Chương 84: Gặp lại (2)
Minh Long thấy Khôi Đăng, Khôi Đăng cũng thấy anh ấy. Minh Long nhìn gương mặt quen thuộc này đang đứng cười cười chào mình, trong lòng đâu đó nhẹ nhõm đi.
“….”
“Hello~~~. Chào nhau cái đi anh gì ởi… Cứ đứng như trời trồng thế…” Khôi Đăng vẫy tay trước mặt Minh Long.
“Xin lỗi... lúc đó để cậu gánh chịu tất cả…” Minh Long rất muốn chào nói vui vẻ nhưng không hiểu sao câu đầu tiên lại là xin lỗi. Khôi Đăng cũng không ngờ mình lại nghe lời xin lỗi đầu tiên.
“ANHHH KHÔIIIII” Nhã Quyên lao thẳng giữa hai người họ, ôm chầm lấy Khôi Đăng. “Anh còn sống tốt quá huhuhhu… híc…”
Mặc kệ hình tượng mà Nhã Quyên khóc nấc lên. Khôi Đăng ban đầu hơi ngỡ ngàn nhưng thấy Minh Long gật đầu cũng đành ôm cô vỗ vai an ủi. mà không ngờ lúc này Minh Long cũng ôm lấy hai người dù anh không lớn hơn bao nhiêu.
Những người ở đấy hoàn toàn bị cảnh tượng này khiến kh·iếp sợ. Một hỗ trợ có tiếng, một sát thủ nguy hiểm giờ lại ôm một người mới tới như chưa hề có cuộc chia li.
Ngô Quý Tân nhìn ba người họ trong lòng cảm giác như lỡ mất cơ nội nào đấy. Nhóm của họ với nhóm Minh Long cạnh tranh rất nhiều dù nhóm họ ở đây chỉ đứng sau họ. Nếu đã quen với Minh Long Nhã Quyên thì chắc sẽ gia nhập vào nhóm họ thôi.
Ngô Quý Tân thầm nghĩ: ‘Xem ra không mời cậu ấy vào nhóm này được rồi.’
Mà những người khi nãy thấy Minh Long chạy đến chỗ họ liền căng thẳng đến mức sẵn sàng dùng dị năng giờ lại không tin tưởng. Vốn nghĩ một kẻ hèn cấp một may mắn đến được đây không ngờ lại quen biết như vậy. Tên lúc nãy phản đối – Trần Mạnh trong lòng cũng khó chịu, có chút ghen ghét đố kị.
“May mắn không cho hắn vào nếu không trong nhóm lại có một gián điệp.” Hắn ta hất cằm nói nhỏ nhưng những người xung quanh vẫn nghe được.
“Cậu im miệng đi.” Ngô Quý Tân liếc nhìn hắn bảo hắn im đi.
Mà từ đâu như ngọn lửa lao vào thẳng đài phun nước. Tiếng nổ rất lớn, trên mặt đất vẫn còn để lại những đường lửa. Đài phu nước không sao, giữ nguyên hiện trạng như bất khả thay đổi. Người gây ra v·a c·hạm đó giờ đang đầu cắm đất, chân hướng trời lồm cồm bò dậy.
Khi thấy mọi người đang vây xem ba người Khôi Đăng cậu ta cũng nhìn theo. Khi thấy người đang được ôm là Khôi Đăng liền kích động chạy tới. Nhưng bất cẩm vấp đá (cho chính cậu khi nãy tạo ra) mà lộn vòng đến đấy. Cuối cùng lấy mặt hôn đất dừng lại trước họ.
“Ái chà … miễn lễ miễn lễ…hahaha” Khôi Đăng cúi đầu nhìn Đỗ Dương An. “Lâu rồi không gặp mà em vẫy “nóng bỏng” như vậy hahahaha.”
“Anh Khôiiiiii…. Mấy tháng nay anh ở đâu…oa oa. Anh còn sống sao không đến tìm bọn em chứ…oa oa oa…” Cậu mếu máo ôm chặt Khôi Đăng. Mà cái ôm này đau nha, Khôi Đăng còn tưởng mình luôn xương sườn rồi.
“Được rồi được rồi, bỏ ra cái nào. Mày ôm anh đau quá.” Khôi Đăng đẩy Dương An ra, nhìn kĩ lại ba người lần nữa.
So với trước đây thì cả ba thêm khô khốc, gầy hơn nhưng không đến mức thiếu thịt. Dương An tóc dài ra rồi, nhìn thuận mắt hơn, càng trở nên săn chắc, hình như cao lên thêm. Minh Long có phần âm trầm hơn, mặt cũng không thư sinh như trước. Nhã Quyên là khác biệt rõ nhất, sự thẹn thùng dè dặt đáng yêu giờ thành vẻ ngoài trưởng thành, chững trạc hơn nhưng vẫn đâu đó nét dễ thương hiền dịu.
“Ba người khác quá… ý là nhìn trông tuyệt hơn ấy.”
“Anh cũng thế. Gầy lắm luôn.” Nhã Quyên đánh giá. “Nhưng mà nhìn anh giờ khoẻ khoắn hơn nhiều ấy.”
“Hề hề. Ổng có cơ bụng rồi này. Nhưng hông bằng tui.” Dương An tự hào vạch áo lên khoe cơ bụng 4 múi của mình, liền bị Khôi Đăng híp mắt cốc đầu. Cái cốc đầu quen thuộc khiến Dương An cười nhưng nước mắt vẫn rơi. “Đauuuu”
Minh Long Nhã Quyên thấy vậy cũng cười theo. Giờ khắc này ai cũng nhận ra bốn người họ là một nhóm. Trí Dũng nhìn vậy tay càng nắm chặt hơn.
“Anh về nhóm tụi em đi. Ở đây với đám này làm gì.” Nhã Quyên khoác tay Khôi Đăng kéo đi, mặc kệ ai đó đang nhìn đầy tức tối. Ai bảo nhóm họ yếu hơn làm gì.
Bị kéo đến nhóm Trí Dũng, Khôi Đăng có chút ngại ngùng chào hỏi. Những thành viên khác đều nhìn cậu bất thiện, thậm chí không thèm phản ứng lại.
“Đã lâu không gặp, anh Khôi Đăng.” Trí Dũng mặt duy trì nụ cười nhưng bên trong chửi Khôi Đăng không ngừng, đưa tay ra bắt. “Anh còn sống thật tốt quá.”
“Phải ha, lâu rồi không gặp. Thân xác đó vẫn sài tốt phết chứ.” Khôi Đăng đối với kẻ đoạt xác không rõ mục đích này không muốn tiếp xúc tí nào nên giữ khoảng cách với hắn.
Trí Dũng tay giữa không trung ngượng ngùng thu lại.
“Hahaha, anh nói nghe nặng thế. Nếu không có mọi người thì em đi đời nhà ma rồi.” Trí Dũng hơi chướng tai khi nghe “thân xác” nhưng không đặt nặng trong lòng mà đáp lại. “Nhờ Nhã Quyên mà tụi em được cứu rất nhiều. Cám ơn anh lúc đó đã cứu vớt tụi em.”
“Ohhhh.” Khôi Đăng cười khúc khích nhìn hắn. “Tiện tay, tiện tay. Mà cậu vốn dĩ c·hết rồi mà, cứu làm sao được. hahaha”
“Thằng chó, sao mày lại ăn nói với Dũng thế chứ. Mày có ý gì? Muốn rủa nó c·hết à??” Mấy kẻ đứng sau không nhịn được mà gào lên, nếu không có người cản lại có lẽ xông lên đánh nhau thật. Trí Dũng nghe thế mặt có chút tái nhưng nhanh chóng như cũ cười chuyên nghiệp.
“Hahaha anh nói đùa. Chỉ là đùa thôi mọi người đừng nóng. Không có gì không có gì. Anh ấy có chút thành kiến với tôi từ lâu nên miệng lưỡi hơi ác một chút. Không có gì đâu.” Trí Dũng nhanh chóng xoa dịu họ, đồng thời khiến họ nghĩ là giữa hai người có khúc mắc nên thế.
“Làm đoé gì có khúc mắc. Anh Khôi mà thèm vào có khúc mắc với thằng như mày.” Dương An bỉu môi nói. “Khi Anh Khôi còn bận chiến đấu thì thằng hèn đó ở đằng sau bao hao xàm lờ. Vận khí cái quần cuối cùng chút nữa hại c·hết tất cả. Hứ.”
“Còn ở đấy làm bộ cao thượng.” Dương An thật sự không để chút mặt mũi nào cho Trí Dũng, dù sao cậu ở đây vì Nhã Quyên với Minh Long chứ chả nghe lệnh hắn.
“Em lại ác ý với anh rồi. Bỏ đi không chấp em.” Gân xanh trên trán Trí Dũng hằn rõ, nhưng vẫn ra vẻ mình rộng lượng.
“Mà không thấy Hồng Anh Lê Minh đâu nhỉ? Cả anh Minh Triệu, Thanh Nguyệt đâu???” Khôi Đăng đổi chủ đề. Nhưng cậu nhận ra nhắc đến họ sắc mặt không tốt lắm.
“Anh… ngồi xuống đi em kể cho.” Nhã Quyên kéo cậu ngồi xuống chỗ mình. “Những người trước đây trừ anh Minh Triệu, chị Thanh Nguyệt, Đặng Phúc với anh Duy Hiền…tất cả đều lần lượt bỏ mạng. Suốt những ngày ấy mọi người phải chiến đấu liên tục rất mệt mỏi.”
“Hừmmm. Chả phải có hắn bói ra lộ trình an toàn sao??”
“Đúng là có thể, nhưng nó không hoàn toàn an toàn.” Mắt Nhã Quyên rũ xuống. “Có những lúc xảy ra đột biến không lường trước được. Không thể cứu vãn được gì.”
“Ừm.” Khôi Đăng xoa đầu cô bé. “Chả ai nói trước được gì đâu, nhất là mấy cái đứa dựa vào bói này nọ mà che mắt người khác càng không tin được. Em không nên tự trách quá.”
“Phải. Thời buổi bây giờ sống c·hết bất ngờ đâu ai quản được.” Minh Long ngồi bên lau đoản đao an ủi cùng.
Nhã Quyên gật đầu, những lời này họ đã nói với nhau rất nhiều rồi nhưng nhắc lại vẫn đau lòng. “Sau đó thì chúng em gặp nhiều người hơn, cuối cùng tạo thành một đoàn lớn. Rồi lại gặp những con thây ma khủng bố mà tan tác còn chừng này đến được đây.”
“Bọn em đến sớm hơn anh có một tuần thôi. Nhưng một tuần này lại là thời gian nhẹ nhõm nhất. Ở trong vòng sáng này thây ma hay côn trùng đều không thể tiến vào, tinh thần cũng thả lỏng hơn. Mà nước ở cái đài kia có thể giúp chữa lành v·ết t·hương không quá nguy hiểm.”
“Ohhh, biết là nó không tầm thường nhưng không ngờ có tác dụng chữa lành nha.” Khôi Đăng nghĩ mình cũng nên thu chút nước vào túi.
-----
Lục Kình: tiết tấu có thể chậm một chút haha. Đoán xem chương sau Khôi Đăng gặp lại ai nào??? Cmt cho xôm nào các bác. ( ̄ε ̄ʃƪ)