Chương 86: Thành ý mang tới
Mà Khôi Đăng mang trái cây tươi về Dương An thích tít cả mắt. Nhã Quyên lúc này mang nồi thức ăn về, nữa đường bị người kéo lại. Vốn xảy ra chút chuyện không vui nhưng nghe họ muốn xin chút trái cây tươi liền khiến cô tức giận hoàn toàn.
“Cút. Mấy người muốn ăn thì đi mà mua. Anh Khôi không nợ gì mấy người mà phải cho các người. Đồ vô liên xỉ.”
“Nhã Quyên à…”
“CÚT.”
Nói rồi cô hậm hực tiến về chỗ Khôi Đăng.
Những người bị Nhã Quyên chửi tức giận với nhau, nói xấu sau lưng cô đầy bực tức.
“Cô ta là cái thá gì chứ. Ỷ vào được Trí Dũng nâng niu iu thương liền không coi ai ra gì. Con đ* lẵng lơ..”
“Mẹ, con trà xanh, giả bộ thanh cao. Thấy trai cũ liền sáp lại.”
“Kệ con ả đó đi, sau này tìm cách làm nó nhục nhã.”
Nhã Quyên chả quan tâm những lời bọn họ nói, dù sao với cô họ như người làm việc chung nhóm mà thôi, không quá thân thiết.
Dương An thấy cô mặt phụng phịu mang nồi thức ăn về liền hỏi hang, cậu lập tức dùng dị năng tạo ra điễm đao muốn xông tới chém họ, may là Minh Long kịp thời giữ lại nếu không sẽ to chuyện.
“Mẹ cái lũ vô liêm xỉ, khi nãy thì chê bai anh là hèn kém, yếu ớt, bây giờ lại muốn đòi trái cây tươi ư. Đúng là không có liêm xỉ. Buông ra để em chém chúng nó.” Dương An khua khua đao. “Im miệng mà sống éo muốn…ưm ưmmm”
Minh Long bịt miệng cậu lại, mặt cũng bất lực.
“Chưa kể khi nãy em đi lấy đồ ăn, đáng lẽ được nhiều hơn thế nhưng liền bị người chặn lại, nói là đồ chung không cho người ngoài được. Còn bảo anh Khôi Đăng là đồ ăn bám, dựa vào tụi mình mà xin ăn.” Cục tức trong lòng Nhã Quyên bộc phát, có lẽ hai đứa chơi với nhau trong thời gian dài mà Nhã Quyên cũng nóng tính hơn.
“Ăn đồ ăn của em thì sao chứ. Lúc đầu chính anh Khôi Đăng cũng cho bọn mình nhiều thức ăn, giờ muốn cho lại cũng bị họ nói này nói nọ. Biết thế để không cứu họ, để họ ở quách trong rừng thây ma đó đi.”
“Ừm… thôi được rồi, không sao đâu.” Khôi Đăng một chút buồn trong lòng nhưng nhanh chóng hiểu được mà dỗ dành 2 đứa trẻ. “Có ăn là được, ít tý không sao.”
“Nhưng mà ở đây chỉ đủ cho ba người ăn, rõ ràng là không muốn để cậu ăn đấy.” Minh Long chỉ vào cái nồi nhỏ ấy, bình thường anh vẫn ăn với hai người khác bằng cỡ đấy, có đôi khi thêm một nồi.
“Không sao không sao, ăn thêm trái cây là được, với lại em có chút đồ khô trong túi mà. Không sao. Không sao.” Khôi Đăng nói dối nhưng ba người còn lại cũng không thể làm gì khác.
“Trời cũng sắp tối rồi, mọi người ngồi xuống ăn cơm thôi.” Minh Long ngước nhìn trời rồi nói.
Nơi này vẫn có ngày đêm như thường, chỉ cách khu rừng bởi lớp tường sáng mà trở nên sáng sủa, không tối tăm như bên ngoài.
“Nhưng mà anh ơi, anh quen con đó à?” Dương An chỉ thìa về Thuỳ Linh, thô lỗ hỏi. “Nãy hai người có vẻ thân lắm.”
“Ừm, cổ là bạn anh trước khi gặp lại mọi người. Cậu ấy vốn nghĩ đ·ã c·hết không ngờ vẫn còn sống. Mừng cho cô ấy. Nhóm tụi anh giờ chỉ còn hai người bọn anh là còn sống thôi.”
“Ohhh, em biết rồi. Nhưng mà anh cũng nên cẩn thận với họ, nhất là cái bà già kia, rắn rết cực nhiều.” Dương An làm mặt quỷ. “Nhóm họ với nhóm mình thường xuyên v·a c·hạm ở ngoài lắm. Bên đó cũng mạnh.”
“Vậy sao. Anh biết rồi.” Khôi Đăng đáp, múc muốn súp thập cẩm nóng vào miệng. Cảm nhận hương thịt trong súp khiến cậu thoả mãn. “Súp ngon lắm.”
Nói rồi cậu tiếp tục ăn, ba người còn lại cũng đánh chén theo.
“Mà anh, anh còn làm mấy…” Dương An ngừng lời lại khi thấy Trí Dũng mang theo một nồi súp đến chỗ họ.
“Mọi người đang ăn à??? Em có mang chút thức ăn sang đây.” Hắn thân thiện cười nói, chưa được đồng ý đã ngồi chen vào giữa Minh Long và Nhã Quyên, giống như vẻ hắn cũng là một phần của nhóm này vậy.
“Anh Khôi Đăng, em xin lỗi vì những người khác đã quá quắt với anh như vậy. Họ là người sau này nên không biết được sức mạnh và ơn cứu mạng của anh nên có chút quá đáng. Em thay mặt xin lỗi anh.”
Hắn ta lập tức nhận lỗi về phía mình, giải thích họ không biết gì nên mong mọi người không để tâm.
“Em có mang sang thêm cho anh một phần súp. Anh ăn thêm đi ạ. Cần gì chứ bảo em, em sẽ đáp ứng dủ cho anh.”
Khôi Đăng nhìn chằm hắn ta, miệng hắn giống nhưng hối lỗi nhưng mắt hắn lại chứa đầy toan tính khác. ‘Chỉ sợ đây là trò của hắn, không lý nào hắn không biết nên phải giải thích với họ. Mà có… chắc sẽ không mấy ý tốt.’
“ừm, cám ơn. Cậu để đó đi. Còn việc gì không??” Khôi Đăng từ tốn đáp trả. ‘Có chuyện mau nói, để tao xem mày muốn làm gì.’
“Đây là đá trí tuệ cấp 3 loại hắc ám, thêm cả cái này nữa.” Trí Dũng lấy ra một cái còi bạc đưa ra trước mặt họ. “Cái còi này là vật huyền bí đặc biệt, có thể đánh văng đối phương với một tiếng còi.
"Hai thứ này em thấy nó có “Khí vận” với anh nên em muốn tặng nó cho anh. Mong anh nhận lấy.”
“….” Khôi Đăng nhìn hai thứ trước mặt, trầm tư. “Khi không mang đồ tặng tôi, không biết cậu có ý gì? Hay là… muốn thứ gì đó từ tôi? Nói xem thử??”
“Hahaha, làm gì có.” Cậu ta cười ngượng. “Anh cứ xem như thay cho ơn cứu mạng của tụi em. Đừng nghĩ vậy mà anh. Haha.”
“Ừm, cái mạng cậu cũng đáng như vậy thôi sao. Còn mạng khác thì chưa chắc..” Khôi Đăng thâm ý nhận lấy, trong bụng tý nữa sẽ kiễm tra lại hai thứ này. Dị thạch cấp 3 cậu không nhiều thôi, nhưng loại hắc ám này thì hiếm có thật, cũng nên nhận lấy nó.
“hahaha, anh đùa hơi quá.” Trí Dũng không hiểu lắm, nhưng thôi kệ. “Mọi người ăn đi, em có việc đi trước.”
Nói rồi hắn ta đứng dâyh, đi ra khỏi chỗ họ khoảng chừng vài bước liền quay đầu lại giả vờ như quên gì đó.
“A, quên mất, Anh còn làm thạch tự không??”
“… Còn.” Khôi Đăng hiểu mục đích rồi, chờ hắn nói tiếp,
“Tý nữa anh Đặng Phúc về… em có thể nhờ anh cường hoá v·ũ k·hí giúp anh ấy được không??? Có cổ ngữ của anh vào sẽ giúp ích mọi người nhiều lắm.” Hắn ta làm bộ vui vẻ, không để Khôi Đăng đáp lại liền nói tiếp. “Có thế mọi người sẽ không ý kiến gì với anh được. Em chắc chắn luôn.”
“….ừ.” Khôi Đăng cười công nghiệp đáp lại, vẫy tay đuổi hắn đi.
Hắn cũng đạt được mục đích của mình nên rời đi hoàn toàn. Khi hắn quay đầu lại vẻ thân thiện liền biến mất, trong mắt càng thêm mưu tính.
Đợi Trí Dũng đi xa hoàn toàn nhóm Nhã Quyên mới nói chuyện lại.
“Thằng đó xem anh là gì chứ? Rõ ràng là âm mưu mà tới. Cái nồi súp này chắc chắn bố thí cho chúng ta mà.” Dương An càu nhàu. “Còn mang 2 cái kia ra để cảm tạ nữa chứ. (Hừ mạnh)”
“Không, không phải cảm tạ đâu. Mà là mua cái mạng hắn đấy.” Minh Long múc bát súp. “Hai món đó hắn coi như là xoá nợ giữa hai người, từ này hắn không nợ mạng Khôi Đăng gì nữa. Chưa kể hắn lúc cuối còn muốn Khôi Đăng làm việc cho hắn, dưới danh nghĩa là giúp đỡ mọi người tiện thể gia tăng thiện cảm.”
Minh Long cười hừ. “Ranh con thâm độc. Rột rột rội (tiếng húp súp)”
“Biết ngay mà, hắn làm gì có ý gì tốt.” Dương An nổi nóng nhưng bị Khôi Đăng đè vai lại.
Khôi Đăng cũng gật đầu đồng ý. “Vậy cũng tốt, em không thích dây dưa với nó lắm. Chấm dứt cho rồi. (Cậu múc súp ăn tiếp) Mà đá trí tuệ loại này em tìm cũng lâu rồi, nhận cho vui cả làng.”
Khôi Đăng nói dối không chớp mắt, với kĩ năng [Thương mại đen] cậu liền có thẻ mua mấy cái kĩ năng bóng tối dễ dàng. Nhưng mà vẫn nên cẩn thận không tiết lộ vẫn hơn.
“Vậy là còn Đặng Phúc, Thanh Nguyệt và Minh Triệu vẫn ở ngoài à?? Họ làm gì vậy?” Khôi Đang thắc mắc.
“Cái này em biết.” Dương An xung phong trả lời. “Em chung nhóm với họ. Họ đi kiếm đồ mà thằng đó (ám chỉ Trí Dũng) yêu cầu. Nó không thích hợp với em và em cũng không góp ích đươc nên quay về trước. Có lẽ họ sắp về rồi.”
------
Lục Kình: Chương 85 rồi, sắp sát nguồn. 、(((ꏿwꏿ;))). Tuần này đủ 5c, mong đề cử, bình luận và ĐÁNH GIÁ đi mà. (๑˃̣̣̥⌓˂̣̣̥)(๑˃̣̣̥⌓˂̣̣̥)(๑˃̣̣̥⌓˂̣̣̥)