Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 98: Âm kế trong âm kế (2)




Chương 98: Âm kế trong âm kế (2)

“Cho tôi vào, đội trưởng cho tôi vào với.”…

“Đội trưởng, em có đá kĩ năng cấp 3, anh cho em vào đi, đừng bỏ em mà.”…

Những lời van xin, nhờ vả giúp đỡ liên tục.

Những người không giá trị đều bị họ đạp ra ngoài, để chỗ cho những người họ muốn.

Nhìn thấy Dương An và Minh Long đã trong đấy Khôi Đăng thở phào. Nhưng cậu vẫn tiếp tục tiến lên, né tránh là chính thay vì mở đường như trước. Khôi Đăng tập trung nhanh nhẹn hết mức để nhanh chóng tiến đến lồng sáng.

Keng. Kiếm của đối phương và dây xích của Khôi Đăng ngay trước ngưỡng cửa. Ba dị năng giả căng thẳng chỉa kiếm vào cậu. Họ biết Khôi Đăng không dễ chọc.

Tsk. Khôi Đăng tặc lưỡi, giả vờ tiến lên nhưng nhân cơ hội lại chuyển hướng lách qua họ. Ba người họ ấy vậy vẫn tiếp tục quấn theo Khôi Đăng, chặn đường Khôi Đăng.

“Chúng mày muốn ngăn cản tao??? Trí Dũng bảo mày thế à? Không sợ không thể thoát đi sao?”

“….Phải, chỉ cần ngăn cản anh đến lúc lồng sáng hoàn chỉnh là được. Đến lúc đó chúng tôi có thể rời đi cùng mọi người.” Một người nói.



“Hắn ta hứa sẽ để chúng tôi vào rồi, nên không sợ. Hắn ta có cách để chúng tôi vào.” Một người khác căng thẳng khẳng định.

“Ha… xem kìa, chú bé đần. Chỉ sợ các người chưa vào được đ·ã c·hết dưới tay tao rồi mà có khi giữ được đến lúc đó chắc gì chúng mày có thể vào. Mày nghĩ nó sẽ giữ lời hứa sao?” Khôi Đăng cười khinh bỉ. “Chú bé đần vẫn là chú bé đần.”

“Câm miệng. Bọn tao không cần giữ chân mày đâu, có người tự giúp bọn tao. Chỉ cần giữ đến phút cuối là được. Hiểu ở đây ai là chú bé đần chưa?”

Nói rồi hắn lao lên t·ấn c·ông. Khôi Đăng không hiểu kẻ tới giúp bọn hắn là ai?

MÉOOOO MÉOOOO MEOOOOW. Tiếng mèo nhà n·hạy c·ảm vang gầm rú, từ sau lưng Khôi Đăng cảm nhận được sát khí bổ thằng mình. Không ngần ngại khôi đăng phóng dây xích tạo thành lồng xích bảo vệ.

Kẻ đấy thấy đánh lén không thành nhảy về chỗ ba người. Lúc này Khôi Đăng mới biết người đó là ai, Lê Bình An xuất trận. Ánh mắt ngoan độc đầy căm thù nhìn cậu.

“Cô…. Đột phá cấp 3?? Nhưng khí tức này không đúng???” Khôi Đăng cau mày nhìn ả ta. Trạng thái ả không đúng lắm, có phần cuồng dại, cơ thể gân xanh gân đỏ căng chướng lên dưới lớp da đang xám dần.

“Giết….g·iết c·hết mày. Trả thù! TAO PHẢI TRẢ THÙ!!! Trả mạng lại cho anh taooooooo!” Ả ta điên cuồng hét lớn, lao vào t·ấn c·ông.

Khôi Đăng nghiêng người né tránh, từ dưới đá mạnh lên bụng cô ta nhưng bị sự cứng cáp của cô ta chặn lại. Bổng bàn tay vô hình túm mặt Khôi Đăng đập mạnh xuống đất. Không những thế Khôi Đăng cũng cảm nhận được bàn tay thứ hai thứ ba đang ấn người mình xuống.

“Mẹ kiếp. Con điên này… thành quái vật rồi.” Khôi Đăng nhớ ra cảm giác này, đó là cảm giác lần đầu gặp mặt quái vật da xanh trong rừng, lúc nó ăn thịt người mà nhóm họ vất vả đối chiến. “Con này sử dụng dị thạch không hoàn chỉnh để cưỡng chế đột phá ư? Điên mẹ rồi.”



Khôi Đăng phát hiện Trí Dũng thấy hắn cũng đang quan sát mình, miệng cười đắc ý. Khôi Đăng hiểu rồi. Tên này quả thật rất tà ác, sẵn sàng lợi dụng người khác đến mức cực khốn nạn.

“Nổ” Khôi Đăng nhanh chóng vẽ cổ tự giữa không trung bắn vào Lê Bình An. Ả à không con quái ấi rú lên đau đớn mà lùi lại. Khôi Đăng nhân cơ hội này cũng thoát ra, bóp thạch tự hồi phục cho mình.

Lau vệt máu trên miệng, Khôi Đăng ráng lấy lại bình tĩnh nghĩ cách ứng phó. Nhưng không để cậu nghỉ ngơi, ba kẻ kia lại lao vào t·ấn c·ông.

“Mẹ kiếp. Là chúng mày chọn c·hết.” Tuyệt kĩ [Huyễn dạ đồng ● Ám đoạt thi giác] (chốt tên chính thức này nhé. Thân iu~~~ nghe kiêu hơn) tạo nên hai vệt đen thanh tao dưới mắt Khôi Đăng. Chỉ thấy Khôi Đăng trừng mắt hai người liền bị bịt đen mắt luống cuống tay chân. Lúc lấy được ánh sáng đã thấy thân ai quen thuộc phía trước nhưng sao không có đầu…. Đó là những gì hắn ta nghĩ được trước khi c·hết.

“Mẹ thằng chó. Ác độc như mày đúng là nên bị g·iết trước. Mày đúng là ác nhân tương lai mà.” Kẻ còn lại được Trí Dũng cảnh báo về kĩ năng nên né nhìn trực diện Khôi Đăng mới tránh b·ị c·hém đầu. “Đi c·hết đi!!!!”

Miệng thì to nhưng hắn tung tuyệt chiên rồi lại bỏ chạy. Khôi Đăng có chút khô hán lời. Tiếng mèo méo meo lại vang lên. Khôi Đăng biết mình vẫn còn một đối tượng cần giải quyết. Quái nhân Lê Bình An.

“Đáng thương hai anh em nhà cô. Bị lợi dụng đến lúc c·hết nhưng không được gì.” Khôi Đăng tung xích nhảy lên trên vai cô, dùng xích ghim chặt cô xuống đất. Ả ta muốn chống cự, bàn tay vô hình nắm lấy dây xích muốn giật đứt nhưng lần nữa bị Khôi Đăng hoạ xong cổ tự bắn thẳng vào ngực, nát bấy.

“Xin… cảm…”. Có lẽ trước khi c·hết cô ấy rơi nước mắt nói lời xin lỗi rồi hoàn toàn bất động dưới đất. Khôi Đăng khó biểu cảm nhìn cô ta. Một câu chửi “Ngu. Lãng phí mạng sống anh trai giao cho cô.”



Khôi Đăng nhìn Trí Dũng, cả hai đều nhìn đối phương. Trí Dũng cười tà ác, nói gì đó rồi làm động tác cắt cổ đắc ý. Ngón giữa thẳng ý đáp lại.

Khôi Đăng cảm giác người mình nóng hơn, càng lúc càng nóng lên. Cậu cũng nhận ra… bầy côn trùng cấp thấp giờ lại để ý tới cậu. Ánh mắt trầu trực nhìn chằm con mồi.

Tiếc là giờ Khôi Đăng không thể dùng dị năng để kiểm tra trạng thái, nhưng cậu hiểu mình đã trở thành mồi câu bằng cách nào đó. Ở bên trong lồng sáng, Trí Dũng đắc ý nhìn Khôi Đăng chật vật lại quay sang nhìn ba người Dương An.

“Này Trí Dũng, lồng sáng này sao còn chưa chịu dịch chuyển?” một cô gái với đôi mắt xếch ngả ngớn hỏi. Đứng nhìn ở đây không thể tham gia chiến đấu khiến cô ngứa ngáy chân tay, nhưng sợ bất cứ lúc nào cũng dịch chuyển nên ở lại. Cô không nỡ lòng nhìn ngoài kia chiến đấu như vậy.

“Haha, khoảng tầm 10 phút nữa.” Trí Dũng vẫn hưng phấn nhìn Khôi Đăng bị côn trùng t·ấn c·ông mà đáp lại. “Vội làm gì, không c·hết được đâu. Các người chỉ cần ở trong đây chờ dịch chuyển là được. Không thì nhìn ngoài kia “Anh” Khôi Đăng đáng kính đang vui đùa với côn trùng kìa. HAHAHAHA.” Hắn cười sảng, giọng đầy mỉa mai hướng về Khôi Đăng.

Ngô Gia Nhựt thấy thế cười sảng khoái.

“TRÍ DŨNG!!!” Minh Triệu hét lớn tức giận. “Nếu mày biết trước lồng dịch chuyển này sao mày không báo mọi người chuẩn bị trước, ích kỷ để những người kia ở ngoài khổ sở như vậy chứ? 10 phút vẫn đủ khả năng mọi người chiến đấu rồi rút lui cơ mà.”

“Quào….Anh đội trưởng của em ơi, giờ em còn lo cho những kẻ vô danh phế vật kia à? Không cần đâu.” Trí Dũng nhún vai quay lại nhìn mọi người. “Ở đây đều là những tinh anh, người có giá trị cao tương lai. Chỉ nhiêu đây thôi cũng đủ ra ngoài kia chiếm lĩnh một phương. Và…

Tất cả đều sẽ nghe lệnh tôi.”

Nhìn mặt tự tin thái quá của Trí Dũng mọi người đều nghĩ nó điên rồi. Nhưng rất nhanh họ cảm thấy lồng sáng rung động, xuất hiện những gai nhọn đỏ thẩm bắn vào tim mọi người khiến mọi người đau đớn gục xuống nhưng không ngất đi. Vết thương ở tim tưởng sẽ chảy máu nhưng ngược lại, không có gì sảy ra.

“Từ lúc bước vào lồng sáng này tất cả đều trở thành người của tôi cả. Từ bây giờ Tôi là “ĐỘI TRƯỞNG” của các người.” Huỳnh Trí Dũng bước đi ngạo nghễ, ánh mắt thượng đẳng nhìn mọi người. “Thứ ghim ở tim mọi người là [huyết kim thuần phục]. Khi bị nó ghim các người chỉ có thể nghe lệnh tôi.”

------

Kình: Ngược con trai chút nào. :3333