Chương 88: Tôi Hoả Tế Lễ (2)
Khôi Đăng cười công nghiệp nhìn ba người. Trong mắt ba người Khôi Đăng phối cùng ngọn lửa xanh càng thêm nguy hiểm. “Ba người có sẵn sàng chịu bị đốt không???”
“Được, đốt lửa thôi mà. Em từng tự đốt mình rồi còn sợ gì lần hai.” Dương An là người đầu tiên xung chấp nhận. Nhã Quyên và Minh Long cũng gật đầu đồng ý.
“Được rồi, ba người ngồi thả lỏng ra, chuẩn bị tâm lý là được, lấy thêm bộ đồ áo hoặc không mặc gì. Trong lúc đó anh chuẩn bị.”
“Chuẩn bị gì đấy anh?”
“Hehehe…” Khôi Đăng cười không nói.
Mang theo nghi hoặc cùng chút lo lắng, ba người Minh Long ngồi xếp bằng, nhìn Khôi Đăng lụi cụi vẽ trên đất. Sau đó cậu ta quay lại trước mặt họ. Ngọn lửa xanh lần nữa hiện lên trong bàn tay cậu.
“Sẽ hơi đau một chút, nhưng đừng lo tui sẽ khống chế nó thật cẩn thận.” Khôi Đăng tách ngọn lửa ra làm ba, từ từ bay về trước mặt ba người họ. “Khi nào sẵn sàng gật đầu một cái là được.”
Dĩ nhiên ba người đều sẵn sàng. Lục thi hoả nhỏ như đốt ngón tay chậm rãi đến sát ngực họ rồi dần lan rộng ra. Lúc này ba người chỉ cảm thấy như bị nắng gắt chiếu vào vậy, vẫn có thể chịu được.
“Cẩn thận đấy.” Khôi Đăng từng chút từng chút tăng cường độ ngọn lửa, cả ca dần cảm thấy đau từ từ thấm ngoài vào trong người.
Khôi Đăng thầm nghĩ ‘Lần đầu tiên mình tự dùng chính ngọn lửa là từ bên trong đốt ra ngoài lại còn không biết khống chế nên cực kì thống khổ. Giờ họ chỉ cần cậm rã từ ngoài vào rồi ngược lại dễ chịu hơn rất nhiều.’
“Ugh…” Nhã Quyên bắt đầu ôm lấy người khi ngọn lửa thấm vào sâu bên trong, theo sau là Minh Long cũng nhăn mặt. Dương An vẫn thả lỏng nhất, có lẽ cùng thuộc tính nên chịu lửa của cậu bé tốt hơn.
“Aghhhh….”
Ngọn lửa dần nuốt chọn lấy ba người họ. Những người ở ngoài thấy ba người trở thành ba đống lửa xanh đều vây lại xem. Nhìn cảnh ba người đau đớn trong lửa họ to nhỏ với nhau. Những kẻ ghen ghét thì vui vẻ cười trên đau khổ.
Lúc này Trí Dũng cũng phát hiện ra vội chạy tới, hắn ta muốn xông vào nhưng bị một màn chắn ngăn lại. Cổ tự phòng vệ của Khôi Đăng đang phát huy. Khôi Đăng biết kiểu gì cũng có kẻ xông tới nên bố trí sẵn.
“Mau dừng lại. Anh Khôi Đăng anh có nghe tôi nói không. Tôi bảo mau dừng lại. Dừng cái hành động ngu xuẩn của anh lại. Nhã Quyên sẽ c·hết đấy. Mau dừng lại. Dừng lại mau.” Trí Dũng đập mạnh vào lá chắn không ngừng, gấp gáp bắt Khôi Đăng dừng lại. “Mẹ kiếp thằng chó này mau dừng lại.”
“Hử???” Vốn định tai không nghe không quan tâm mà thấy hắn ta phát rồ lên như vậy Khôi Đăng càng thâm ý nhìn hắn hơn, ngoắc ngoăc tay. “Có giỏi thì vào đây.”
“Mày…” Hắn ta tức tối lập tức ra lệnh cho đồng đội cùng phá lá chắn. Tiếc là Khôi Đăng vẽ thêm cổ tự nữa lá chắn thứ 2 xuất hiện.
Mà lúc này cũng đến lúc cao trào. Ngọn lửa sau khi thấm vào trong sẽ c·háy d·ữ d·ội hơn.
“Cố lên. Chỉ một chút nữa thôi. Cứ hét đi, dừng nín nhịn làm gì.” Khôi Đăng cũng căng thẳng quan sát họ. Nếu bất kì ai bỏ cuộc cậu sẽ lập tức thu lại ngọn lửa ngay và chữa trị cho họ. Nhưng như thế hiệu quả của ngọn lửa xanh sẽ kém đi.
Nhã Quyên không nhịn được mà kêu gào đau đớn. Minh Long và Dương An cả người đau đớn bò lăn dưới đất.
“AGHHHH.” Dương An cả người căng cứng nhưng trong mắt cậu không muốn bỏ cuộc. Dương An cố gắng thân tàn ma dại đứng dậy, mắt như thú dữ nhìn Khôi Đăng rồi cậu hét cực lớn thêm rất nhiều rồi lại ngã bệch xuống.
Nhã Quyên tuy nằm bò dưới đất nhưng tay cô bé luôn nắm chặt chưa từng buông lỏng. Có lẽ cô bé không thể hiện mạnh mẽ như Dương An nhưng vẫn sự mạnh mẽ luôn ở trên người cô. Minh Long càng không thua kém hai đứa em, một thân cố gắng xếp bằng, mắt mũi nhắm chặt đầy quyết tâm, cả cái bóng anh ta như sôi sục.
Xoang. Hai tầng lá chắn đã bị Trí Dũng chặt ra một đường, đang có dấu hiệu vỡ ra. Và Trí Dũng vẫn rất điên cuồng nha.
“Đừng có mà cản trở lúc này, nếu không đừng trách tôi độc ác.”
“Mẹ kiếp. Đừng có mà lên mặt. Dừng ngay cái trò nguy hiểm này cho tao.” Hắn càng ra sức đập hơn. Cũng chính lúc ngọn lửa tiêu tán đi là hắn cũng phá ra lối vào. Mắc kệ hiện tại mà hắn lao vào muốn t·ấn c·ông Khôi Đăng. Hắn phá được lá chắn cũng có thể là có tài năng, không những thế những kĩ năng chiến đấu của hắn cũng rất mạnh. Nhìn ra vị trí có lợi cho mình, chỗ yếu ớt của lá chắn mà t·ấn c·ông vào.
“Một chút nữa…” Khôi Đăng thầm nghĩ, trên tay cũng đã sẵn sàng lấy ra thạch tự hồi phục lẫn viết cổ tự trên không, sẵn sàng giúp họ chữa trị lập tức.
“Đi c·hết đi.” Trí Dũng tung nắm đấm đầy khí lực vào Khôi Đăng. Tiếc là hắn vừa tiến lại gần đã bị dây xích từ không gian cuốn chặt lấy. Khôi Đăng nhìn hắn, lấy sát khí đáp lại sát khí.
Một cái vung tay hắn liền bị Khôi Đăng ném mạnh vào tường chắn, tiếp đó là một thạch tự khác rơi vào người hắn, những sợi dây leo liền mọc ra trói chặt hắn. Khôi Đăng mặc kệ hắn cùng lũ đang xông vào mà tiến hành phục hồi cho ba người Dương An.
Nhã Quyên giờ đây quá mệt mỏi, thậm chí cô cảm giác cả người như bị vắt thành nước cốt vậy, hoàn toàn không thể cử động. Mà tệ hơn nữa cô mới tắm rửa sạch sẽ xong giờ đây cả người dơ bẩn, cái mùi xác c·hết xen mùi thịt cháy xộc thẳng lên đầu cô.
Dương An khi nãy còn thể hiện giờ hoàn toàn ngất xỉu trên đất.
“Dậy, dậy. Không tỉnh lại là thiệt thòi lắm đấy.” Khôi Đăng viết cổ tự lên ba người, phục hồi khí huyết cho họ tiện nhét luôn vào miệng dị thạch cấp 3. “Tranh thủ lúc này hấp thụ dị thạch xem có thể đột phá không.”
Nghe thấy thế cả ba đều cố gắng hấp thụ dị thạch. Cả ba người nhanh chóng phục hồi lại khí huyết, dần khôi phục lại trạng thái ổn định. Nguồn năng lượng phát ra từ họ cuồn cuộn như gió bão. Đặc biệt Dương An và Minh Long dữ dội nhất.
Trí Dũng gỡ bỏ lớp dây leo khập khiểng đi tới chỗ Khôi Đăng. Mặt đầy sát khí nhìn cậu.
“Làm sao anh có thể làm được nó? Sao anh có thể thực hiện được tôi hoả tế lễ như vậy chứ?” Hắn ta quát lớn, bất chấp sự mặc kệ của Khôi Đăng mà tra hỏi. “Tck.. Mau trả lời tôi.”
“[Tôi hoả tế lễ]??? Vậy ra nó “SẼ” được gọi như vậy à??” Khôi Đăng thắc mắc. Thái độ này khiến Trí Dũng càng thêm điên tiết nghiến răng.
“Nhưng mà…TÔI KHÔNG HỀ HIẾN TẾ CÁI GÌ CẢ MÀ. ĐỪNG GỌI NÓ BẰNG CÁI TÊN ẤU TRĨ CỦA CÁC NGƯỜI!!!”
Khôi Đăng lạnh giọng khẳng định, mặt lạnh lẽo nhìn vào Trí Dũng. Trí Dũng hoàn toàn cảm nhận được Khôi Đăng đang nhìn hắn, nhìn xuyên qua thân phận hiện tại của hắn, cùng lời nói ấy đã khiến Trí Dũng có suy nghĩ: “Anh ta muốn nói gì chứ?? Chả lẽ anh ta biết thân phận của mình??? Khi nãy thất thố rồi.”
“Anh…đừng đánh trống lãng. Anh có biết trò đấy nguy hiểm đến mức nào không??? Thậm chí tôi còn thấy cả tử tuyến (sợi chỉ c·hết chóc) quấn lấy ba người họ.”
“Ohhh. Vậy à?? Còn sinh tuyến thì sao?? Có nhìn thấy không?? Nếu có thì nghĩa là họ an toàn. Thằng N.G.U à.” Khôi Đăng cười khỉnh đáp, nhưng không để hắn ta đáp lại liền bị cậu đá bay ra.
Trí Dũng tuy là dị năng giả cấp 3 nhưng thẻ lực và sức mạnh không tốt lắm, dẫu sao hắn cũng theo thiên chức hỗ trợ trung vào tinh thần và năng lượng nhiều hơn. Mà Khôi Đăng trái lại, tuy chỉ có thể ở cấp 1 nhưng chỉ số không thua kém thậm chí có thể hơn bình quân cấp 3.
Tách… Fappp.. Không phụ công Khôi Đăng giúp đỡ, hai người Dương An đúng lúc đã thành công đột phá lên cấp ba. Điểm đặc biệt nhất là thần thái của họ trở nên tự tin, sáng lạng hơn rất nhiều. Dương An dựa vào thần thái này cũng hơn rất nhiều người.