Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 93 Trộm cắp




Chương 93 Trộm cắp

Khôi Đăng cầm cuộn tơ mỏng manh sáng bóng, nhìn rất to nhưng nhẹ hơn cả bông.

“Đấy là tơ của ta, dùng nó quấn vào kén ngọc sẽ giữ an toàn cho nó không bị lửa nước ảnh hưởng. Nó còn giúp kén ngọc hấp thu thiên địa linh khí tốt hơn nếu cháu muốn nở một cách tự nhiên.” Bà ấy đứng dậy muốn rời đi.

“Vốn ta định sẽ mang kén ngọc đó đi nhưng gặp cậu thì ta nghĩ là để nó cho cậu không sao cả, khác biệt với thằng nhãi lươn lẹo kia. Ra ngoài kia chăm sóc bản thân mình và đứa bé ấy cho tốt. Có dịp ta sẽ gặp lại nhau, lúc đó ta hi vọng được gặp đứa trẻ xinh đẹp ấy.”

“…Vâng, chào bà.” Khôi Đăng cúi chào. Khi nhìn vào bảng xanh của bà ấy mấy ai ngờ được người nhìn như cấp 2 lại là cấp 4 duy nhất trong đây. Dường như dị năng giả ở đây đều chỉ có thể đạt đến cấp ba, nhưng không ngờ bà ấy có thể trở thành cấp 4, lại còn ẩn nấp như vậy. Quả thật gừng càng già càng cay. Nếu không cẩn thật có lẽ bà ấy cho bầy nhện cắn c·hết mọi người dễ như chơi.

“Huyết dịch và tinh thạch loài bướm à?? Ngày mai tranh thủ đi thu thập.” Khôi Đăng thầm nghĩ. “Nhưng mà nếu chỉ hấp thu hai thứ đó thì không thể trong thời gian hơn 1 tháng có thể trở lại hình người sớm như vậy… Xem ra..” Khôi Đăng cười thầm. “Tương lai khám phá ra rất nhiều thủ đoạn nha.”

----

Đêm khuya. Trong vòng sáng an toàn này không sợ bị thây ma hay côn trùng t·ấn c·ông, đa số mọi người đều đi ngủ. Chỉ còn lại vài người thức làm v·ũ k·hí hay đơn giản luyện tập. Đặng Phúc và Khôi Đăng cũng ở trong số ít ấy. Lúc này vừa xong chút v·ũ k·hí, Khôi Đăng vươn vai rời đi.

“Khôi Đăng.” Đặng Phúc gọi cậu lại khi thấy cậu muốn dời đi. “Ông có v·ũ k·hí chưa?? Nếu chưa thì lây một món đi. Không sao cả đâu.”

“A. Tui có rồi.” Khôi Đăng gọi ra xà xích của mình ngoe ngẩy. Đặng Phúc nhớ ra Khôi Đăng chơi xích từ lâu thì cần gì v·ũ k·hí nữa, quan tâm của mình có chút thừa rồi, mặt cún con thất vọng.



“Nhưng cầm theo con dao này phòng thân cũng được. Tui lấy nhé. Haha.” Khôi Đăng cúi xuống tuỳ tiện lấy đoản kiếm bị gọi là con dao ấy rồi nói lời cảm ơn rời đi. Một chút quan tâm nhỏ vậy đáng quý.

Khôi Đăng về đến chỗ mình đã thấy ba người Minh Long ngủ say giấc. Bản thân cậu cũng tự hỏi mấy tháng nay mấy lần được ngủ yên giấc mà không phòng bị rồi??? An tĩnh không gian cùng tiếng hít thở, Khôi Đăng dần th·iếp đi. Con quạ bay ra từ bóng cậu lặng thinh, trước khi rời xa nó còn quay đầu nhìn lại chủ nhân.

Trong giấc mơ, Khôi Đăng nhìn thấy mẹ mình. Bà ấy nắm tay cậu chạy trên cánh đồng hoa. Cả hai chạy thật vui vẻ. Khi mệt mỏi cả hai nằm ra cánh đồng ấy nhìn trời. Lúc này cậu thấy từ xa có hai bóng người cao thấp đang vẫy tay với họ. Mẹ cậu vội nắm tay cậu tiến về phía họ nhưng giữa chừng cậu lại đứng lại, nhìn mẹ chạy về phía hai người đầy hạnh phúc. Một mình cậu đứng đấy lại cười nhẹ nhàng không lý do. Cả quá trình đều vô âm, chỉ hình ảnh diễn ra nhưng đầy hạnh phúc.

Bất ngờ xuất hiện bàn tay đen khổng lồ từ đằng sau họ. Khôi Đăng trơ mắt nhìn bàn tay ấy một nắm bóp nát họ. Khôi Đăng gào thét chạy đến nhưng không một âm thanh vang ra. Sau cùng thêm một bàn tay khổng lồ khác giáng mạnh xuống người cậu….

“Hộc hộc… hộc.” Khôi Đằng choàng tỉnh giậy, mồ hôi ướt đầy lưng, tham lam hít thở từng chút một nặng nề. Cậu cảm giác giấc mơ ấy quá đổi chân thật đi, như đang cảnh báo cậu vậy, nếu không nhanh ra nơi đây sẽ không còn cơ hội gặp lại gia đình.

Nhưng Khôi Đăng lúc này phát hiện ra túi không gian của mình không thấy. Ngay lập tức cậu đứng lên nhìn khắp nơi, kích hoạt dị năng mà tìm bảng xanh của nó. Kết quả không tìm được.

Quạ quạ… Con quạ bay vòng quanh cậu ra hiệu Khôi Đăng đi theo nó. Không chần chờ Khôi Đăng lập tức đuổi theo. Cuối cùng con quạ lại bay ra sau đài phu nước, xuyên qua tường sáng tiến vào khu rừng.

“Khốn kh·iếp. Sao lại dám ă·n t·rộm ngang nhiên lúc này vậy chứ.” Khôi Đăng nhìn trời đã có chút sáng thầm nghĩ.

Quạaaaa. Con quạ hét lớn, hiễn nhiên nó đang kích hoạt kĩ năng của mình. Kẻ trộm ở ngay phía trước, Khôi Đăng càng tăng tốc hơn. Hiển nhiên khi cậu đến nơi đã thấy có người đang bị con quạ công kích không ngừng. Hắn ta tức giận rút dao chém vào nó. Chợt hắn phát hiện ra Khôi Đăng mặt âm trầm ở đấy liền nhảy lùi lại cảnh giác.



“Anh muốn làm gì???” Lê Thanh như con thú săn mồi, sẵn sàng t·ấn c·ông. Trong lòng hắn tự tin cấp 1 như Khôi Đăng chắc chắn không làm được gì mình.

“…. Túi của tôi. Trả nó đây.” Khôi Đăng nhìn thấy túi của mình đang nằm trong tay hắn liền nén giận yêu cầu hắn giao trả. “Trước khi tôi đấm anh ra bã rồi lấy lại nó.”

“Ha… Mày nói éo gì thế??? Muốn giành lại thứ này ư?? Không dễ gì đâu cưng, một đứa cấp 1 như mày thì làm được trò trống gì? Có ngon nhào lên g·iết tao đi.” Hắn ta khiêu khích.

Khôi Đăng nhìn hắn, cảm thấy chút mâu thuẫn trên mặt hắn nhưng cậu cũng triệu tập xà xích ra. Ba sợi xích như rắn bay trong không khí cùng khí trời mời ảo khiến Khôi Đăng trở nên lạnh lùng hơn trong mắt Lê Thanh.

“Miệng thì rất cứng nhưng sao mắt anh lại run lên vì sợ như thế? Như thể anh s·ợ c·hết…/ “IM MIỆNG.” Hắn ta hét lớn chặn lời.

“Tao sẽ không c·hết. Nhất là với môt đứa như mày.” Nói rồi hắn vụt lên t·ấn c·ông Khôi Đăng.

Những nhát chém đều vào những chỗ hiểm hóc. Tốc độ chém của hắn rất nhanh, nhưng dây xích và cảm quan Khôi Đăng nhanh hơn, liên tục chặn lại. Ánh lửa v·a c·hạm tung toé giữa hai người.

Lê Thanh b·ị đ·ánh văng đao ra nhưng cũng không sợ, ngay lập tức đá chân vào đầu Khôi Đăng. Khôi Đăng liền nghiên người né, đông thời một cước đá ngược vào bụng hắn. Hắn nhăt mặt nhưng liền đáp trả. Chỉ thấy móng vuốt t·ấn c·ông liên tục đẩy lùi Khôi Đăng.

Khôi Đăng biết cận chiến không phải thế mạnh của mình mà tung dây xích kéo mình ra chỗ khác. Lê Thanh thở hộc nhìn Khôi Đăng đầy căm tức.



“Đừng bỏ chạy. Đánh nhau như hai thằng đàn ông xem nào.”

“Anh… đang sợ gì à?” Khôi Đăng cảm thấy có gì không ổn ở anh ta, rõ ràng là một người máu chiến nhưng sao Khôi Đăng luôn cảm nhận được giọng anh ấy luôn run rẩy sợ hãi.

“….” Lê Thanh không đáp mà nghiến răng lao vào t·ấn c·ông cậu.

Khôi Đăng vung xích t·ấn c·ông anh ta. Những đòn quất xích trái phải rồi lại trên xuống như những nhát chém uy lực đập anh ta. Anh ta mặc kê mà tiến tới. Khôi Đăng cũng không ra đòn quá nguy hiểm, cảm thấy nếu mình ra tay quá mức sẽ sảy ra gì đấy.

“Tôi phải thắng cậu.” Anh ta hét lớn, rồi vụt đến trước mặt đấm thẳng vào mặt Khôi Đăng. Nhưng tiếc là còn cách 30cm anh ta đã bị xích trói chặt giữa không trung. Lê Thanh nắm chặt tay, ngay lập tức Khôi Đăng cảm giác cả cơ thể mình bất động, ngay cả những sợi xích cũng lập tức tan rã.

Một giây hoang mang liền bị Lê Thanh đấm mạnh vào ngực bay đập ra đất.

“Khụ.. khụ..” Lấy lại cảm giác Khôi Đăng chật vật đứng lên. Khôi Đăng cảm nhận các kĩ năng của mình đều không thể dùng ít nhất 10s nữa.

“Sao hả? Cảm thấy không thể dùng kĩ năng phải không? Đó là vì tôi đã kích hoạt kĩ năng [10 giây trầm tĩnh] của mình.” Lê Thanh bước tới, mạnh mẽ đá ngang. Khôi Đăng dùng tay chặn lại.

Lê Thanh khá bất ngờ khi thấy cú đá bị chặn lại. Chưa dừng ở đấy Khôi Đăng xoay người một chưởng vào mặt hắn. Cả hai đều lùi ra một đoạn.

Lúc này Lê Thanh trong đầu chỉ một suy nghĩ: “Phải nhanh lên, họ sắp đến rồi.”

Mà Khôi Đăng cũng cảm nhận được uy h·iếp, cậu muốn né chắn nhưng Lê Thanh lại t·ấn c·ông dồn dập không ngừng. Dĩ nhiên người ăn đá thì người kia cũng ăn đấm.

Cây dao lần nữa xuất hiện trên tay Lê Thanh, anh ta như hoá thành thú dữ lao vào kết liễu cậu. Hết 10s, Khôi Đăng liền phóng xích về Lê Thanh. Khi áp sát Khôi Đăng, tưởng răng luõi đao sẽ kề cổ nhưng không ngờ Lê Thanh quay ngược con dao rồi đâm vào ngực mình. Máu bắn tung toé lên người Khôi Đăng.