Chương 83: Gặp lại
Gọi là cột sáng khi ở xa nhưng khi đến gần mới phát hiện ra nó là 1 vùng ánh sáng đâm thẳng lên trời. Ánh sáng như một bức tường ngăn cách hai không gian vậy.
“Vậy ra đây là cột sáng à??? Trống vắng quá.” Khôi Đăng đánh giá.
Ngoài những toà nhà đổ nát do đ·ộng đ·ất dường như chả thấy sinh vật nào. Nơi này như cách biệt với thế giới sau lưng cậu. Một thế giới u ám c·hết chóc, thây ma côn trùng đầy rẫy.
“ý, có khói…” Khôi Đăng thấy ở gần trung tâm có khói bốc lên, đoán chắc có người ở đấy mà tiến đến. “Hi vọng có bọn họ ở đấy.”
Nhóm người ở đấy đang túm ba tụ bảy ở trong phạm vi nhất định, nhưng đều vây quanh một đài phun nước nhỏ. Đài phun nước ấy cũng chính là trung tâm vùng sáng này.
“Đứng lại.” Một trong số họ khi thấy Khôi Đăng từ xa đã ra hiệu cậu dừng lại, thậm chí còn cầm v·ũ k·hí chỉ vào cậu. “Không cho phép lại gần đây.”
“Hả???” Khôi Đăng ngạc nhiên. Cậu chỉ muốn đến chào hỏi họ một chút thôi mà, có cần ngăn cách như vậy không. Nhưng người ta không muốn tiếp xúc thì cậu đành bỏ đi thôi.
Cậu nhìn xung quanh nhường như ai cũng có nhóm của họ, có dấu vết của từng nhóm riêng lẻ hoạt động. có cảm giác người không nhiều lắm với dấu vết, những người ở đây đa số cấp 2, không mạnh, có những người b·ị t·hương và những người đang tạo ra v·ũ k·hí.
“Cút sang 1 bên đừng đứng đây cản đường.” Có tiếng nói phát ra từ sau lưng cậu, ngay sau đó vung tay muốn đẩy cậu sang một bên nhưng Khôi Đăng dễ dàng né được. Người đấy cũng bất ngờ nhưng khiến hắn tức giận. Một kể cấp 1 như Khôi Đăng lại có thể né được t·ấn c·ông của cấp 2 như hắn, ngay sau đấy lại vung tay lần nữa về chỗ cậu.
“Xin lỗi, cản đường rồi.” Khôi Đăng không muốn làm to chuyện nên nhảy ra xa họ nói xin lỗi.
Thấy ý định thăm dò của mình không thành nên hắn chỉ nhìn cậu rồi bỏ đi, hắn còn ngoáy lại lần nữa như muốn lao ra t·ấn c·ông lần nữa.. Khôi Đăng cảm thấy khó chịu hành động này.
“Chậc, vẫn nên tìm một chỗ ngồi đã.” Khôi Đăng đến chỗ không quá nhưng không ngờ có cô gái đến trước mặt cậu. Cậu nhận ra cô gái này ở nhóm người lúc nãy đi qua.
“Này, anh Tân bảo cậu sang ngồi với bọn tôi đấy.” Giọng nữ ngọt ngào vang lên đầy chảnh choẹ, không để cậu đáp lời mà kéo tay cậu về chỗ họ.
“Anh Tân, người về rồi.” Cô ta đẩy nhẹ cậu tới trước mặt một người đàn ông tầm 30 tuổi, khá bình thường. Hai người nhìn nhau, tiếp tục đánh giá đối phương.
‘Ngoài trang phục bám bụi và mặt gày gò ra, cậu ta trông có vẻ tốt hơn so với nhiều người ở đây. Chưa kể người cấp 1 như cậu ta có thể sống sót một mình đến tận đây, chắc chắn là một người rất mạnh hoặc ít nhất là rất có thiên phú.” Ngô Quý Tân thầm nghĩ. “Có nên chiêu mộ cậu ta vào đội không? Đợi anh hai về bàn bạc vậy?’
‘Người này…. Trên người có v·ết t·hương rất mới nhưng không đến mức nặng. Nhưng mà sao cứ nhìn chằm mình thế? Có bệnh à?’ Khôi Đăng muốn né tránh ánh mắt ấy.
“Cậu đi một mình sao?” Ngô Quý Tân hỏi.
“Tôi… gần đây đi một mình.”
“Ừm, đi một mình vất vả lắm. Có muốn gia nhập với nhóm anh không?”
Những người nhóm họ ngạc nhiên khi Tân mời chào như vậy, hiếm khi anh ấy mời chào ai đấy công khai.
“….Được sao??” Khôi Đăng suy nghĩ, gia nhập nhóm họ cũng không vấn đề gì, nhưng nhìn thái độ những người sau lưng anh ta có vẻ không hoan nghênh lắm.
“Anh Tân, sao lại mời nó. Nó mới cáp 1, sẽ kéo chân chúng ta mất.” Thằng lúc nãy ra tay với Khôi Đăng lập tức phản đối. “Nhìn mặt nó cũng biết, Một thằng cấp một ẻo lả như nó chỉ có thể dựa vào bán bạn cầu sinh, nếu không sao nó có thể đến đây dược. Ngoài khi cả rừng thây ma khủng bố. Em không đồng ý.”
Mấy người khác cũng gật đầu.
“Chưa kể thức ăn của chúng ta không còn nhiều, thêm miệng ăn sẽ thiếu mất. Nó thậm chí còn đi tay không, túi diếc còn không có.” Hắn tiếp tục nói. “Một thằng ẻo lả như nó em không chấp nhận đâu.”
“….” Khôi Đăng nhìn chặt vào mặt thằng đó, thật muốn một xích treo cổ nó lên.
“Phải đó, anh cũng nên nói với anh Nhựt trước chứ. Sao lại tự ý mời người như vậy. Chó dại đâu thể tuỳ tiện cứu vớt được.” Cô gái nữ nãy cũng phản ứng ra mặt, thậm chí nhắc đến anh Nhựt nào đó khiến Ngô Quý Tân nhăn mày.
“Mấy đứa im miệng….”
Mà đúng lúc này ở rìa cột sáng trở nên ồn ào thu hút những người bên trong. Nhóm người khác quay trở lại, Ngô Quý Tân cũng bị ngắt lời.
Dễ nhận thấy những người mới vào chia làm 3 nhóm, 2 nhóm nhỏ v·ết t·hương khá nhiều, có vẻ đã chật vật nhất, nhưng vẫn có 1 nhóm thương tích cũng ít hơn, sắc mặt không tốt hơn bao nhiêu. Nhóm lớn còn lại nhiều người nhất, không có thấy v·ết t·hương nhưng đồ áo rách tả tơi. Đoán chắc đã được chữa trị.
Mà nhóm lớn ấy Khôi Đăng phát hiện ra người quen. Nhã Quyên và Minh Long cũng ở trong đấy. Hai người mặt có vẻ rất mệt mỏi. Không chỉ thế cậu còn thấy nhóm Trí Dũng Minh Triệu cũng ở đấy, nhưng vài người Hồng Anh, Giang Nam, Tú… không thấy nữa.
Mà lúc này Minh Long cũng phát hiện ra Khôi Đăng, anh ấy trở nên vui mừng. Minh Long mặc kệ mệt mỏi mà chạy đến chỗ cậu. Nhã Quyên nhìn Minh vội vàng như thế cũng nhìn theo, cô bé cũng hớn hở muốn chạy ra nhưng bị Trí Dũng giữ tay lại.
“Trí Dũng, anh thấy không, là anh Khôi. Anh ấy còn sống.” Nhã Quyên vui vẻ nói, không để ý đến sắc mặt Trí Dũng không hề tốt, tệ hơn khi nãy rất nhiều. “Thả tay em ra nhanh lên.”
“Không, em đừng sang đấy.” Trí Dũng càng giữ chặt tay cô hơn. Sao hắn không thể thấy được Khôi Đăng chứ, thấy rõ là đằng khác. Không chỉ thấy rõ Khôi Đăng mà còn thấy rất rõ hắc tuyến của anh ta, rõ ràng đến mức sợ hãi.
“Vì sao??” Nhã Quyên nghi ngờ nhìn hắn. Những người khác cũng hiếu kì nhìn họ. “Khôi Đăng là anh của em, mắc gì lại cản em sang đấy chứ?” Trong lòng cô đã coi Khôi Đăng như một anh thật sự.
“Anh ta nguy hiểm lắm, cả người anh ta một màu đen kịt. Hắc tuyến của anh ta lớn khủng kh·iếp.”
Những người đồng đội đều hiểu hắc tuyến nghĩa là gì nên đều cực kì bất ngờ, e sợ nhìn về Khôi Đăng. Ở trong đoàn đội này những lời nói của Trí Dũng rất có trọng lượng, nhất là những gì liên quan đến khí vận. Nhờ đấy mà hắn cũng nâng cao vị thế của mình ở đây.
Nhã Quyên nhìn chằm hắn ta. Những người khác cảm thấy tình thế rất ngột ngạt. Ai cũng biết Trí Dũng rất quan tâm tới Nhã Quyên, họ cũng coi hai người như một cặp mà đẩy thuyền. Hiếm thấy hai người cãi nhau nhưng giờ vì một người bạn cũ mà giữa họ căng thẳng không ngờ.
“Bỏ tay ra…. nếu không tôi sẽ không dùng dị năng cho các người thêm một lần nào nữa.” Uy h·iếp, trắng trợn uy h·iếp từ Nhã Quyên. Giống như Trí Dũng, vị trí của cô không ai thay thế được, quan trọng nhất trong mọi cuộc chiến. Rất nhiều người sống nhờ được cô chữa trị.
“Nhã Quyên! Em biết đang nói gì không???” Một cô gái khác nóng nảy xen vào. “Sao em lại vì thằng đấy mà không hỗ trợ mọi người nữa chứ?”
“Ôi chúa ơi…”
Những người khác cũng vội vã khuyên cô đừng làm thế.
“Tôi nợ anh ấy một mạng. Nếu có nguy hiểm thì cũng là trả lại mạng cho anh ấy. Không sao cả.” Nhã Quyên lạnh giọng đáp. “Mà anh… thiếu nợ anh ấy không chỉ một mạng. Thế nên đừng đem cái khí vận ấy vào ở đây với tôi.”
“Anh…” Trí Dũng căng răng, cúi đầu đen mặt đành bỏ tay cô ra. Nhã Quyên không do dự chạy tới chỗ Khôi Đăng Minh Long đoàn tụ. Những người khác muốn an ủi nhưng không dám.