Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 92: Bà lão Trùng Nhân




Chương 92: Bà lão Trùng Nhân

Khôi Đăng vừa cảm động lại vừa cảm thấy có chút buồn cười. Hầu hết mọi người đều cảm thấy cậu vẫn đang cấp 1 rất yếu cần bảo vệ, nhưng mà thực chất chỉ số của cậu không thua kém người cấp 3. Khôi Đăng cảm động vì ba người bạn sẵn sàng đứng ra bảo vệ mình như vậy.

Khôi Đăng phất tay thu hồi lại dây xích, những người khác cũng thả lỏng thu lại trạng thái chiến đấu. Nhưng ngay giây phút ấy Khôi Đăng xuyên qua Minh Triệu vồ lấy kén ngọc. Thanh Nguyệt nhờ có cảm quan côn trùng nhanh chóng né ra, Khôi Đăng liền túc tục đuổi theo. Kết quả khi ba người kia chưa định thần thì hai người đã người đuổi người né ra ngoài lều rồi. Họ hốt hoảng chạy theo.

“Cửu xà phú xích” Khôi Đăng triệu tập liên tục dây xích hòng trói lấy Thanh Nguyệt. Nhưng Thanh Nguyệt cũng không phải dạng vừa, tốc độ cô ấy rất nhanh, dây xích vừa đến gần liền bị cô ấy né được hoặc đánh văng đi.

“Đừng cố chấp nữa. Cậu không đánh được tôi đâu.” Thanh Nguyệt tự tin.

“…. Đen đoạt mắt” Khôi Đăng nhìn trực diện Thanh Nguyệt, hai vệt đen liền xuất hiện dưới mắt. Ngay lập tức Thanh Nguyệt liền chìm vào bóng tối.

Chỉ 3s. Chỉ 3s thôi Khôi Đăng liền áp sát tới trước Thanh Nguyệt tung cú đấm. Thanh Nguyệt tuy bị che mất tầm nhìn nhưng khả năng cảm nhận của cô vẫn duy trì, đặc biệt nghe tiếng gió sát gần bên tai cô ấy không ngần ngại ngả người ra sau. Khôi Đăng chỉ có thể đánh vào không khí nhưng mục đích của cậu đã đạt được.

Xích đã trói được Thanh Nguyệt ngay khi cô ấy ngả người ra, sợi xích trói chặt lấy cô ấy, thậm chí để an toàn cậu còn trói thêm dưới chân, biến Thanh Nguyệt thành đòn bánh tẻ.

“Xin nhá à không tôi lấy lại đồ đây.” Mặc kệ Thanh Nguyệt vùng vẫy Khôi Đăng lấy kén ngọc lại, phải cất kĩ trong túi không gian. Nhưng kén ngọc vẫn bị những người khác nhìn thấy, trong đó Trí Dũng và bà già trưởng nhóm Mai Thuỳ Linh mắt sáng rực lên.

Trí Dũng thầm nghĩ: “Là nó. Chính là kén ngọc đó không sai được. Kén ngọc được miêu tả trong sách, tiền thân của ‘Phỉ Bích Diệp Tinh Sứ” yêu tinh hay trùng nhân dạng bướm hệ hỗ trợ đứng hàng top lịch sử. Chỉ xuất hiện 2 lần, mỗi lần đều mang lại hỗ trợ siêu to lớn.

Theo như trong sách thì Phỉ Bích Diệp Tinh Sứ lần đầu xuất hiện ở miền nam nước Nga, lần thứ hai là 12 năm sau ở dị điểm biển sâu.



Thật không ngờ ở đây có thể gặp được một con. Nhất định phải đoạt được, có nó mình chắc chắn đạt được đỉnh cao tận thế này.” Ánh mắt Trí Dũng cực tham lam nhìn vào Khôi Đăng.

Khôi Đăng cảm nhận được ánh mắt thèm khát ấy liền quay đầu nhìn hắn. Ngay khi ánh mắt hai người nhìn nhau Trí Dũng liền chìm vào bóng tối. Tiếp sau đó cảm nhận trên mặt mình như có gì đó vừa cắt qua rất nhẹ, rát rát. Khi bóng tối rút đi hắn mới cảm nhận được mình đã bị rạch một đường ngang qua mũi. Vết cắt không sâu nhưng đủ máu chảy ra. Trí Dũng nhìn lưỡi kiếm xích còn vương máu đã được thu lại bởi Khôi Đăng, nghiến răng tức giận.

“Thu hồi ánh mắt thèm khát dơ bẩn của mày lại, nếu không tao sẽ để mày thay mắt mới đấy.” Khôi Đăng trừng mắt nhìn hắn, cảnh cáo thêm một lần nữa.

“Tsk.” Trí Dũng tức giận nhưng liền lấy nước đổ lên v·ết t·hương, nó liền dần lại. Nước đấy chính là nước từ bồn nước trung tâm. Mọi người cũng giải tán không quan tâm nữa.

Khôi Đăng kéo lê đòn bánh tẻ kia giao cho Minh Triệu. Anh ta thay mặt Thanh Nguyệt xin lỗi. Minh Triệu hiểu Thanh Nguyệt lúc hoá kén ngọc quan trọng với mình như thế nào thì giờ kén ngọc ấy cũng quan trọng không kém với Khôi Đăng, tuy rằng có hỏi vì sao Thanh Nguyệt lại hành động như vậy nhưng cô ấy chỉ lặng thinh buồn bã không nói.

Minh Triệu xin lỗi lần hai vì không thể cho Khôi Đăng biết quá trình. Bởi anh ta chỉ có thể đi tìm nguyên liệu, còn quá trình phục hồi lại do Trí Dũng thực hiện, chính anh cũng không được tham gia. Khôi Đăng đành thất vọng ra về.

Khi Khôi Đăng suy nghĩ có nên kìm Trí Dũng để tra hỏi không thì bà trưởng nhóm đã đến chỗ cậu. Hai người gật đầu chào nhau đơn giản.

Bà ấy nói trước. “Kén ngọc đó là gì với cậu??”

“Hả… là em của cháu.”

“…. Cậu có thể đưa tôi kén ngọc đó không?? Kén đấy ở với cậu sẽ rất khó phát triển.”



Khôi Đăng đơ người, không ngờ bà ấy vào thẳng câu chuyện như thế. “Cháu xin lỗi, không thể đưa nó cho bà hay bất kì ai được.”

“…..” Bà ấy không đáp lại ngay, chần chờ rất lâu. “Tôi cũng là trùng nhân, hệ nhện. Nếu cậu giao nó cho tôi, tôi đảm bảo đứa bé ấy sẽ nhanh chóng trở lại và sẽ không bị mất nhân tính như con ong kia.”

Bà ấy mở ra sáu con mắt trên mặt, đúng đặc điểm của nhện. Và lời nói của bà ấy tiết lộ con ong ám chỉ Thanh Nguyệt đã mất nhân tính.

“Mất đi nhân tính??? Ý bà là sao?”

“Con bé ấy thức tỉnh bằng máu, cũng đã ăn thịt người để tái sinh. Trên người con bé đặc mùi máu người kinh tởm. Với trùng nhân như ta thì đó là hành vi của côn trùng chứ không phải trùng nhân. Trùng nhân nửa phần là người, không phải đám côn trùng vô tri mà đi ăn thịt người.”

Bà ấy khiến Khôi Đăng ngạc nhiên đồng thời kh·iếp sợ. Cậu e ngại nhìn về phía lều trại Thanh Nguyệt.

“…Vì sao mọi người lại muốn kén ngọc đến như vậy?”

“Hà hà. Hỏi hay đấy.” Bà ấy cười nhẹ. “Trong mắt mọi người, việc chúng ta trở thành trùng nhân là do kĩ năng, nhưng thực ra là biến đổi gene thành trùng nhân. Ta không biết con người nghĩ thế nào về kén ngọc nhưng mỗi kén ngọc đều là một báu vật sinh linh của trùng nhân.

Trùng Nhân bọn ta rất khó sinh sản hậu duệ, vậy nên khi phát hiện mỗi kén ngọc đều hết sức nâng niu, muốn chiến lấy làm con của mình. Hà hà.

Chưa hết, khi trùng nhân tái sinh đều có thể sánh ngang dị năng giả cấp 3 các người. Đa dạng phong phú thiên phú mà không cần đá trí tuệ. Thử hỏi ai chả khao khát sở hữu một đứa như vậy.”



“….Bà có vẻ hiểu rất rõ nhỉ. Nhưng bà cũng mới chỉ thức tỉnh thôi mà.” Khôi Đăng nghi ngờ hỏi bà ấy. Bà ấy biết quá nhiều đi.

“Không. Ngay từ khi bắt đầu tận thế ta đã trở thành trùng nhân. Một trùng nhân tự nhiên không phải do ăn trùng đản (trứng côn trùng). Từ đấy thu được nhiều kiến thức hơn những đứa trẻ ở đây.”

“Ra vậy…” Khôi Đăng trùng mắt, Linh Đan đã từng ăn thứ gì đó sau rồi mới bắt đầu có biểu hiện, xem ra thứ em ấy ăn là trùng đản. “Vậy… liệu giữa trùng nhân có ăn thịt lẫn nhau không?” Khôi Đăng nhìn thẳng vào mắt bà ấy, bà ấy cũng không né tránh.

“Có. Nhưng còn tuỳ vào đặc tính mỗi loài, và hơn hết ta luôn hi vọng trùng nhân không tổn hại lẫn nhau.”

“Vâng ạ….Vậy bà biết cách đưa em ấy trở lại không??”

“Biết. Để theo thời gian chúng tự hấp thu linh khí trời đất tự nở ra, nhưng sẽ mất rất lâu. Hoặc là Chỉ cần để kén ngọc hấp thu huyết dịch hay dị thạch côn trùng cùng hệ là được, sẽ nhanh hơn rất nhiều. Cho ta xem kén ngọc xinh đẹp ấy được không?”

Bà ấy nói chuyện luôn từ tốn, nhẹ nhàng gần gũi, Khôi Đăng cũng không cảm nhận được ác cảm gì bà ấy nên lấy ra nhưng không đưa cho bà ấy, chỉ để bà ấy nhìn. Bà ấy cũng không ý kiến, trái lại còn đánh giá cao hành động này.

“Đẹp thật, đẹp thật, màu sắc này có thể xem là cực phẩm rồi.” Ánh mắt bà ấy nhìn kén ngọc cực kì trìu mến, tấm tắc khen đẹp, muốn sờ vào nhưng khi cách một đoạn liền thu lại. “Ta đoán có lẽ con bé thuộc hệ bướm. Nếu con bé tái sinh có lẽ sẽ là một cô bướm đẹp, không những vậy còn là một trợ thủ đắc lực.”

“Không quan trọng, dù con bé có là hệ bọ sít hay sâu róm cháu vẫn sẽ giữ lời hứa với ba em ấy, giúp con bé có cuộc sống tốt cho tới khi cháu mất.” Khôi Đăng khẳng định.

“Ừm. Tốt lắm. Có một người như vậy chăm sóc con bé sẽ thành một trùng nhân tốt.” Bà ấy lấy trong túi áo ra một cuộn tơ giao cho cậu.

----

Kình: Trăm năm cảm tạ Huỳnh lão chủ luôn đề cử truyện của tui. (人´∀`*)(人´∀`*)(人´∀`*)(人´∀`*)