Chương 81: Quyết tâm.
Cậu xoè tay ra. “Đồ của “TÔI” (nhấn mạnh) mua gửi chỗ các người đưa cho tôi đi.”
“Được rồi, của cậu đây.” Rqia chuyển cho cậu một cục vàng. Một khối vàng óng đúng nghĩa, không một vết hàn.
Khôi Đăng nhìn nó trái phải, không hề thấy một thông tin gì.
“Cái này tôi chịu, tôi thử giám định nó rồi. Tấn công nó đều bị vô hiệu hoá, còn nếu cố gắng thăm dò nó sẽ bị trúng các loại nguyền rủa cấp cao.” Rqia cũng giải thích, tò mò chút xíu mà khiến chút nữa cô bị xoá luôn kĩ năng giám định của mình. Phải biết kĩ năng của các “quản lý tổng” đều ở mức rất cao và khó bị xoá bỏ đấy.
“Vậy nên trong suốt thời gian còn lại cậu phải tự tìm hiểu thôi.”
Đúng lúc này không gian họ đang ở bổng chuyển sang màu tím nhấp nháy liên tục.
“Ây da, tôi ở thế giới này quá lâu rồi, phải về thôi.” Rqia tặc lưỡi chán nãn, vươn vai đứng lên. Nhìn thì có vẻ là thư thái nhưng hành động rất dứt khoát. “Dù sao các công việc cũng đã xong ròi. Các kĩ năng mới cậu nên khám phá nó nhiều hơn, sẽ bất ngờ lắm đấy.”
Một vết nứt dần xuất hiện sau lưng Rqia. Cô ấy vẫy tay tạm biệt.
“Khoan đã, tôi còn có chuyện chưa xong mà….” Khôi Đăng vội vã.
“Không ngheeee. “ Rqia cô ấy dứt khoát nhảy vào trong vết nứt. Trước khi vết nứt hoàn toàn khép lại một cái túi nhỏ bị quăng ra trúng ngay đầu cậu.
“Đau..”
Nhìn cái túi nhỏ bằng bàn tay, một màu xanh dương, sờ như da bò cùng viền vàng khá đẹp. Khôi Đăng không nghĩ nó là của Rqia đâu, hoàn toàn không hợp chút nào.
Không gian thương mại bây giờ cũng sụp đồ. Ngọn lửa lần nữa bập bùng.
“Vậy là giao dịch lần này kết thúc rồi. Có hơi rắc rồi nhưng thu về cũng kha khá thứ đó chớ.” Khôi Đăng nhìn trời. “Còn chưa kịp hỏi về tình hình nhà mình thế nào, chưa hỏi về kén ngọc nữa… Nhiều thứ đến dến đột ngột bất ngờ quá. Haizzzz.” Cậu thở dài.
Mở nắp ra cậu thấy trong túi đen thui một màu, hoàn toàn không thấy gì. Dùng dị năng “Dạ Chủ Nhãn” để giám định mới phát hiện ra đây là một túi không gian. Nó có thể chứa được đồ vật trong không gian riêng của nó. Bên trong nó cỡ khoảng 10m2 diện tích.
Muốn lấy đồ trong đó ra chỉ việc nghĩ về món đồ trong đấy rồi rút ra. Hoặc đơn giản…. nhắm mắt đổ đại ra. Khôi Đăng đổ hết đồ trong đấy, không nhiều. Nhưng thứ chói mắt nhất khi đổ ra chính là một tờ giấy.
[Biên lai thanh toán]
Khôi Đăng chớp chớp mắt, nhưng cũng nhớ ra mình vẫn chưa thanh toán đồ khi nãy. Cũng may Rqia dễ tính cho cậu mua đồ dùng trước rồi trả tiền sau. Nhưng đọc đến cuối cậu tức đến bổ phổi.
[Bên A:Quản lý tổng – Hồng Sư – Rqia;
Bên B: khách hành @@@@@@
Phí dịch vụ: 1,5 đồng hoàng tinh.]
Mới lấy được bồi thường 4 đồng, mua đồ hết 1,2 đồng (đã giảm giá 10% như cô ấy nói). Không ngờ còn phải trả phí dịch vụ 1,5 đồng. Sau cùng…. “Mình chỉ còn lại 1,3 đồng hoàng tinh.”
Khôi Đăng giờ mới hiểu vì sao cô ta lại chạy nhanh đến như vậy. “Gian thương… một đám gian thương không đứa nào tốt.”
Nhìn số tiền nhanh chóng thụt dần đi mà lòng cậu đau đớn. Nhưng nghĩ đến hết lần này đến lần khác bị lừa cậu cảm thấy mình muốn chém chúng ra thành nhiều mảnh.
Ngoài tờ hoá đơn còn một tờ khác, đơn giản là mấy chữ xin lỗi, bảo cậu chăm tập t·ấn c·ông cận chiến và đồ trong túi là quà cho cậu.
Một bộ đồ áo có cả giày và áo khoác chùm đầu, thiên hướng gọn gàng, vận động. Có thể giúp cậu tăng phòng thủ của mình và giảm sát thương ma pháp, nó cũng có thể tự khôi phục nếu không chịu tổn hại quá mức. Cái này cậu thích ngay vì đồ áo trên người cậu cũ rách kha khá rồi.
Hai cái nhẫn bạc, một cái giúp cậu phục hồi năng lượng, một cái lại giúp cậu chạy nhanh hơn. Tạm ổn. Một túi đá rất lớn, Khôi Đăng nhìn chỗ đa cũng đâu đó 300 viên, chỗ này được xem là một gia tài đấy.
Món tiếp theo Khôi Đăng không hiểu, tại sao lại tặng cho cậu cái chuông lục lạc chứ? lại còn là kiểu dáng rất nữ tính. Nhưng giám dịnh nó lại là một đồ dưỡng tâm trí, giúp cậu có thể giảm bớt ảnh hưởng các kĩ năng thôi miên.
Thứ cuối cùng là 3 quyển sách, chủ yếu nói về tri thức cổ tự, [Cổ Tự Chiến Đấu] [Cổ Tự Triệu Hoán] [Cổ Tự Huyền Bí]. Ba loại sách tổng hợp khác nhau. Nó cũng giống như kĩ năng [Cổ Tự Khắc Chú] chỉ mình cậu có thể đọc, có thể triệu hồi nó về lại tay mình.
So với quyển cũ thì ba quyển này giống như giáo trình nâng cao vậy, khó học hơn, cần nhiều thời gian nghiên cứu hơn.
Chốt lại những đồ trong túi đều rất có giá trị với cậu hiện tại, đặc biệt là cái túi không gian giá trị nhất.
“Cám ơn.” Khôi Đăng nhìn những món đồ Rqia để lại trong lòng cảm tạ cô ấy, nhưng dám lừa cậu đến tận 1,5 đồng dịch vụ thì không thể tha thứ được.
Sau buổi tối nay Khôi Đăng như lột xác về kĩ năng, sức mạnh nhưng cảm giác trong tim lại trở nên tệ hơn.
“Rốt cuộc 50 năm tuổi thọ mình đã làm gì? Tại sao không nhớ chứ??? Chỉ có thể nhanh chóng ra hỏi mẹ lúc đó.” Lòng một nồi nghi hoặc, Khôi Đăng thở dài. “Mình có nên ở đây tăng cấp không? Một tỉ điểm thăng cấp… quá nhiều.”
Lúc này khối vàng trong túi rung lên một cách kì lạ. Khôi Đăng lấy ra phát hiện một trong các mặt của nó lõm xuống một cái hố nhỏ, vừa đủ ngón tay cậu áp lên
Cậu áp tay vào kết quả bên trong đấy một cây kim đâm đột ngột vào tay, máu chảy vào trong đấy. Khôi Đăng vội rút tay ra đau nhói.
Sau khi hấp thụ máu của cậu, những đường đỏ dần lan ra các mặt, sau cùng lại tắt đi để lại chữ trên mặt đấy.
[Mùa xuân năm thứ 2 sau đại nạn. Ai đã s·át h·ại mẹ?]
“Mùa xuân… ai đã sát…MẸ??” Khôi Đăng không tin tưởng sờ vào nó, đọc lại mấy lần. “Mẹ… ở đây là mẹ mình sao? Mẹ mình sẽ c·hết trong năm thứ 2?? Không thể nào? Trò đùa gì vậy chứ. Rõ ràng mẹ là một dị năng giả mạnh mà?? Sao lại có thể… Không đúng. Mẹ mình có thật sự mạnh không? Ở ngoài đó liệu có những kẻ ghen ghét mà hãm hại mẹ thì sao??? Giả dối….”
Khôi Đăng không tin tưởng mà đập khối vàng xuống, phát hiện mọi thứ vẫn y vậy. Người cậu run rẩy đọc lại lần nữa, trong lòng cậu quyết định phải ra khỏi đây càng sớm càng tốt, ngày mai phải đến thật gần cột sáng. Mạng sống của mẹ đang dần ngắn đi không thể vì thăng cấp mà ở lại nơi này được. Khôi Đăng hạ quyết tâm.
---------
Sáng sớm hôm sau.
Cả người tư trang hành lý đầy đủ (thực ra chả có gì) Khôi Đăng sẵn sàng đi về phía côt sáng. Nhưng mà cậu cảm giác cột sáng đã thay đổi rồi. Lúc trước nhìn rất gần nhưng hôm nay đã thấy nó ở vị trí xa hơn rất nhiều.
“Không lẽ nó biết dịch chuyển??? Hay mình bị đảo lộn không gian rồi???”
Khôi Đăng nghĩ ở cái nơi lộn xộn này một đêm có lẽ đã thay đổi. Nhưng chúng diễn ra quá êm ắng đi. Dù thế nào đi nữa cậu vẫn phải đi tới đó, dù có nguy hiểm cỡ nào đi nữa.
Graoooo. Một bóng đen lao tới. Thây ma cấp 2 tráng kiện với sức mạnh lớn vồ vào cậu. Nhưng đáng tiếc, những sợi dây xích từ không trung trói chặt lấy nó. Nó cố gắng vùng vẫy nhưng Khôi Đăng điều khiển chúng siết chặt hơn. Con thây ma này cậu phát hiện từ sớm, thế nên cố tình đến gần nó hơn để thử nghiệm kĩ năng mới.
“Hơi gượng, cảm giác không nắm xích trong tay mà vẫn có thể điều khiển có chút kì lạ.” Khôi Đăng thầm nghĩ. “Nhưng hiệu quả bắt trói đúng tốt hơn thật. Chín dây xích đủ khả năng trói cứng chân tay nó. Vậy tiện hơn cho việc t·ấn c·ông rồi.”
“Tiếp theo thử nghiệm cái này.” Ngay lập tức một con quạ đen từ bóng cậu bay ra. Nó không khác gì những con quạ bình thường, chỉ mắt nó lại màu đỏ nhẹ mà thôi. Nó bay đến gần thây ma, lượn vòng quanh nó khiêu khích sau đấy theo lệnh chủ nhân mà hét lớn lên một tiếng đinh tai. Nếu không phải có chuẩn bị trước thì chính cậu cũng bị tiếng hét làm ong tai.
------
Chap 81 bonus đã lên, Lục Kình cũng đã quay lại, các ace ngại gì không úp em phiếu đánh giá nèo (^人^)