Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 97: Âm Kế Trong Âm Kế




Chương 97: Âm Kế Trong Âm Kế

Các dị năng giả mặt tái mét nhìn tường sáng bị tan vỡ một cách nhanh chóng. Dòng quái vật cũng gầm rú điên cuồng hơn, phấn kích hơn, ùn ùn thác lũ xông tới.

“Nguy rồi. Mau ngăng cản chúng tiến gần đài phun nước.” Ngô Gia Nhựt hét lớn, hoá thành hổ nhân lao ra chiến đấu hơn. Những người khi nãy còn ở trong giờ cũng tạm dừng hồi phục mà chiến đấu.

Dị năng sặc sỡ khắp nơi nhưng không sánh lại được bầy quái vật.

Nhã Quyên nổi trội nhất trong đấy. Vừa chữa trị cho mọi người, vừa cường hoá lại còn toả ra ánh sáng xanh hồng t·ấn c·ông. Tất cả đều công nhận điều ấy, nếu còn sống sót.

Minh Long mỗi lần xuất hiện là một vung lưỡi hái đồ sát một khoảng lớn, Dương An như quỷ lửa, hoả ảnh liên tục bùng lên chém g·iết đối phương. Rất nhiều người đều dốc hết sức lực của mình.

“Cẩn thận!” Tiếng hét ai đó vang lên sau lưng Khôi Đăng khi cậu nhìn người khác. Khôi Đăng dễ dàng nhảy né ra và xoay người chém c·hết thây ma. Người lúc nãy cậu cứu vui mừng gật đầu nhưng ngay đó liền bị một thây ma khác đâm sau lưng. Khôi Đăng muốn chạy tới giúp đỡ nhưng quá trễ, cậu bị những thây ma khác lao vào móc thịt, để lại cái xác đang dần chuẩn bị thây ma hoá.

“Tsk.” Khôi Đăng nghiến răng ném thạch tự bạo nổ vào chúng. Không biết có phải do chiến đấu liên tục hay không mà Khôi Đăng cảm giác nóng mệt hơn. Lượng thây ma cũng đổ xô vào cậu nhiều hơn. Khôi Đăng vừa đồ sát vừa né tránh chúng, cố gắng lại gần trung tâm hơn.



“Kì lạ, vì cái gì ở chỗ mình lại ít người đến thế??” Khôi Đăng liếc nhìn xung quanh. “Chưa kể đám thây ma nhắm vào mình còn nhiều hơn đám côn trùng…. Ở chỗ khác không nhiều đến vậy.”

Thạch tự “lá chắn” lập tức được bóp nát, màn chắn hiện lên ngăn cản đàn thây ma. Khôi Đăng cũng tự bóp thạch tự hồi phục cho mình. Cậu nhìn về phía trung tâm…

“Kì quái, đám người chủ lực không chiến đấu cách đài nước qua xa, dường như ở trong một phạm vi nào đó. Những người xa hơn đa phần không phải quá mạnh. Chưa kể… Nếu bị bao vây như vậy phải lựa chọn phá vòng vây chứ, sao vẫn bám trụ ở đây.”

Khôi Đăng chợt nhận thấy thứ gì đó to lớn đang bay đến chỗ cậu, chưa kip định thần thì đã bị cầu lửa đánh nổ văng ra đất.

“Hự.” Khôi Đăng chật vật đứng dậy. Tuy b·ị đ·ánh úp nhưng vẫn còn lá chắn nên thoát một mạng. Cậu nhìn về phía người bắn ra cầu lửa ấy, cô ta đứng vòng trong liên tục bắn ra cầu lửa khắp nơi.

Ban đầu Khôi Đăng chỉ nghĩ đấy là ngẫu nhiên vì nơi nào đông quái vật đều bị cô ta giáng xuống cầu lửa. Nhưng đã lần thứ 4 Khôi Đăng chịu cầu lửa khi đang chiến đấu rồi.

“Này. Đừng nhắm vào tôi nữa! Cô cố tình đấy à?” Khôi Đăng tức giận quát lớn. Đáp lại là cái nhún vai lắc đầu mình không nghe, nhưng nhìn khuôn mặt đểu cáng với biểu cảm “Tao cố tình đấy, thì làm sao?” của cô ta, Khôi Đăng hiểu mình đang bị nhắm vào.



“Khôi Đăng, cẩn thận với hoả cầu cô ta.” Từ lúc nào ở khu vực cậu Ngô Quý Tân tới rồi, cạnh anh ta là một người khác, tay cầm khiêng có chút e dè. “Cô ta giả vờ như giúp đỡ các nơi nhiều quái nhất nhưng lại luôn trúng vào các dị năng giả khác. Nhất là em đấy.”

“Ừm. Tôi… em cũng cảm nhận được. Nhưng cô ta em có đắc tội bao giờ sao?” Khôi Đăng tiện tay viết cổ tự chữa trị cho hai người. Hai người họ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, từ nãy tới giờ họ rất ít được chữa trị nên khá chật vật.

“Cô ta là người của Trí Dũng đội em đấy. Tối qua cô ta với mấy người khác trở về.” Ngô Quý Tân rút súng bắn vào thây ma t·ấn c·ông mình, bình tĩnh giải thích. “Bọn họ là thành viên ẩn, hoạt động như nhóm riêng biệt nhưng chỉ nghe lệnh Trí Dũng thôi nên mấy người khác không biết. Anh vô tình thấy bọn họ nói chuyện mới phát hiện ra.”

“Ra vậy. Thăng khốn đó cần phải g·iết thật mà.” Khôi Đăng phóng bốn xích cùng lúc chém một loạt thây ma. “Nếu vậy chúng ta nên rút lại vào trong. Nếu cứ ở đây sợ không c·hết vì thây mà c·hết vì hoả cầu.”

“Ừ, để Hùng nó mở đường.” Quý Tân gật đầu, anh bạn Nam Hùng tự tin nâng khiêng mình lên nhưng bị Khôi Đăng từ chối.

“Không cần, em mở đường cho nhanh.” Nói rồi cậu như vũ bão t·ấn c·ông. Những đường roi bạc tung hoàng liên tục đánh văng mọi thây ma cản đường. Quý Tân cùng Nam Hùng có chút cạn lời chạy theo, quả thật hai người họ không mở đường cuồng bạo như vậy được. Nam Hùng chỉ có thể cậy sức lớn mà tông thẳng đẩy lùi kẻ địch thôi. Ầm. Một à không ba q·uả c·ầu l·ửa liên tiếp giáng xuống trước mặt Khôi Đăng. Khôi Đăng biết đây là cảnh cáo cậu không được đi tiếp. Cậu tức giận trừng mắt nhìn con ả ấy, giơ ngón giữa khiến ả ta nghiến răng.

Cùng lúc ấy từ đài phun nước phát ra ánh sáng vàng lần nữa, lần này nước chảy tràn ra ngoài, chảy thành dòng ra tám hướng. Bọn thây ma lẫn côn trùng đồng lòng gào thét, càng thêm hung hăng.



“Mọi người. Trận pháp dịch chuyển của đài phun nước săp hoàn thành, kiên trì chống lại quái vật đừng để chúng tiếng vào đây nếu không sẽ không ai thoát khỏi đây được.” Huỳnh Trí Dũng giả vờ thông báo với nhóm người ở ngoài, bản thân hắn thì huy động trận pháp, tỏ vẻ rất vất vả.

“Chúng mày muốn bỏ chạy để mọi n·gười c·hết hết à? Tiếp tục cầm cự cho tao.” Ngô Gia Nhựt mặt hổ quát lớn, hắn ta cũng xông lên t·ấn c·ông nhưng thật sự không đi quá xa. Những người khác còn lầm tưởng các vị đoàn trưởng cũng ra sức t·ấn c·ông tiếp nên cũng ở lại. Ngô Gia Nhựt cười thầm, mắng họ lũ ngu.

Lúc này dòng nước cũng chảy đến giới hạn, tách ra làm nhiều nhánh rồi kết thành vòng tròn. Vòng tròn nước rực sáng rồi dâng lên cột sáng mới, thấy được vân nước chuyển động. Thấy vậy Ngô Gia Nhựt cùng những kẻ đã biết trước liền rút lui không ngần ngại. Trước khi đi bọn chúng còn tạo ra rất nhiều rào cản khiến những người sau không tiến lên tiêp được.

Khôi Đăng cảm giác cần phải tiến vào trong đó, Cậu liếc qua thấy Dương An và Minh Long vẫn còn chiến đấu liền hét lớn với hai người.

“Dương An, Minh Long. Đừng chiến đấu nữa mau về chỗ thác nước nhanh lên. Bọn chúng muốn dùng mọi người để câu giờ cho kế hoạch thoát thân của chúng. Đừng ở lại nữa. Bằng mọi cách bảo vệ Nhã Quyên, không cần giúp em.”

Dương An đang chật vật chiến đấu với một con thây ma tay kiếm nghe thế liền đá nó ra rồi chạy về như Khôi Đăng nói. Minh Long trước khi chìm vào bóng quét lưỡi hái thêm một lần rồi nhanh chóng rời đi. Nhiều người thấy vậy cũng muốn rời đi liền bị đồng đội ngăn cản.

Nhìn kích thước lồng sáng nhỏ bằng 1/5 cột sáng ban đầu đủ để mọi người hiểu số lượng người có thể thoát ra là có hạn. Mọi người điên cuồng chạy vào. Nhưng họ quên mất là ngoài con người họ cũng phải cạnh tranh với đám quái vật. Chúng cũng khát khao lồng sáng ấy.

“Huỳnh Trí Dũng!!!” Khôi Đăng tức giận hét lớn khi thấy hắn một tay đánh ngất Nhã Quyên, nhưng hắn chưa kịp vui mừng đã thấy bóng người vụt qua. Minh Long thành công c·ướp được Nhã Quyên, lùi lại một góc, bóp nát thạch tự phòng vệ Khôi Đăng đưa tối qua.

Huỳnh Trí Dũng tức tối ra lệnh t·ấn c·ông lá chắn ấy. Bất ngờ quỷ lửa Dương An từ trên giáng xuống đầy nguy hiểm. Nếu không phải có người cản lại chắc chắn hăn ta mất một tay rồi. Dương An lạnh lẽo nhìn bọn họ, hoả ảnh phân thân song song chỉa kiếm vào chúng. Một người cấp 3 hơn 10 người cấp 2. Những người cấp ba khác cũng không hứng thú tham gia n·ội c·hiến của họ.