng không tin vào mắt mình. Trong trí thức của hắn chưa từng có kĩ năng công kích nào xuyên qua lồng sáng của các dị điểm được. “Con mèo” này đã đánh vỡ điều ấy.

“Con mèo” loại bỏ sự dễ thương của mình, hoá thành mặt mèo ma quỷ hung ác đáng sợ xuyên qua Trí Dũng đang che chắn mình.

“Hả??? Không có gì sảy ra???” Trí Dũng có chút ngạc nhiên vì không cảm nhận gì nhưng rất nhanh sau đó hàng loạt lời nguyền xuất hiện lên người hắn. Hắn đau đớn cuồng cực gào thét, thấy Khôi Đăng để lộ đôi mắt trừng cùng khoé miệng cười đắc ý, hắn ta liền hiểu công kích từ đâu, ôm người căm phẫn nhìn Khôi Đăng.

“KHÔI ĐĂNGGGG… TAO NGUYỀN RỦ…….” Chưa kịp nói xong lồng sáng đã dịch chuyển, hoàn toàn biến mất, để lại âm thanh phẫn nộ vang vọng. Đáng thương Trí Dũng không thể nói hết câu.



Lồng sáng biến mất, quái vật đồng loạt phẫn nộ hét lớn lên trời. Những người còn sống sót nhân cơ hội này mà chạy đi. Khôi Đăng trả thù thành công. Nhưng lời nguyền đã chuyển đi nhưng cậu vẫn chưa trở lại như cũ.

Nam Hùng phân vân có nên mang theo Khôi Đăng không vì Khôi Đăng giờ không khác gì c·hết cả. Ngô Quý Tân sau giây phút chần trờ đã quyết định mang Khôi Đăng đi.

“Anh…” Hồ Nam Hùng định ngăn cản nhưng bị Ngô Quý Tân ngăn cản.

“Mang cậu ta đi, có c·hết thì ít nhất chúng ta chôn cất tử tế cho cậu ta được.”

“Để tôi cõng cậu ta cho.” Một bóng người không biết từ lúc nào đã đến cạnh họ, toàn thân giáp đỏ như máu, mạnh mẽ cõng Khôi Đăng rồi ra hiệu hai người chạy theo mình. Thật may cho họ có thể nhanh chân chạy trốn, nếu ở lại có lẽ thành ruồi, ruồi trong “trâu bò đánh nhau, ruồi muỗi c·hết”.

------

Bốn người bọn họ chạy một mạch không nhìn lại, đến lúc Ngô Quý Tân buộc họ dừng lại mới dừng lại. Ngô Quý Tân là xạ thủ, sức lực thấp hơn hai người kia nên giờ mệt lã người, một tay chống thân cây thở dốc. Hai người to con kia có chút cười ngượng, hai người còn khá trẻ lại còn hệ chiến binh nên sức lực hơn rất nhiều.

Họ đặt Khôi Đăng dưới gốc cây, 6 mắt nhìn cậu. Khôi Đăng giờ đây ngoài thân xác biến dị ra thì không cử động gì, thậm chí thở cũng rất chậm. Nếu không xác nhận là còn thở ba người họ đã chôn cậu rồi.

“Giờ sao anh?? Có cách nào giúp anh đó không?” Nam Hùng hỏi Ngô Quý Tân, anh ta cũng lắc đầu không biết.



“Nhìn này, chân anh ta bắt đầu hồi phục rồi.” Anh chàng giáp đỏ chỉ vào chân gỗ, da thịt đang dần chiếm lại phần gỗ hoá. “Nhưng tốc độ này đến mai mới có thể hồi phục được.”

“Vậy còn hơn là bị vậy suốt đời.” Quý Tân giơ tay trước mặt anh giáp đỏ. “Cám ơn đã giúp đỡ.”

Anh giáp đỏ bắt tay lại, ngượng ngùng đáp lại. “Không có dì, không có dì. Nãy ổng dụ quái đi em mới thở được xíu, may mắn từ đó thoát được. Dờ có giúp được thì em giúp thôi.” (ông này ngọng d r g nhá. Tác giả không viết sai đâu :v)

Phát hiện mình vẫn đang mặc áo giáp anh ta vôi hoá giải. Ngay lập tức áo giáp liền hoá thành hàng loạt tơ máu rồi rơi xuống đất. Nhìn thấy bên trong lớp giáp là cơ thể đầy vết cắt, nhất là trên cánh tay có những vết còn rất mới, Ngố Quý Tân nhíu mày, Hồ Nam Hùng không nhịn được mà trầm giọng kinh sợ.

“Haha, nhìn ghê nhỉ.” Trần Vượng Duy – anh giáp đỏ rút tay lại rồi ngại ngùng che đi cánh tay. “Em là Trần Vượng Duy, năm này 27. Nhà bán thịt heo lợn, chuyên cùng cấp thịt cho các nhà hàng. Có lẽ vì vậy mà dị năng của em có liên quan đến máu. Em có thể biến máu của mình thành giáp.”

“…. Vất vả em rồi. Không sao, đàn ông có v·ết t·hương do chiến đấu bảo vệ ai là chiến tích, không có gì phải giấu.” Ngô Quý Tân vén áo mình lên, để lộ vết xẹo rất lớn ở bụng, đồng cảm nói. “Xẹo này của anh là đỡ cho n·ạn n·hân mà có, do cử động quá nhiều mà loét v·ết t·hương, không phục hồi được.”

“….” Trần Vượng Duy sợ vào vết xẹo lâu năm ấy vẫn còn rõ nét xấu xí. “Vâng anh.”

Ầm ầm. Trên bầu trời ầm ầm tiếng sấm, mây đen cũng ùn ùn kéo đến, đứng dưới gốc cây có thể thấy được sấm chớp nhấp nháy giữa đám mây.

“Anh em mình nên tìm chỗ ấn thôi, trời mưa to đấy.” Ngô Quý Tân nhìn trời rồi quyết định, định đỡ Khôi Đăng nhưng bị hai cậu kia giành lấy.

-----

Như vậy có vừa lòng không mọi người??? Hơi cực cho con trai chút haha