Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 90: Âm Hiểm




Chương 90: Âm Hiểm

Dương An nâng niu đá trí tuệ trong tay, hôn chụt chụt, nhưng quay sang thì thấy ba người cứ đưa qua đẩy lại có chút cạn lời.

“Ấy nè nè, anh không dùng thì cho em đi.” Dương An mắt long lanh nhìn Minh Long, đáp lại là ánh mắt như muốn nuốt sống cậu ta. Dương An tủi thân nồi vẽ vòng tròn trên đất.

Khôi Đăng thở dài. “Được rồi, đừng đẩy qua nữa, em coi mọi người là anh em mới cho mà. Mọi người càng mạnh thì em càng đươc nhờ. Còn chuyện báo đáp thì không cần.”

Nhã Quyên muốn nói gì thêm liền bị Khôi Đăng bịt miệng bằng dây xích, cả Minh Long cũng bịt luôn.

“Trong túi em còn mấy chục viên lận, ba người không cần thầy áy náy gì đâu.” Khôi Đăng flex nhẹ, đa số là thu được sau đêm Linh Đan hoá thành kén ngọc, còn lại là cậu tần tảo chém g·iết thu hoạch được. Nghe nói thế ba người mặt không thể tin được.

“Đại ca, cho em thêm 5 à không 4 viên thôi, em sẽ theo anh suốt đời.” Dương An lại làm trò cún con ôm lấy đùi Khôi Đăng. Sau đó…. Dương An bị trói treo lên cành cây.

“Nếu vậy.. anh cám ơn.” Cuối cùng Minh Long cũng nhận nó.

Ba viên này là Khôi Đăng lựa chọn phù hợp với ba người họ nhất.

Đỗ Dương An là chiến binh tiên phong với khả năng chiến đấu khủng nhưng lại thiếu khả năng tự bảo vệ mình. Kĩ năng [Kim Hoả Trùng Giáp] thích hợp với em ấy nhất. Nó hấp thụ lửa và kim loại làm năng lượng tạo ra áo giáp, Dương An thì luôn toả ra năng lượng ấy khi chiến đấu.

“Ầy, kĩ năng này được quá anh ơi. Vậy lửa của em sẽ không lãng phí rồi.” Dương An hất cằm tự tin. “Vậy em tha hồ vùng vẫy khỏi lo bị t·ấn c·ông rồi. Tuyệt vời ông mặt trời.”

“Ngốc ạ.” Khôi Đăng cốc đầu cậu ta. “Giáp thì vẫn có chừng mực thôi, không phải chặn được hoàn toàn mà cho mày lao vào liều c·hết đâu.”



“Ahihii…”

Lê Nhã Quyên là supporter, rất thiếu khả năng chiến đấu và tự bảo vệ mình. Khôi Đăng nghĩ thế. Kĩ năng [Thanh Vệ Dực] sẽ tạo ra đôi cánh cho em ấy, có thể khép lại tạo thành một lá chắn hoặc là bắn ra những mũi tên lông vũ vào kẻ thù.

“Em cám ơn.” Nhã Quyên yêu thích kĩ năng mới này. Mong ước có 1 đôi cánh là điều cô bé mộng mơ luôn khao khát. “Nhưng mà em có thể chiến đấu mà, có cả kĩ năng chiến đấu luôn, tuy hơi sến thôi. Hihi.”

“Ohhhh, có rồi à? Hôm nào show anh xem thử.” Khôi Đăng xoa đầu cô bé.

Nguyễn Minh Long biết kĩ năng mới của mình xong có chút không biết nói gì. Anh ta trực tiếp dùng nó triệu hồi ra từ cái bóng của mình một cái lưỡi hái đen. Dương An trầm trồ nhìn lưỡi hái ấy, luôn miệng khen Minh Long ngầu.

[Lưỡi Hái Trảm Bóng] kĩ năng cấp 3 có thể tạo ra một lưỡi hái tử thần từ chính cái bóng. Nó có thể gây sát thương diện rộng với đòn chém năng lượng. Và đặc biệt là nó có thể khiến n·ạn n·hân bất động hoặc t·ử v·ong nếu dùng lưỡi hái này chém vào bóng n·ạn n·hân. Một kĩ năng tàn bạo.

“Ẩn mình trong bóng tối, triệu hồi ảnh thú, dịch chuyển qua lại giữa mấy cái bóng. Giờ thêm lưỡi hái này nữa, em muốn anh thành tử thần à???” Minh Long cười :) vỗ trán hỏi Khôi Đăng. “Bộ anh chưa đủ âm trầm hay sao mà còn thành tử thần.”

“Hợp với anh mà. Haha.” Dương An khen. “Không phải ai cũng có thể thành tử thần đâu. Tử thần ngầu lắm đó anh.”

“Xì, cái bọn trẻ trâu chúng mày chỉ khao khát tử thần gì đó thôi.” Minh Long nín giận cốc dầu Dương an.

“haha, em chỉ có mỗi đá kĩ năng hệ ảnh này thôi. Nhưng mà thật sự kĩ năng của nó rất bá đạo mà, ngại gì anh ơi.” Khôi Đăng ăn hôi cốc đầu Dương An.

Tội nghiệp Dương An ngồi vẽ vòng tròn tự hỏi sao mình hay bị ăn đập thế. Cũng may Nhã Quyên vẫn chữa lành cho cậu.

“Chịu…” Minh Long bất đắc dĩ đành chấm nhận lưỡi hái này.



“Ấy mà khi nãy thằng đó đưa anh đá kĩ năng anh xem chưa vậy?? Nó có gì hay không anh?” Dương An nhớ tới lúc nãy.

Khôi Đăng gật đầu lấy viên đá đó ra. “Viên này cho một kĩ năng là [Bóng tối nặng nề] có thể gia tăng trọng lực ở một khu vực nhưng cũng khiến bản thân mình chịu trọng lực tương đương, miễn là người dùng và n·ạn n·hân ở trong bóng tối.”

“Ơ… vậy khác gì khiến người dùng nó đứng yên một chỗ rồi còn gì. Đi một mình nếu dùng nó dễ bị hội đồng lắm.” Dương An khó hiểu. “kĩ năng cấp 3 gì phế vậy.”

“Không phế đâu em. Nếu em có khả năng chiến đấu tầm xa thì có đứng yên một chỗ cũng không vấn đề gì. Chưa kể em có thể dùng kĩ năng diện rộng đánh xuống một chỗ thì dùng nó để khoá chân một đám, chả tốt à.” Khôi Đăng phân tích. “Nó tính ra cũng thích hợp với anh. Anh có thể điều khiển xích t·ấn c·ông từ xa, thêm cổ tự anh dùng cũng mất thời gian thi triển nếu có thể giảm tốc độ của kẻ địch đến lúc cổ tự hoàn thành thì cũng đáng.”

“Ohhh, lợi hại nha.” Dương An giơ ngón cái.

“Còn cái còi bạc này cũng “hay” này. Thổi một lần sẽ đánh bay kẻ phía trước. Và… nó sẽ khiến người dùng bị yểm một lời nguyền ngẫu nhiên. Nghe hay ha.” Khôi Đăng cười khẩy.

“Vãi…” Minh Long nheo mắt nhìn cái còi. “Đang lúc nguy cấp mà thổi cái này khác gì t·ự s·át. Lỡ nó khiến mình mất thị lực, đau đớn hay cái gì đó thì sẽ gặp nguy hơn cả.”

“Nếu… nó có thể khiến người thổi bị mất hết sức mạnh tức thời thì sao???” Nhã Quyên đột ngột nghĩ.

Khôi Đăng gật đầu đồng ý. “Vì là ngẫu nhiên nên không nó trước được gì, nhưng rất có thể như em nói lắm. Quả là món đồ “tốt”. ”

“Mẹ thằng chó này!” Dương An tức giân khi hiểu ra vấn đề. “Nó đem hai thứ này cho anh khác gì muốn anh c·hết trong chiến trường đâu. Mẹ kiếp thằng thâm độc.”



Nhã Quyên không nói gì nhưng mặt cô hoàn toàn là sự tức giận không thua kém Dương An.

“Anh… Bốn người chúng ta tái hợp thành một đội đi. Em không muốn ở chung với nhóm hắn ta nữa rồi.” Bất ngờ cô bé đề nghị, vẻ mặt hoàn toàn nghiêm túc.

“Đúng đấy. Ở cái nhóm đó toàn mấy con bò thôi. Bốn anh em mình đủ sức chém chúng nó rồi.” Dương An ủng hộ.

“Cũng được, chỉ sợ bên đó (chỉ Trí Dũng) không chịu để mấy đứa đi thôi.” Khôi Đăng nhìn chằm vào Nhã Quyên. “Nhất là với người hắn ta “yêu thầm” thì chưa chắc.”

“Anh!!!” Nhã Quyên đỏ mặt tức giận. “Em không thích anh ta. Em thích người khác rồi.”

“Ờ ờ, ai thế?? Đẹp trai như anh Long đây không??” Khôi Đăng chào hàng, Minh Long khó hiểu nhìn Khôi Đăng.

“Cái đó….” Nhã Quyên ngại ngùng trả lời.

“Em biết! Nhã Quyên thích Đinh Việt Thanh. Hự…” Dương An xung phong trả lời, rất tỉnh táo mà bị Nhã Quyên thụi ngay vào bụng.

“….. Cái cậu dị năng giả đầu tiên ấy à???” Khôi Đăng mất một lúc mới nhớ ra. “Anh không nhớ mặt lắm nhưng hình như cũng đẹp trai. Cậu ta còn sống không mà sao anh không thấy ở đây??”

Nhã Quyên có chút mất mát trả lời: “Anh Trí Dũng bói cậu ấy vẫn còn sống, sống rất tốt là đằng khác nhưng không ở trong đây. Có lẽ cậu ta ra ngoài trước rồi.”

“Không sao, đừng buồn, ra ngoài hai đứa lại gặp nhau thôi.” Minh Long vỗ vai cô. Nhã Quyên gật đầu không sao.

----- Bên Huỳnh Trí Dũng -----

Lúc này Huỳnh Trí Dũng đang suy nghĩ rất nhiều, việc Khôi Đăng còn sống sót là biến cố rất lớn với kế hoạch của hắn ta. Nhất là khi thấy anh ta xuất hiện Nhã Quyên và Minh Long liền bỏ mặc bọn họ đến với Khôi Đăng.

“Nếu cứ thế này mình sẽ mất Nhã Quyên. Không được, phải tìm cách khiến em ấy không thể thoát khỏi mình. Và phải loại bỏ tên khốn đó nữa.” Trí Dũng hai tay đan vào nhau nhìn vào đống lửa.

Hắn ta bắt đầu suy xét kế hoạch loại bỏ Khôi Đăng của mình…