Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 94: Vạch trần kế hoạch.




Chương 94: Vạch trần kế hoạch.

Khôi Đăng không tin vào mắt mình, nhìn Lê Thanh ngã xuống. Trước khi nhắm mắt Khôi Đăng thấy anh ta nhấp môi nói, mắt đầy thành khẩn:

“Xin lỗi cậu…. Mong cậu tha… tha…cho….’

Cùng lúc ấy một nhóm người từ rừng cây vội vã nhảy ra, gấp rút như tìm ai đó. Đối diện với họ là Khôi Đăng đầy máu me, còn dưới đất Lê Thanh đ·ã c·hết.

Một cô gái từ nhóm họ chạy tới, mặt mếu máo không tin nổi rồi khóc lên ôm lấy xác Lê Thanh, liên tục gọi anh ơi. Khôi Đăng nhận ra cô ta, cô gái khi đầu kéo cậu lại nhóm bọn họ.

Lúc này Khôi Đăng cảm thấy mình bị tính kế, đồng thời cảm giác hít thở không thông do bị khí tức của ai đó nhắm vào

Ầm. Khôi Đăng bị một nắm đấm to lớn đấm vào thân cây, lõm cả một hố lớn. Nếu không phải cậu kịp kết xích thành lá chắn có lẽ cậu gãy xương rồi. Cậu chật vật đứng dậy nhìn người t·ấn c·ông mình. Có chút giống Ngô Quý Tân, nhưng nhìn hung bạo và cơ bắp hơn rất nhiều. Ngô Quý Tân ở phía sau cau mày nhìn họ.

“Mẹ kiếp!!! Sao mày dám g·iết đồng đội của tao??” Mát hắn ta tròng trọc nhìn Khôi Đăng, thậm chí còn dùng đến dị năng của mình. Ngô Gia Nhựt dị năng giả cấp 3, dị năng [Cuồng hoá hổ nhân]. Đầu như hổ, chân tay như thú, móng vuốt sắc bén, cả người tăng lên một vòng lớn.

Khí thế của hắn đúng nghĩa là một con hổ. Graoooo. Hắn hét lớn rồi như thú vồ vào Khôi Đăng. Ngay lập tức Khôi Đăng triệu hồi dây xích trói lấy anh ta, bản thân bóp nát thạch tự hồi phục.



Những sợi dây xích không phải là rào cản lớn với Ngô Gia Nhựt, chỉ thấy hắn ta gồng người hét lớn thêm lần nữa các sợi xích liền bị phá tan. Hổ nhân giờ thêm một lớp giáp mờ ảo. Chỗ hẵn bật nhảy liền bị lõm xuống.

‘Hắn nhanh quá,’ Khôi Đăng dựa vào [Mèo nhà n·hạy c·ảm] mà cảm nhận nguy hiểm, đồng thời [Đặc tính thích nghi] cũng đã được kích hoạt. Tuy né được trí mạng nhưng bản thân cũng bị những vết cắt toác máu.

RỐNG. Lần này hắn hét lớn, Khôi Đăng cảm thấy mình mất đi ý chí chiến đấu, chân tay như bị tê cứng không thể di chuyển vậy. Đây là kĩ năng dị năng [Hổ Khiếu uy nhân] của Ngô Gia Nhựt. Vuốt hổ to lớn đầy c·hết chóng tiến thẳng vào cậu.

Khoảnh khắc Khôi Đăng định sử dụng kĩ năng xoá của mình liền thấy gươm lửa Dương An chặn lại. Nhóm Dương An thấy Khôi Đăng đi quá lâu lại còn nghe tiếng đánh nhau nên liền ra đây. Ai ngờ thấy Khôi Đăng sắp bị g·iết c·hết.

“Con hổ c·hết tiệt, sao mày DÁM??” Dương An tức giận, hai tay hai gươm lao vào chém liên hoàn đối phương. Ngô Gia Nhựt không yếu thế, vuốt hổ cùng uy lực vừa chặn vừa t·ấn c·ông.

“Ngô Gia Nhựt! Dừng tay.”

Ngay khi hắn muốn tiếp tục t·ấn c·ông liền cảm nhận được lưỡi đao lạnh như băng kề cổ mình. Minh Long từ cái bóng lạnh lùng nhìn hắn. Hắn dám tiến thêm một bước liền bị Minh Long cắt cổ ngay. Gươm lửa cũng đến trước mặt hắn dừng lại, hơi nóng phả ra khiến hắn e ngại. Nếu hai người họ lúc trước cấp 2 thì hắn ta vẫn đánh được, nhưng giờ cả hai ngang cấp 3 với hắn thì quả là một khó khăn. Nhã Quyên ở một bên vội chữa trị cho Khôi Đăng. Khôi Đăng nhắm mắt đau đớn. Nhóm Huỳnh Trí Dũng cũng kéo nhau đến. Nhìn thấy cảnh này không đổi sắc mặt mà bảo họ dừng lại.

“Ngô Gia Nhựt!.” Trí Dũng lên tiếng chất vấn nhưng giọng không hề chút chất vấn nào, giống như lời nhắc nhở hơn. “Anh đang làm gì vậy? Tuỳ tiện t·ấn c·ông đội viên người khác sẽ bị tất cả t·ấn c·ông. Anh quên quy tắc đó giữa mọi người rồi sao??”



Phi. Hắn ta làm động tác nhổ nước bọt, thu lại dị năng trở về dáng người chỉ vào Khôi Đăng. “Tên đó là người của mày? Nó g·iết người của tao, tao t·ấn c·ông nó có gì sai? Chả lẽ nó g·iết người c·ướp c·ủa thì tao không thể trả thù?? Mày quá đáng rồi đấy, thằng mặt trắng. Muốn vào ngăn cản sao? Lại đây tao xé xác cả nhà chúng mày.”

Đội viên bên hắn nghe vậy cũng vào thế, sẵn sàng chiến đấu.

“…. Anh ta không phải người đội tôi, nhưng giữa chúng tôi có quen biết. Thế nên anh nể mặt tôi để anh ta sống là được, còn đánh như thế nào tuỳ anh.” Trí Dũng cười khinh bỉ đáp lại. Dương An nghe vậy nghiến răng tức giận nhưng không phản bác được, Khôi Đăng chưa hoàn toàn gia nhập bọn họ. Nhưng để con hổ ấy đánh như thế nào cũng được khác gì muốn Khôi Đăng b·ị đ·ánh gần c·hết mới dừng. ‘Thằng khốn.’

“Nếu vậy thì việc tao làm cũng không có gì sai. Bảo hai thằng này với con nhỏ kia tránh ra, nếu không đừng trách tao vô tình tiễn chung tụi nó lên đường.” Nói rồi hắn biến đổi cánh tay thành vuốt hổ uy h·iếp.

“Ngô Gia Nhựt, đó là người tôi quen. Bỏ qua cho anh ta đi. Có gì để anh ta bồi thường. Hơn nữa anh vẫn nợ tôi một lời cảm ơn, đến lúc dùng rồi đấy.” Huỳnh Trí Dũng ngạo nghễ nói. “Nhìn tình cảnh này có vẻ anh ta ăn quả đắng rồi, không dám làm gì khác ngoài bồi thường đâu. Mà anh ta đi tay không đến đây thì còn cái gì để bồi thương nữa chứ.”

Trí Dũng bước lại gần Khôi Đăng mỉn cười tự tin nói. “Thế nào anh Đăng? Anh có muốn sống không? Chỉ cần anh đồng ý điều kiện của em, em sẽ giúp anh bồi thường.”

“Giết nó. Anh phải g·iết nó cho em. Chỉ cần g·iết thằng đấy em sẽ anh kĩ năng của em. Giết nó đi!” Con ả ôm xác anh trai vừa khóc vừa căm hận chỉ tay vào Khôi Đăng.

Ngô Quý Tân kéo tay anh trai. “Anh à. Em cảm giác có chỗ nào không đúng lắm. Bình Tĩnh lại trước đi anh.” Đáp lại là cái hất tay của Ngô Gia Nhựt cùng ánh mắt lạnh lùng như thể bảo anh ấy đừng xen vào. Ngô Quý Tân có chút chạnh lòng, dúao anh cũng là cựu cảnh sát, có thêm kĩ năng [Trực giác cánh sự] mà cảm nhận. Chính anh ấy cũng cảm giác được có gì đó không ổn ở đây.



“Không cần, bọn tao sẽ trả cho Khôi Đăng. Không cần loại mày xía vào.” Dương An kích động đứng chắn trước Trí Dũng dù trong tý chả có bao nhiêu.

“….” Khôi Đăng mãi không đáp lại. Sau một lúc cậu ngước lên nhìn một vòng những kẻ ở đây. “MỘT ĐÁM GIẢ LAI BẤT THIỆN, LÒNG LANG DẠ THÚ MÀ Ở ĐẤY MUỐN LÀM CHÍNH NGHĨA À? ĐỪNG CÓ LÀM HỀ Ở ĐÂY.”

Phi. – Khôi Đăng khinh bỉ, bất ngờ dùng xích kéo cổ Trí Dũng lại kẹp cổ hắn.

“Mày biết bói toán mà nhỉ. Vậy mày biết bói ra kế hoạch của mày có thể bị lật kèo không?” Khôi Đăng xiết cổ mạnh hơn. Thanh Nguyệt hoá thành bóng ảnh lao tới muốn chém cậu nhưng bị khôi Đăng kích hoạt cổ tự lá chắn chặn lại, Minh Long cũng tức tốc đá văng cô ta ra.

Khôi Đăng nhìn vào Ngô Gia Nhựt rồi lại Lê Thanh dưới đất.

“Nửa đêm Lê Thanh dùng dị năng [Cái bóng t·rộm c·ắp] lấy đi túi của tao, dẫn dụ tao đến nơi này rồi giao chiến với hắn. Đến thời cơ thì hắn rồi t·ự s·át, cùng lúc các ngươi tới. Sau đó lại thêm mày tới. Quá trùng hợp rồi đi.” Khôi Đăng nổi giận.

“Mày với hắn ta lên kế hoạch muốn g·iết tao đúng chứ hử?? Giả vờ lấy nghĩa báo thù nhưng thực chất thực hiện kế hoạch của chúng mày. Thằng thì muốn giả vời làm quân tử giúp người nhưng muốn trộm lấy đồ của tao. Một thằng thì nhận tiền sau đó lại nhận bồi thường làm giàu cho mình. Sau cùng cả hai chúng mày sẽ có thêm danh tiếng. Sao hả tao nói đúng không?” Khôi Đăng vạch trần bộ mặt hắn. Sắc mặt hai người Trí Dũng và Ngô Gia Nhựt thay đổi. Ai tinh ý đều hiểu ra.

“Trí Dũng, mày muốn lấy kén ngọc của tao nhỉ? Tao cảnh báo mày rồi không nghe sao?” Nói rồi Khôi Đang túm cổ hắn, đập đầu cả hai thật mạnh, máu chả ra từ trán hai người. Trong mắt Trí Dũng Khôi Đăng giờ cực đáng sợ. Khôi Đăng chỉ vào đầu mình: “Tiếc cho chúng mày, tao có kĩ năng [Cuốn phim kí ức]. Kẻ nào bị tao g·iết tao đều có thể xem kí ức của họ. Kế hoạch của chúng mày lộ hết rồi.”

Trí Dũng sắc mặt không tin nổi khi nghe thế. Ngô Gia Nhựt nắm chặt tay tức giận.

-----

Kình: mãi yêu Huỳnh đại cưa. ~~(/ ̄3)/ kiss~★~~(/ ̄3)/ kiss~★