Chương 66: Bước qua là giết
Trái đất thật tròn. Người quen của người quen không ngờ có ngày gặp nhau.
“Mày… không, ngài ngài.. biết tôi sao??” Cô ta sợ đến mức tự thay đổi luôn xưng hô. “Nhưng tôi và ngài mới lần đầu gặp mặt mà.”
“Đúng thế, Chúng ta…không quen nhau. Nhưng giữa chúng ta lại quen một người.” Khôi Đăng chợt xoa cằm nghĩ gì đấy. “Tính cả tên vừa rồi là hai người. Mày nói xem, có liên hệ không?”
“Tôi…” Ả ta nuốt nước bọt không dám đáp lại. Lý do như vậy quá mơ hồ đi.
“Mẹ thằng này. Mày ba hoa cái gì thế. Bọn tao chưa gặp mày.” Doãn Đức Hùng chắn ngang lần nữa mặc cho một bên má rất rát. “Chuyện này chúng tao sai trước. Được chưa???”
“Chấm dứt chuyện này tại đây đi. Ai về với chỗ người đấy. Được chứ.”
Khôi Đăng nghiêng đầu nhìn hắn, nhếch mép sau đó quay người về.
“Cẩn thân….” Cẩm Bích hoảng sợ hét lên
Thấy cậu rời đi Doãn Đức Hùng thở phào nhưng chưa thở xong hơi đã cảm nhận trên mặt mình đã có vết cắt rất sâu, thậm chí tai cũng cắt. Hắn run run sờ lên v·ết t·hương, nhìn sang là một sợi xích dãy cỡ ngón tay đang tan biến. Hắn nhìn theo hướng dây xích, hướng về Khôi Đăng. Ánh mắt như liêm sắc nhìn hắn.
“Thằng chó….” Hắn ta tức giận. Cánh tay hắn lập tức hoá thành càng đao bọ ngựa lao tới t·ấn c·ông cậu. “CHẾT ĐI.”
“Đừngggggg!!!!” Cẩm Bích muốn ngăn cản nhưng chân hoàn toàn mất sức không đứng lên được, bò dưới đất nhìn bạn trai lao lên.
Khôi Đăng giơ tay lên, thật nhiều xúc tua đen vung ra trói chặt hắn trên không trung. Hắn càng cự quậy càng bị thít chặt. Những người khác muốn lao lên ngăn cản nhưng gặp ánh mắt Khôi Đăng liền lùi lại. Cuối cùng hắn bị thít cổ đến gần c·hết thì cậu mới thả hắn xuống.
Hắn như con cá mắc cạn mà cố gắng hít thật nhiều không khí.
Bình An cũng bất giác sờ lên cổ nuốt nước bọt. ‘Đáng sợ quá.’
“May cho thằng đó đấy. Nếu giờ mà Khôi Đăng tạo ra khói độc thì nó không bị thắt cổ c·hết cũng là bị trúng độc mà c·hết.” Quang Trung nhận xét. Bọn họ mới nhớ ra thứ đó. Nhóm người kia nghe thế cũng tái mặt sợ hãi. Doãn Đức Hùng nghe thế vội bịt mũi miệng mà hít thở thật chậm.
“….Rác rưởi.” Lần này là cậu quay về chỗ thật, khí thế cũng dịu đi rất nhiều. Linh Đan là người đầu tiên chạy lấy ôm lấy cậu, dụi dụi đầu dáng yêu. “Em cầm cái này cho hai chị kia, bảo hai chị ấy bóp nát luôn nhé.”
Khôi Đăng để Linh Đan cầm 2 viên thạch tự “Hồi quang” mang sang cho cặp song sinh. So với 3 người kia trạng thái của cặp ấy từ lúc tiến vào là tệ nhất, người tốt nhất không phải Cẩm Bích mà là tên to xác Dương Hoàng kia. Một kẻ cấp 2 nhưng có đến 4 kĩ năng trí tuệ, điều hiếm thấy. Đa số mọi người chỉ có từ 1 đến 2 kĩ năng trí tuệ nhưng hắn có đến tận 4.
Dị năng Cường thể tăng sức mạnh bản thân lên ba; kĩ năng phụ là dã ma t·ấn c·ông khiến hắn tàn phá con mồi và tăng khả năng phòng thủ. Kĩ năng trí tuệ “phát hiện điểm yếu” “Ẩn nấp” “Miệng tham sinh lực” và “Lông nhọn”. Có thể nói hắn là một kẻ t·ấn c·ông toàn diện, chỉ là không có khả năng t·ấn c·ông tầm xa.
Một kẻ như vậy mà ẩn nấp rồi lao ra tàn sát thật không đùa được. Nhìn cách hắn đi lại có thể thấy được hắn rất có tố chất chiến đấu. ‘Là quân nhân hay võ sư à?”
Cặp song sinh là Ngọc Vy (điều khiển nước) Diệu Vy (điều khiển lửa). Cả hai đều cấp 2 nhưng không có lấy kĩ năng phụ nào hay kĩ năng trí tuệ. Một cái cũng không.
Hai đứa nhận thạch tự ban đầu vui mừng nhưng sau đó lén lút nhìn ba người kia thấy họ không ý kiếm mới dám bóp. Dòng năng lương truyền vào người hai cô bé, cảm giác mát lành khiến hai đứa không nhịn được rên lên.
Diệu Vy vội vén ống quần lên, vết bầm ở ống chân đang tốt hơn. Ngọc Vy thấy vậy cũng sờ eo mình, thật sự không còn đau nữa. Vết thương trên người đa phần cũng lành lại. Hai chị em ôm nhau vui sướng.
Dương Hoàng che miệng ngạc nhiên nhưng mắt lại cực kì hứng thú.
“Em biết hai người họ à??” Quang Trung hỏi nhỏ nhưng bọn họ đều hóng tai lên nghe.
“Không biết.” Khôi Đăng thẳng thừng đáp. “Nhưng… bọn nó từng g·iết một người bạn của bạn em.”
“Trước đây em gặp 1 anh, anh ấy vì chạy trốn thây ma mà chạy liên tục ngày một đêm, đến lúc gặp em thì làm khủng bố. Haha. Sau đó thì anh ấy đi cùng bọn em đến lúc trước khi em bị tách ra.”
“Anh ấy…có cô bạn gái, hai người họ yêu nhau từ lâu. Nhưng lúc tận thế thì hai người lại ở cùng nhóm với một đám bất lương có quyền thế.”
“Cô bạn ấy thức tỉnh dị năng về gió. Nhưng lại bị đám ấy chèn ép cùng với nhiều người khác. Thậm chí còn bị c·ưỡng h·iếp. Cuối cùng lại bị hi sinh thành con mồi giữ chân bầy nhện.”
Có lẽ mọi người không nhớ nhưng người Khôi Đăng đang kể chính là bạn gái của Minh Long.
Cẩm Bích và Doãn Đức Hùng nghe vậy sợ tái mặt. Bởi hai người họ rất ấn tượng với cô gái đó, bạn trai cô cũng tham gia vụ thác loạn đấy xém chút nữa hai người chia tay. (Lời TG: djtme nhớ vì cái đấy. C·hết đi cho lành. (╬⓪益⓪))
“Đúng là không nơi nào lạnh lẽo bằng lòng người. Haha” Khôi Đăng cười hắt 1 cái. “Thậm chí hai người họ cũng hi sinh bạn mình cho tên vừa rồi ấy. Cái tên có thể biến người thành thú nhân ấy.”
Nghe đến thế, cả bốn người lớn đều quay sang nhìn cặp đôi ấy với ánh mắt bất thiện. Cô gái thú nhân đầu tiên cầu xin Khôi Đăng g·iết c·hết chính là bạn của họ. Người bán đứng cô gái ấy cũng chính là họ. Người gây ra đau khổ cho Minh Long cũng chính là họ.
Doãn Đức Hùng sợ hãi mà vội hoá tay thành càng bọ ngựa đe doạ. Cẩm Bích lắc đầu ra hiệu không cần, vì bọn họ không nguy hiểm, cần phải cẩn thận chính là Khôi Đăng.
“Ạnh bạn này, chuyện đấy qua rồi cho qua đi, nó cũng không phải chuyện của cậu.” Dương Hoàng lên tiếng. “Hơn nữa bây giờ tụi nó cũng hối lỗi rồi, thế nên đừng ghim thù chúng nó nữa. Anh em người cùng một nhà, người cùng một nước thông cảm cho nhau đi.”
“….” Khôi Đăng liếc nhìn anh ta không nói gì.
“Đúng đúng. Lúc đấy là tụi em sai, tụi em hoàn toàn sai. Tui em không nên ức h·iếp anh chị ấy, cũng không nên coi thường người khác. Tụi em sai rất nhiều. Mong anh tha cho chúng em.” Thấy Dương Hoàng nháy mắt ra hiệu Võ Cẩm Bích vội vàng cúi người xin lỗi. Doãn Đức Hùng miệng nói xin lỗi nhưng khi cúi đầu mắt đầy sự ác ý.
‘Đợi đấy thằng khốn. Có ngày tao sẽ đ·âm c·hết mày.’ Hắn ta nghĩ.
“Sau này có gặp anh ấy em sẽ đập đầu tạ lỗi. Mong anh tha cho.”
“….” Khôi Đăng không nói gì. “Nếu giờ tôi chặt tay hai đứa nó liệu anh có “Dám” ra tay không?” Hướng Dương Hoàng mà hỏi, tiện thể tay cầm lưỡi kiếm luôn.
“….Cái này... Khi nãy hai đứa bị doạ sợ thôi chứ Cậu không dánh lại được đâu. ” Sự ngập ngừng đầy tự tin này đủ nói lên rằng cậu động thủ tôi sẽ động thủ, không những thế người cấp 1 như cậu chắc gì chặt được tay người cấp 2 chứ. Mà có thì sao. Hắn tự đắc sẽ chặn được nên trong lòng khinh thường.
“Oh, ghê vậy luôn.” Bình An bỉu môi nhại giọng nói. Trong đội họ thừa biết Khôi Đăng đủ sức đập c·hết thây ma cấp ba, huống hò chi hai đứa nhãi tép này.
“Thôi nào, dù sao trước mặt em bé không nên máu me như vậy chứ.” Hay đấy, giờ hắn còn lôi bé Miu vào.
Bé Miu mỗi lần mọi người chiến đấu đa số đều nhắm mắt. Với cô bé máu me không đáng sợ bằng việc mọi người bị thây ma hay côn trùng g·iết c·hết. Vì vậy đôi khi cô bé sẽ ti hí nhìn mọi người, dù trong lòng vẫn sợ hãi. Một cô bé dũng cảm và hiểu chuyện.
“Được thôi. Không làm thì không làm. Nhưng mà…” Xẹt, giữa hai bên bị dây xích vạch ra một đường cắt sâu. Để ý thì hai bên bằng nhau, không hề chiếm phần hơn nào.
“Bước qua tao g·iết bất chấp.” tặng kèm ánh mắt sát ý. Khôi Đăng đã nhân nhượng như thế nếu còn ý kiến thì rửa sạch cổ đi.
------
Cầu đề cử, cầu đánh giá để có thể dô Z.i.P :vvvvvv