Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 91: Kén ngọc thứ hai




Chương 91: Kén ngọc thứ hai

Lúc này, một đội viên trong nhóm Trí Dũng tiến tới, thông báo cho hắn ba người Minh Triệu, Thanh Nguyệt, Đặng Phúc đã về. Nghe vậy Trí Dũng phấn khởi trở lại. Ba người họ là thành phần cốt cán của nhóm này. Bây giờ họ về sẽ đảm bảo vị thế của họ hơn.

“Anh Triệu, chị Thanh Nguyệt. Hai người về rôi.” Hắn ta chạy đến chỗ họ. “Mọi người có lấy được “thứ đó” không???”

“Có, nhưng để sau đi.” Minh Triệu lạnh lùng trả lời, khoác vai Thanh Nguyệt trùm áo choàng kín mít. “Bọn anh cần nghỉ ngơi chút.”

“Được được. Ba người mau vào trại đi.” Hắn ta niềm nở dẫn họ về trại. Đặng Phúc được hắn vỗ vai than họ vất vả quá, cần gì bảo mọi người hỗ trợ.

Thực sự Đặng Phúc đã rất mệt mỏi, không muốn nói gì nhiều, nhiệm vụ vừa rồi quá vất vả với cậu ta tuy rằng có thuy hoạch lớn. “Vẫn là nên ở nhà làm v·ũ k·hí hơn. Haizzz.” Đặng Phúc thầm nghĩ.

Trái lại với họ, Trí Dũng phần khích trong lòng, trong đầu hắn đã diễn thành một kế hoạch. Chỉ chờ Văn Hiền và Tạ Quyền (người có khả năng tích mạng cho mình nhờ việc g·iết người khác) là có thể làm được. Mà lúc đấy kế hoạch đã được một nửa rồi.

“hehehe” Hắn ta cười nham hiểm mà khi Minh Triệu nhìn hắn liền quay lại nụ cười vô tri.

“Gọi Nhã Quyên đến phục hồi giúp anh.” Minh Triệu liếc nhìn hắn rồi bỏ đi.

-----------

Nhã Quyên ban đầu không muốn về chỗ đấy nhưng khi nghe là Minh Triệu gọi thì cô đồng ý qua.

“Hai anh chị ấy đúng khổ. Bị thằng chó đó hại nhưng vẫn phải làm theo lệnh nó.” Dương An chống cằm nhìn về phía lều Minh Triệu.



“Vì sao?? Hai người đó mạnh mà, anh Minh Triệu cũng cấp 3 chứ yếu gì.” Khôi Đăng thắc mắc.

“Khoảng tầm nửa tháng sau khi em rời đi. Có một lần Thanh Nguyệt b·ị t·hương mất đôi chân, chảy rất nhiều máu không thể sống được, mà Nhã Quyên lúc ấy không ở đó để chữa trị. Thế là hắn ta nhân cơ hội đó lấy danh nghĩa là cứu cô ấy đã đưa cho Thanh Nguyệt một loại nấm đặc biệt. (Minh Long từ tốn giải thích)

Sau khi ăn xong Thanh Nguyệt đúng là mọc lại đôi chân thật nhưng mà từ đó phát sinh vấn đề. Cô ấy trở nên ngứa ngáy, côn trùng cũng ưu thích t·ấn c·ông cô ta. Hơn thế nữa khi thấy hoa hay mật ong cô ấy không tự chủ được mà hít hà.”

“….Sau đó đến một ngày côn trùng điên cuồng t·ấn c·ông mọi người, chủ yếu tập trung vào Thanh Nguyệt. Vì không muốn liên luỵ tới mọi người mà Thanh Nguyệt đã dẫn dụ chúng đi. Rồi sau đó…cô ấy tự mình diệt tất cả kẻ thù rồi hoá thành một cái kén ngọc.”

“Kén ngọc??? Có phải giống như vậy??” Khôi Đăng nghe thế lập tức xác minh được điều mình nghi ngừ lièn lấy ra kén ngọc xanh long lanh ra cho hai người xem. Hai người khi thấy kén ngọc lập tức chấn kinh nhìn nó, xác minh đúng là nó thì gật đầu.

“Đúng là dạng này, nhưng của Thanh Nguyệt màu hổ phách, bên trong là nhộng ong cơ.” Minh Long khẳng định. “Cái kén thứ 2 anh gặp đấy.”

Khôi Đăng gấp gáp hỏi. “Rồi sau đó làm sao Thanh Nguyệt trở lại dạng người được???”

“… Trí Dũng biết cách giúp Thanh Nguyệt tái sinh nhưng lại có ý muốn Minh Triệu phải điều kiện của nó, ban đầu Minh Triệu đánh hắn một trận, cả đội phải can ngăn nếu không Trí Dũng thành bãi thịt cháy rồi. Minh Long sau cùng cũng đồng ý.”

Minh Long nhớ tới lúc đó Minh Triệu quỳ xuống cầu xin, tất cả vì người yêu mình thật cảm động nhưng cũng đau lòng. Từ lúc đó anh cảm thấy Minh Triệu trở nên lạnh nhạt hơn với Trí Dũng. Khỏi nói cũng biết vì sao.

“Quá trình sao thì anh không rõ, nhưng anh nhớ là cô ấy cần tinh huyết của loài côn trùng tương xứng với kén ngọc. Minh Triệu qua bao khó khăn cũng giúp Thanh Nguyệt hấp thu tinh huyết lẫn dị thạch của ong hoàng kim.”

“Nhưng mà khi tái sinh Thanh Nguyệt không còn là người, trở thành trùng nhân. Em gặp cô ấy sẽ hiểu thôi. May mắn là vẫn giữ lại toàn bộ kí ức lẫn sức manh.” Minh Long sờ sờ kén ngọc, yêu thích cảm giác dễ chịu ấy. “Tuy là sức mạnh của cổ tăng lên vượt bậc nhưng nhiều lúc anh thấy cổ thiếu đi nhân tính vậy. Khó giải thích lắm. Có gặp mặt thì cũng nên cẩn thận, cổ trước đã thẳng tính nhưng giờ thẳng tay hơn rất nhiều.”



“ừm…. Em biết rồi.” Khôi Đăng gật đầu, thu lại kén ngọc. “Nhưng mà khi hoá thành kén ngọc cổ để lại rất nhiều dị thạch mà, sao mọi người không lấy đó mà tăng cấp??”

“Hử???” Minh Long và Dương An ngạc nhiên hỏi lại. “Em nói gì thế. Khi bọn anh đến quanh khu vực kén đều bị tàn phá, làm gì có dị thạch nào.”

“Có đó anh, nhưng chỉ có mấy viên cấp 1 thôi.” Dương An phản bác. “Viên ấy cũng không đáng bao nhiêu nên chả ai để ý. Lúc đấy mọi người cũng tập trung vào kén.”

“À.. trừ vài người thôi.” Dương An thêm phủ định sau nghi nhớ lại.

“Xem ra em phải sang đấy chào hỏi rồi.” Khôi Đăng chống gối đứng dậy tiến về phía lều trại Minh Triệu.

Có sự “giúp đỡ” của Dương An mà không ai dám cản Khôi Đăng, Trí Dũng cũng gật đầu để bọn họ vào.

Khi tiến vào Khôi Đăng ngửi được mùi rất khó chịu. Không phải là do lều trại bẩn, trái lại rất sạch. Mùi này phát ra từ “người” trên giường.

Thanh Nguyệt gỡ bỏ lớp áo choàng thùng thình, để lộ hình dáng trùng nhân của mình. Ngoại trừ trên đầu mọc ra 2 cái râu dài, phần cổ có lông xù, một cái đuôi ong phía sau cùng cặp tất đen xen sọc vàng, Khôi Đăng không chắc có phải tất không vì nó dính liền với da chân cô ấy.

Khôi Đăng sử dụng dị năng, thông tin Thanh Nguyệt giờ có chút khác với hồi trước. Chủng tộc đã được thêm vào. [Thanh Nguyệt. Chủng tộc: Trùng Nhân – Hoàng Kim Ong….]

Khôi Đăng thầm nghĩ. “Vậy ra đây là trùng nhân. Không khác mình tưởng lắm.”

“Ohh… em… còn sống à??? Ơn trời.” Minh Triệu nhìn thấy cậu ban đầu có chút lạ lẫm nhưng sau đó liền nhớ ra.



Sau khi chào hỏi Khôi Đăng cố gắng bắt chuyện với Thanh Nguyệt nhưng có vẻ cô ấy không quan tâm lắm, Minh Triệu cũng haha tiếp chuyện thay.

Nhã Quyên ở một bên chữa trị cho hai người, thi thoảng cười nhỏ tiếng khi thấy hai ông ngố này nói chuyện hơi ngắt ngứ. Đúng là cả hai có quen nhau nhưng chưa thật sự nói gì nhiều, cũng không có đề tài chung để nói.

“Anh Triệu. Có điều này em muốn biết.” Khôi Đăng nghiêm túc hỏi. “Làm sao…. À không, làm như thế nào để một người đang hoá kén ngọc trở lại làm người???”

“…” Minh Triệu có chút lặng người đi, mặt anh ta có phần mệt mỏi khi nhớ lại. “Em hỏi vậy nghĩa là em có một kén ngọc khác sao? Cho anh xem được không?”

Khôi Đăng lấy kén ngọc của mình ra, Minh Triệu thấy nó gật đầu bảo cậu cất đi. Nhưng liền bị Thanh Nguyệt chộp lấy, ôm chặt lấy trong lòng, ánh mắt cô ấy như sẵn sàng liều mạng nếu có ai mang kén ngọc đi.

“Không cho các người mang nó đi.” Thanh Nguyệt gằn giọng nói. Minh Triệu vội tiến tới trấn an cô nhưng ánh mắt Thanh Nguyệt vẫn nhìn chằm vào Khôi Đăng. Khôi Đăng lạnh giọng đáp trả:

“… Không thể. Tôi đã hứa với ba đứa bé phải cho con bé có cuộc sống tốt. Mà các người đầy kẻ quỷ kế tôi không thẻ giao nó cho các người được. Mau trả em ấy cho tôi.”

“Đừng hòng mang em ấy đi.” Dường như Thanh Nguyệt rất cố chấp không muốn trả, thậm chí còn ôm chặt hơn. “Em ấy là người nhà của ta, đừng hòng mang em ấy đi. Cút đi kẻ yếu ớt.”

“….” Đôi mày Khôi Đăng nhăn lại chữ xuyên. Không nói lời nào cậu tạo ra hai dây xích hướng vào Thanh nguyệt. “Đừng thách thức tôi, khôn hồn mau trả lại đấy.”

“Khôi Đăng! Hạ v·ũ k·hí xuống! Có gì chúng ta bình tĩnh nói. Tôi sẽ khuyên em ấy trả lại cậu.” Minh Triệu thấy tình thế căng thẳng đột ngột liền đứng chắn trước mặt Thanh Nguyệt, bàn tay sấm sét cũng lập loè uy h·iếp. “Hai người bọn tôi đều cấp 3 cậu không đánh lại đâu.”

Minh Long cũng vội đứng giữa ba người ngăn cản, c·hiến t·ranh nổ ra thì ít nhất Minh Long có thể ngăn cản giúp Khôi Đăng. Nhã Quyên và Dương An cũng đứng cạnh Khôi Đăng bảo vệ.

------

Kình said: Tuần này 5 chương đã xong, hẹn tuần sauuuuu nha. Tui biết mấy người muốn đánh nhau, muốn tận thế hơn, đợi thêm vài (chục) chương nữa đi (¬_¬")-cԅ(‾⌣‾ԅ). Cũng sắp cận dự trữ rồi, haha (ノ_