Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Khởi Ẩn Tận Thế

Chương 82: Quãng đường mệt mỏi




Chương 82: Quãng đường mệt mỏi

Con thây ma lập tức co người sợ hãi, vùng vẫy không ngừng thoát ra. Lần này cậu thả lỏng xích để nó thoát ra. Từ đằng sau Khôi Đăng viết lên không trung cổ tự nhắm vào nó.

Tak, tak… Liên tiếp ba lần thất bại trong việc viết cổ tự đủ thời gian để thây ma chạy trốn. Khôi Đăng cũng không thất vọng gì, chuẩn bị trước tinh thần rồi.

“Có nhiều thứ cần làm quen quá đi mất.” Khôi Đăng đi tiếp. trên đường đi tập viết cổ tự liên tục.

Phải tưởng tượng viết lên bề mặt giấy, phải truyền năng lượng liên tục đồng thời duy trì tính ổn định của nó trong không trung. Nếu chỗ nào không đồng đều có thể khiến cổ tự tan rã. Nói chung là khó sài.

“Khó quá đi mất. Chiến đấu với roi và những kĩ năng khác vẫn nhanh thạo hơn. Nhưng mà… mình có kĩ năng [Đặc tính thích nghi] mà, làm càng nhiều sẽ càng nhanh chóng nắm giũ nó thôi. Cố lên!!”

---

Dọc đường đi không hề an toàn chút nào. Giờ đây chỉ một chút lơ là liền trở thành con mồi lập tức. [Mèo nhà n·hạy c·ảm] luôn báo hiệu cho cậu nguy hiểm không ngừng. Nhưng khi kết hợp với [Đặc tính thích nghi] lại giúp cậu cảm nhận được mức độ nguy hiểm của từng đối tượng từ đó né kẻ mạnh tìm kẻ vừa tầm, g·iết kẻ yếu (thật ra ở đây chả có kẻ yếu, yếu thì cũng chính là cậu.)

Đối phó với thây ma thì kĩ năng [Lục thi hoả] lại có sức uy h·iếp với chúng. Khôi Đăng thử nghiệm hoả cầu, hoả bích và hoả quyền với chúng xong cũng không dùng lại. Nếu sử dụng ngọn lửa ấy quá nhiều Khôi Đăng sẽ phụ thuộc vào nó mất.

Chính vậy lúc này cậu đang đu xích chiến đấu với một con thây ma cấp 3, thân người 2m hơn, làn da cứng cáp không khác gì thạch nhân. Có vẻ thây ma cấp 3 này thu được dị năng [Thạch bì] nên mới trở nên như vậy.

Nhưng như vậy cũng tốt, cậu có thể luyện tập nhiều hơn với bao cát này. À thì nói là bao cái nhưng mới đầu cậu cũng bị nó đấm ra bã, cũng mất một lúc mới có thể ngang tay với nó.



“Xích tới.” Khôi Đăng hiệu lệnh cho dây xích t·ấn c·ông nó. Bản thân cậu cũng đu lên trên không trung, tay trái đồng thời viết cổ tự nhanh nhất có thể.

“Gapppp graoooo” Nó cầm tảng đá lớn ném về phía cậu, mặc kệ những sợi xích phóng về mình. Khôi Đăng liền túm lấy sợi xích khác né ra, các sợi xích khác cũng phóng xuyên qua người nó ghim chặt nó xuống đất. Nó muốn dùng sức mạnh của mình mà chặt đứt sợi xích. Tiếc là cổ tự của cậu đã hình thành.

Cổ tự ‘bạo nổ’ đã bay đến trước ngực nó. ẦM. Chỗ nó bị lõm xuống một mảng lớn, nhưng nhờ thạch bì mà nó vẫn còn thoi thóp.

“Xích” Chín sợi xích tụ lại thành chuỳ sắt, cộng thêm ngọn lửa xanh bám vào giáng xuống đầu nó biến nó hoàn toàn thành một đống đá vụn.

Làm xong tất cả Khôi Đăng tay chống đầu gối thở dốc. “Mười chín giây, tốt hơn 2s rồi.”

Giờ khôi Đăng có thể trong 21s mà hình thành được cổ tự ‘bạo nổ’ là một sự tiến bộ rất lớn. Ban đầu cậu mất cả 3 phút mới có thể hình thành được một chứ. Công lớn nhất vẫn thuộc về [Đặc tính thích nghi] và những cuộc thực chiến này mà cậu mới rút ngắn được thời gian như thế. Tiện đó cậu cũng quen với khả năng chiến đấu mới của mình.

Những sợi xích giờ đây dễ dàng bị cậu điều khiển nhưng mới chỉ 3 sợi cùng lúc là thông thạo nhất, chín sợi là khi tung ra đòn kết liễu như khi nãy, đập thẳng chuỳ xích vào mặt đối phương. Không c·hết thì cũng nát xương. Khôi Đăng tự hào khi nghĩ ra điều đó.

Nếu bạn hỏi vì sao không sử dụng Đa huyền đồng để cường hoá thì xin trả lời, chỉ dùng khi cần thiết, gặp kẻ thù nguy hiểm thật sự mới dùng.

“Quá quasss” Tiếng quạ kêu trên không trung vang lên, Khôi Đăng biết mình cần đi nhanh vì có quái vật khác đang tới chỗ họ. Dĩ nhiên cậu không quên chiến lợi phẩm từ thây ma thạch bì ấy, một dị thạch cấp 3 ngon lành.

Sau mỗi cuộc chiến cậu lại dùng cổ tự ‘hồi quang’ lên chính bản thân mình. Cảm giác mát lạnh từ cổ tự thấm vào người rất dễ chịu. Luật cấm dùng cổ tự lên người được gõ bỏ đúng là tốt lên hẵn. Dù cậu vẫn có những thạch tự làm sẵn trong túi.



Cứ như thế đến hôm nay là đã là ngày thứ 4 đi đường. Có lúc bị hội đồng bởi một đàn côn trùng, có khi là bị ba bốn con thây ma xem là thức ăn mà đuổi g·iết… Một đường gian nan nhưng cách cột sáng không còn xa, có lẽ một ngày đường nữa cậu sẽ đến được.

Đêm khuya thanh vắng, có người cô đơn một mình ngồi bên đống lửa. Khôi Đăng ôm bụng đói nhìn con quạ trước mặt.

“Nếu mày là thực thể sống thật sự thì tốt quá. Tao có thẻ ăn tươi nuốt sống mày rồi.” Con quạ dường như đã quen với cái nhìn biến thái của chủ nó, lẵng lặng quay đầu đi.

Con quạ này dù có bị g·iết c·hết thì sau một thời gian sẽ tự hồi phục lại, vốn là kĩ năng mà. Nhưng có nó đồng hành cũng bớt cô đơn.

“Có cách nào biến ra đồ ăn không trời???” Khôi Đăng cuộn tròn người. “Đói c·hết mất. Biết thế lúc đấy mua luôn kho thức ăn. Đóiii!!!!!!!!!!”

Rau cỏ dại hay nấm ở đây cậu có thẻ tìm ăn được đều đã ăn rồi. Nhưng kèm theo đó là lượng lớn thi độc hoặc dịch độc từ côn trùng. Cậu thà chọn ăn rau có thi độc hơn, sau đó dùng [Lục thi hoả] mà loại bỏ độc tính.

Chiến đấu, chữa trị, luyện chữ, tìm rau, đốt thi độc, chữa trị, nghỉ ngơi… một vòng luẩn quẫn.

“Còn bao lâu mới tới ngày giao dịch chứ??? À 25 ngày nữa…. lâu quá.”

“Không có cổ tự nào tạo ra thức ăn cả. Đời nhọ…”

Khôi Đăng càng lúc càng cuộn tròn, ngay cả quạ cũng bị cậu ôm vào. Cuối cùng lấy giấc ngủ để xoá đi cơn đói. Cậu lựa chỗ an toàn để dừng chân, cộng thêm cổ tự mới ‘Lá chắn’ cậu khắc dưới đất phòng vệ an tâm mà ngủ.



Nếu giờ Huỳnh Trí Dũng, Phạm Minh Triệu ở đây có lẽ ghen tị với cậu c·hết mât. Cuộc sống của họ ngày càng trở nên áp lực hơn rất nhiều. Đêm ngủ phải thay phiên canh gác, có hôm vừa nằm xuống chưa ấm nệm đã phải thu dọn hành lí di chuyển, hiếm khi được giấc ngủ sâu như cậu.

Ngày tận thế ai cũng muốn sống tốt….

-----

Ào ào ào….. Ngoài trời hôm nay lại đổ mưa rồi. Mưa sối xả, mưa như thác lũ.

Khôi Đăng nhìn cột sáng rất gần mình nhưng bị cơn mưa ngăn cản. Ngủ dậy phải đối mặt với cơn đói muốn ăn thịt mà gặp trời mưa thì tâm trạng cậu xuống dốc thật sự. Nhìn trời mưa cậu lại nghĩ đến ngày mưa đấy, mọi người dần đi chỉ còn mình cậu ở đây.

“Buồn thật….”

Khôi Đăng ngồi khắc thạch tự, tận 300 viên để làm dự phòng, đồng thời học thêm những cổ tự còn lại. Có thể làm gì g·iết thời gian chống đói thì cứ làm.

Không ngờ cơn mưa lại hết cả một ngày. Đến tận tối vẫn còn mưa liên tục. Mặt đất giờ đầy bùn nhão. Nhưng nhờ vây mà cậu thu được rất nhiều nước, thích hợp cho cổ tự hệ nước hấp thu.

“Có hơi trễ nhưng phải đi thôi.” Khôi Đăng viết cổ tự ‘ẩn thân’ lên bản thân, dị năng kích hoạt khiến cậu trở nên minh mẫn và tốt hơn khi trong bóng tối. Chưa kể còn thêm những kĩ năng khác hỗ trợ trong đêm nay.

Lần đi xuyên đêm này giúp cậu cảm nhận rõ hơn về cuộc sống bóng tối. Thây ma vẫn hoạt động đi lại kể cả cơn mưa. Nhưng có lẽ vì ở trong bùn đất mà chúng di chuyển chậm hơn hẵn. Khôi Đăng cũng tranh thủ xử lý vài con kiếm thêm chút dị thạch. Khả năng đi đêm của cậu không ngừng cải thiện.

Đến sáng trời lại đổ mưa thêm lần nữa, có vẻ sẽ giống như ngày hôm qua. Ở trong làn mưa Khôi Đăng mới cảm nhận rằng con mưa này không bình thường, cảm giác lạnh buốt cùng trì trệ nó mang lại khiến người khác muốn dừng lại. Nhưng Khôi Đăng vẫn đi tiếp, liên tục bóp hồi quang, ẩn thân, lá chắn để giảm thiểu ảnh hưởng nhất, tiết kiệm sức lực.

Có thể nói gần 1 tuần này là quãng đường mệt mỏi nhất của Khôi Đăng.

Cuối cùng xuyên qua cánh rừng, đến được với cột sáng.