Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 87: Tôi Hoả Tế Lễ (1)




Chương 87: Tôi Hoả Tế Lễ (1)

Khôi Đăng nhìn bầu trời đang tối dần, nghĩ sắp có thể dùng dị năng “giả” của mình rồi.

“Anh Khôi ăn táo này.” Nhã Quyên đưa táo gọt miếng cho cậu. Bản thân cô cũng vui vẻ ăn từng chút một. Vẻ mặt đầy hạnh phúc khi ăn khiến Khôi Đăng thầm nghĩ con bé là hamster thành tinh.

Dương An cũng không khác gì, măt còn kinh khủng hơn thế. Hết cách.

“Nhưng mà sao mọi người vẫn chưa đột phá vậy?? Vẫn ở cấp 2 như thế sao?” Khôi Đăng thắc mắc.

Ba người họ nhìn nhau, nghĩ tới Khôi Đăng vẫn ở cấp 1 không biết nên cười hay khóc. Một người cấp 1 lại hỏi người cấp 2 sao chưa đột phá.

“Cái này bọn em cũng không rõ. Chỉ cảm thấy bị mắc kẹt chỗ nào đó mãi không phá được. Với lại ba đứa em không dùng dị thạch quá nhiều, đến giờ vẫn tự dùng khả năng phục hồi của mình để duy trì đến giờ.” Dương An trả lời. Những lời ngày đầu Khôi Đăng dặn họ hạn chế dùng dị thạch để phục hồi họ vẫn duy trì.

Khi có người mới đột phá ban đầu ưu thế của họ cũng bị mất dần. Nhưng dần họ lại điều khiển dị năng của mình tốt hơn bao giờ hết. Tổ đội một tiên phong, một trợ thủ, một sát thủ cứ thế nâng đỡ nhau.

“Vậy à…” Khôi Đăng cũng không biết nên nói sao. Bốn người họ đều từ bỏ hấp thu dị thạch. Khôi Đăng điểm đột phá có 1 tỷ chứ bao nhiêu, dùng hay không cũng chả ảnh hưởng gì. Còn ba người họ lại nghe lời mình… cậu có chút muốn đấm mình vì khiến ba người bị rào cản như vậy.

Khôi Đăng ăn miếng táo, vị táo không giống rõ ràng nhưng rất tươi, có lẽ là đồ tươi nhất trong đồ ăn ở đây rồi, có vị ngon của nó. “Tận thế xem ra thực vật sư là tốt nhất nhỉ, có trái cây tươi mỗi ngày.”

“Hahaha, thuỷ hệ cũng tốt, không lo thiếu nước. Tiếc là hai nhóm này ít người quá đi mất. Em ba ngày chưa tắm rồi. Cả đoạn dường gặp đúng một trận mưa to rồi chả thấy đâu nữa. Chán c·hết đi được!” Dương An khịt khịt mũi, có chút mùi nhưng vẫn chịu được.

“Nước à?? Anh có này. Tha hồ. Này là nước mưa anh tích luỹ đấy, dùng tự nhiên.” Khôi Đăng lấy ra ba viên thuỷ tự đã thu trước đó cho ba người. “Lộ trình anh đi mưa suốt nên tích trữ kha khá. Yên tâm là anh tẩy độc rồi.”



“Thật sao?? Anh Khôi Đăng tuyệt nhất.” Nhã Quyên mắt sáng rực, Dương An thậm chí còn muốn nhào lên hôn Khôi Đăng liền bị Khôi Đang đánh văng ra.

“Rồi rồi, ăn xong làm ơn đi tắm đi. Anh Minh Long đi trước rồi kìa.” Quả thật là bóng dáng Minh Long liền biến mất khi nhận thuỷ thạch. Hai đứa nhóc cũng hấp tấp đi theo. Nhìn bóng ba người Khôi Đăng cười cười.

“….” Mắt cậu trìu xuống không biết nghĩ gì.

----- Dải phân cách tắm rửa ----

Nhã Quyên và Minh Long tắm rửa sạch sẽ, thay đồ mới hai người họ trở thành tâm điểm của mọi người. Hai người một người thư sinh âm trầm, một người đơn giản dễ thương. Nhiều cô gái đàn ông chăm chú vào họ. Có những kẻ không che giấu ham muốn, không khác gì chó ngoài đường, huýt sáo trêu ghẹo họ. Nhưng khi bị Dương An nhan sắc bình thường phía sau cầm diễm đao kề cổ không ai ám lại gần.

“Anh Khôiiiii.” Dương An thấy Khôi Đăng liền muốn nhào vào tiếp…. một tát bay ra. Dương An có chút Dejavu. “Hai người họ tắm một cái liền biến hoá, còn em sao cũng tắm mà không ai chú ý tới em chứ. HUHU quá đáng mà.”

“Hihihi.” Nhã Quyên còn che miệng cười, Minh Long trực tiếp cười trên nỗi đau.

“Ây dô, nhan sắc này khiến cậu bé này tự ti sao???” Nhã Quyên nhập vai chanh sả kiêu ngạo vuốt tóc, liếc nhìn Dương An. “Thật tội nghiệp quá đi.”

Dương An thú hoá phẫn nộ muốn quyết chiến nhan sắc với họ mà. Cũng may Khôi Đăng không quá nổi bật nếu không ba người họ khiến Dương An tức c·hết mất.

“Nào, không trêu bạn nữa.” Khôi Đăng vỗ đầu con bé. “Em giúp anh cường hoá một lần đi.”

“Oke anh.”

Ánh sáng đỏ bọc lây Khôi Đăng, cảm giác một lần nữa được cường hoá thật quen cũng thật lạ. Nhưng đúng lúc này Khôi Đăng liền khuỵ xuống, cảm thấy chân tay tê nhức, đau đớn không ngừng. “Aaaa… cảm giác này… rõ ràng không có v·ết t·hương mà sao vẫn thấy đau vậy chứ??”



“Anh Khôi Đăng!!!!” Nhã Quyên vội đỡ lấy cậu, lo lắng không ngừng. Từ trước nay chưa có ai được cô cường hoá mà bị như vậy.

“Bình tĩnh. Anh không….sao…” Khôi Đăng may mắn có [đặc tính thích nghi] mà xoa dịu được cảm giác ấy. “Có lẽ là do lần trước anh đã cường quá quá mức, sau đó chịu thương tổn rất nặng….nên giờ cơ thể phản ứng lại như vậy…”

“Ưgh… Em xin lỗi.” Nhã Quyên mắt rơm rớm. Khôi Đăng lắc đầu không trách cô.

“Không sao, một chút nữa là quen.”

Sau một lúc quả thực cơ thể không còn cảm giác ấy nữa, hít thở cũng dễ chịu hơn. Dị năng được cường hoá, Khôi Đăng nhìn vào ba người họ, thật nhiều bảng xanh hiện lên. Sau cùng nhìn thấy bảng xanh mình cần.

Khôi Đăng nói nhỏ “Thấy rồi… Ra vậy.”

“Ba người có từng bị thây ma cắn hay cào trúng không???”

Ba người nghĩ một chút rồi gật đầu. “Nhưng mà bọn em có chữa trị rồi.”

“Ừ, cũng may. Nhưng có chút không ổn. Bên trong ba người còn virus thây ma. Nó ảnh hưởng đến khả năng đột phá của mọi người.”

“Để anh nói một lần luôn.” Khôi Đăng không tính để ba người xen vào.



“Khi bị cào cắn thì thi độc có thể nhiễm vào chúng ta biến chúng ta thây ma hoặc may mắn thức tỉnh thành dị năng giả. Hoặc là trực tiếp hấp thụ đá thức tỉnh mà trở thành dị năng giả.

Nhưng…nó không phải là kháng thể hoàn toàn, bị nhiễm từ loài cao cấp hơn vẫn có thể hoá thây ma như thường. Hấp thu dị thạch cũng là một cách tăng kháng thể, tiện thể tăng luôn năng lượng để tiến hoá. Nhưng mà… nếu chỉ dựa vào đó thôi không đủ, chúng ta vẫn bị nhiễm thi độc như thường nhưng thời gian phát giác chậm đi. Đồng thời tích trữ trong người một phần độc virus biến đổi gen nguy hiểm hơn, hạn chế khả năng tiếng hoá của mỗi người.”

“Còn virus sẽ gây ra cái gì thì anh chưa rõ, dị năng của anh chưa thấy gì. Virus chiếm tỉ lệ gene càng nhiều thì càng khó đột phá, ngược lại càng dễ chuyển thành một sinh vật khác hơn.”

“Cái này anh chỉ có thể tóm tắt như vậy, còn lại rất nhiều từ ngữ chuyên nghành…anh không đọc nổi.”

“Ba người do không sử dụng dị thạch và cũng không có kháng dược nên virus trong người dần phát triển hơn. Cũng trở nên khó đột phá thăng cấp hơn. Hiện tại Nhã Quyên có đến 3% virus, anh Long là 11% và Dương An… em nặng nhất trong đây đến tận 27%”

Khôi Đăng trầm giọng thông báo. Nghe thấy thế mặt ba người trở nên căng thẳng.

“Nhã Quyên em tuy chỉ có 3% nhưng do dị năng của em thuộc loại hiếm có nên nó cần tích trữ nhiều hơn người khác để phát triển. An với anh Long do virus chặn nên khó đột phá thôi.”

Nhã Quyên nghe thế có chút thở phào.

Khôi Đăng tự check bản thân, chưa tới 1% có lẽ cậu biết vì sao. Hằng ngày sau khi chiến đấu cậu đều tự “đốt” bản thân bằng [Lục thi hoả] thiêu đốt thi độc tiện thể đào thải virus thông qua dịch thể. Đốt xong cũng nhẹ người. Nhưng mà nhớ lại lần đầu đúng nóng bỏng thật sự.

“Không sao, em có thể giúp mọi người giảm nó đi. Đồng thời giúp ba người trở nên mạnh mẽ.” Khôi Đăng búng tay, một ngọn lửa màu xanh đen xuất hiện trước mắt ba người.

“Ba người có sẵn sàng chịu bị đốt không???” Khôi Đăng cười công nghiệp nhìn ba người. Trong mắt ba người Khôi Đăng phối cùng ngọn lửa xanh càng thêm nguy hiểm.

----

Huỳnh Trí Dũng mới đi ra ngoài hóng gió tiện thể tính toán lại kế hoạch, khi vào hắn liền chú ý tới chỗ nhóm Khôi Đăng. Ngay lập tức trong đầu hắn ta hiện ra bốn chứ “Tôi Hoả Tế Lễ”.

--------

Kình said: tuần vừa rồi có ai ăn cưới nhiều không :vvvv