Chương 65: Chúng ta không quen nhưng có liên hệ.
---- Cảm báo: có chi tiết nguỵ BL :vvv ----
Nhật Khương đẩy củi vào đống lửa, tay sờ gương mặt người anh thương, khoé miệng nhấc lên ngọt ngào. Nhìn mọi người ngủ say mà nghĩ tới hôm nay. Thật quá cảm xúc rồi. Bổng bàn tay Bình An sờ má anh.
“Em ngủ đi."
“Ngủ thế nào được khi có ai đó cứ sờ mặt chứ??” Bình An ngồi dậy nhưng chùm chăn mỏng qua đầu mà lườm anh ta. “Anh nghĩ gì mà trầm tư thế???”
“…Anh sẽ sống cùng em đến phút cuối.”
Phì… Bình An ngơ người khi nghe câu ấy rồi phì cười. “Ông tướng ạ, ông nghĩ cả ngày chỉ nói câu vô tri vậy à??? Sợ á.” Bình An nắm chặt tay hai người hơn. “Mưa càng lúc càng to nhỉ.”
“Ừ. Có muốn…” Nhật Khương mặt nham hiểm ra hiệu, đáp lại là cái bóp tay thật mạnh. “Đấm c·hết giờ.”
Rào rào…. Mưa càng lúc càng nặng hạt. Với thời tiết này có lẽ sẽ an toàn với họ vì đa số công trùng ít hoạt động dưới mưa tốt được, đa phần sẽ trú mưa như con người.
“Hử.. Hình như có ai tới.” Nhật Khương híp mắt nhìn ngoài mưa, có mấy bóng người đang lội mưa đến chỗ họ. Lập tức hai người đứng lên cầm vũ khi sẵn sàng nghên đón.
Bóng người càng lúc càng gần, cuối cùng hiện rõ 2 nam 3 nữ. Họ có thể thở phào vì không phải thây ma.
“Chào anh em, Cho bọn tui vào trú mưa với.” Người đàn ông to lớn với cơ bắp còn săn chắn hơn Nhật Khương chào hỏi. “Mưa to quá”
Nhật Khương Bình An hai người nhìn nhau cuối cùng gần đầu đồng ý cho họ hào, nhưng để đề phòng vẫn để họ ở một góc xa, chia phần lửa cho họ. Năm người đi gồm gã đàn ông ấy, một cặp song sinh tóc hai bên tầm 14 15 tuổi, một cặp nam nữ cạnh nhau, nữ thì xinh đẹp nhưng có vẻ kênh kiệu khi mà liếc nhìn nhóm họ rồi hất cằm khinh thường.
Hành động đó chỉ khiến Bình An muốn giơ ngón giữa lên nhưng bị Nhật Khương hạ xuống. Nhưng hành động tiếp sau đó của cô gái khiến Nhật Khương tạo khe giữa ngón giữa ngón trỏ luôn.
Cô ta khoanh tay đứng nghịch tóc, mặc kệ những người còn lại thu xếp, xong xuôi còn chờ bạn trai mình dọn chỗ cho mình, giật lấy thức ăn từ tay em gái mà không thèm cảm ơn. Nhìn thức ăn có vẻ là rất tươi mới. Hai đứa bé đi cùng nhìn chỗ thức ăn ấy thèm muốn nhưng cũng không dám xin. Thậm chí cô ta ăn được một nửa vứt xuống đất như thể rất khó ăn.
“Đu me tiểu thư nhà nào đây???” Thuỳ Linh dậy từ bao giờ lên tiếng làm Bình An giật thót tim. “Loại tiểu thư vậy mà còn sống nhung lụa vậy được đúng kì tích.”
“Công nhận.” Quang Trung một lần nữa làm Bình An thót tim. “Chị gái anh là tiểu thư cành vàng lá ngọc mà còn tốt hơn thế này.”
“Hai người dậy từ lúc nào??” Nhật Khương vỗ lưng trấn an Bình An, nếu không phải có thần kinh tốt chắc cũng theo Bình An giật thót rồi.
“Từ lúc đám đó bước vào.” Quang Trung trả lời, sau đó làm dấu im lặng, nhìn về chỗ con gái cùng Khôi Đăng đang ngủ. Ba người kia gật đầu hiểu.
Hình như cô ta muốn gì đấy từ họ, nói nói chỉ chỉ vào họ một cách thô lỗ. Bạn trai gật đầu. Nhưng cuối cùng hai đứa trẻ mới lại người sang chỗ họ. Đơn giản là họ muốn xin tấm chăn của họ, nhưng rất tiếc họ không có thừa để cho họ được. Và nếu cho họ thì nhóm họ sẽ không có chăn để đắp. Ngoài trời mưa càng lúc lớn và cảm giác đang lạnh hơn.
Hai cô bé thất vọng trở về, kết quả không ngờ khiến họ sững sờ vô cùng. Con tiểu thư ấy thẳng tay tát 1 trong hai cô bé lập tức. Tiếng tát rõ như ban ngày.
“Mẹ kiếp…” Quang Trung nóng máu nhìn con ấy.
Cô ta hùng hổ tiến tới chỗ họ, mặt mũi bặm trợn xấc xược. Coi bộ đến kiếm chuyện không phải dạng vừa.
“Này.” Câu đầu tiên đủ khiến 4 người họ không muốn đáp lời. “Đưa bọn tao mấy cái chăn ngủ mấy người. Thêm cả các người chuyển sang ngọn lửa kia, ngọn lửa ấy không đủ ấm cho tao.”
“Cak. Cút.” Bình An miệng cười nhưng thẳng thừng đuổi khách. “Đã đi nhờ vả mà còn hống hách. Cút mẹ mày đi.”
“Tụi mày…” Cô ta không ngờ mình sẽ bị đuổi như thế.
“Xéo.” Thuỳ Linh ra hiệu ả ta đứng lại, âm thanh xéo xắc chặt gãy câu. Điều đó khiến cô ta tức tối mặt.
“Tao nói chúng mày nếu không chịu xéo đi nhường chỗ cho tao thì đừng trách.”
“Eo… con mắm này láo ghê. Bà đây éo care. Biến cho nước nó trong, không tao thắt cổ mày treo quay trăm vòng đấy.” Quả là muốn cãi nhau nhanh gọn nhất vẫn nên để phụ nữ ra tay. Bọn họ quay lại đống lửa của mình dự là không quan tâm đến nhóm kía nữa.
Cô ta tức tối không nói được gì, quay sang nũng nịu với bạn trai. Trước khi quay về còn trừng mắt họ.
Nhật Nhương ngứa mắt ra hiệu ‘mày nhìn nữa tao móc mắt mày ra.’ Đồng thời toả ra khí thế cấp 3 đe doạ hắn khiến ả không dám quay đầu. Bên kia cái người to lớn giơ ngón cái với họ, nhìn khẩu miệng chắc là “Được”. ( ゚Д゚)b
“Anh~~~ tụi nó thật láo toét. Anh mau dạy dỗ chúng nó đi.” Thuỳ Lình nghe mà muốn ói.
“Mẹ kiếp lũ hạ đẵng này. Có biết bố mẹ tao là ai không?? ? Là bộ trưởng công an đấy. Còn nữa Tụi mày muốn c·hết ở đây thì phải nghe lời em ấy. Có hiểu không??”
“TAO LỆNH CHO CHÚNG MÀY PHẢI LÀM ĐIỀU EM ẤY NÓI” Giọng điệu hắn bỗng dưng khác biệt, nghe như bị đè nặng xuống vậy.
“Mau để hết đồ lại và cút xéo sang bên kia.” Ả ta đắc ý nói. Không ngờ là bốn người họ lại đứng ngây người rồi làm theo.
“u..WAAAAAH” Bất ngờ từ đằng sau họ tiếng hét lớn thủng màn nhĩ họ. Bốn người Thuỳ Linh giật mình lấy lại hồn sắc trong mắt, vội quay lại nhìn họ.
Khôi Đăng trên người vẫn chùm chăn, mắt lừ lừ nhìn cặp đôi ấy. Linh Đan được cậu bịt chặt tai, ngơ ngác nhìn ba mình.
“Cái gì chứ…. Tao lệnh cho…” Hắn tức tối vì năng lực mình bị p·há h·oại, không để ý bạn gái đang ở bên nhìn Khôi Đăng mà bấu chặt tay hắn, mặt cắt không ra máu sợ hãi.
Cục đá nào đó bay vào trán hắn, lập tức hắn bị đ·iện g·iật không nói tiếp được, cũng may là cục đá được “Hoạ ấn” cổ tự “Điện giật” cường độ không quá mạnh nếu không hắn nằm lăn ra đất rồi.
“Câm mõm chó mày lại.” Mới tỉnh ngủ nên giọng cậu rất khàn, lại thêm cáu gắt khi chúng dùng kĩ năng lên đồng đội khiến Khôi Đăng trông giống như hổ đang nhăm nhe con mồi vậy. Cô tiểu thư kia lúc này sợ hãi đến múc ngã bệch xuống đất, run như cầy sấy. Thậm chí dưới dất còn chảy ra nước tiểu.
“Em yêu, em làm sao vậy???” Hắn ta thấy cô như vậy nhanh đỡ cô dậy, cố gắng giúp ả dừng sợ hãi.
“Chạy mau, chạy mau đi anh. Em sợ…em sợ quá!!!.” Vẻ mặt như chạy trốn ma quỷ vậy, cô ta vịnh tay hắn thúc dục hắn ra khỏi chỗ này. Trong mắt cô hai người đang ngồi dưới đất thật sự rất nguy hiểm. Nguy hiểm hơn cả thây ma cấp 5 đồ sát nhóm của họ trước đây.
“Đi mau đi anh, dìu em đi nhanh, nhanh lên. Em không đi được…” mắt thấy Khôi Đăng dộng cô ta càng sợ hơn. Hắn ta trầm ngâm ngầm hiểu ra gì đấy, vội bế cô ta về chỗ đống lửa, mặc kệ những người còn lại không hiểu chuyện gì.
“Võ Cẩm Bích, 19 tuổi. Dị năng [Cảm nhận nguy hiểm] kĩ năng phụ [chia sẻ cảm giác]. Kĩ năng trí tuệ duy nhất là [Móng vuốt sắc bén]”
“Loại con gái rác rưởi.”
Khôi Đăng nhìm chằm chằm vào ả ta, tiếp tục tiến tới, liếc mắt nhìn bạn trai ả đang chắn trước mặt. “Doãn Đức Hùng, 22 tuổi. Dị năng [Ngôn lênh]. Kĩ năng phụ là [Ngôn ngữ ám ảnh]. Cũng chỉ có một kĩ năng trí tuệ dạng chiến đấu là [Tay bọ ngựa]”
“Trời sinh một cặp. Há”
“Tao nói dúng chứ???” Khôi Đăng từ ánh mắt đến giọng nói đầy ghét bỏ.
“Mày là ai?? Sao có thể biết được?? TAO LỆNH…”
Chát. Doãn Đức Hùng bị cậu tát nghiêng mặt. “Đừng dùng dị năng của mày lên tao, chỉ số tinh thần của tao cao hơn mày rát nhiều đấy. Đéo có tác dụng đâu.”
“Xin chào.” Khôi Đăng, chắp tay sau lưng, cười thân thiện với họ nhưng mắt vẫn luôn lộ ra sự ghét bỏ. “Chúng ta không quen nhau nhưng chúng ta có liên hệ với nhau. Là duyên trời định sẵn.”
Cẩm Bích không cần dùng dị năng cũng cảm nhận được người đàn ông trước mặt đầy sát khí, hoàn toàn muốn g·iết cô.
-----
Góc cảm tạ lần 2: cảm ơn Huỳnh Văn Thuận đã để cử. cám ơn (ᗒᗨᗕ)(ᗒᗨᗕ)(ᗒᗨᗕ) ( ͡♥ 3 ͡♥)( ͡♥ 3 ͡♥)( ͡♥ 3 ͡♥)